Trên xe trở về trường, Tô Mộc Hề đã khóc suốt. Cô không hiểu, vì sao những gia đình khác đều có thể tốt đẹp, cho dù cuộc sống không xa hoa thì cũng không có áp lực, nhưng hai mẹ con cô tại sao phải sống vất vả như vậy?
Sau khi trận đấu chia bảng kết thúc, tin tức WDF giành được hạng nhất lan truyền rầm rộ trên mạng. Nhà bình luận thể thao điện tử nổi tiếng ICE đã viết một bài viết dài, tuyên bố WDF là chiến đội có triển vọng nhất mà ông từng gặp trong những năm gần đây, ông ấy gọi Cố Nam Sơn là “thiên tài lớp giữa”, càng nâng niu “niềm hy vọng của thể thao điện tử Trung Quốc”. Đối với Nam Tụng, ông ấy cũng rất tán thưởng, với tư cách là nữ tuyển thủ duy nhất trong tất cả các đội chuyên nghiệp hiện nay, kỹ thuật và thực lực của Nam Tụng càng xuất sắc hơn các nam tuyển thủ, lối đánh quả quyết mà tỉ mỉ luôn khiến cho mọi người quên mất cô ấy là một cô gái, còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Tin tức Thì Phỉ dẫn WDF giành được hạng nhất trận đấu chia bảng cũng đã bùng nổ trên diễn đàn của trường, những bức ảnh của bọn họ tại hiện trường cũng được đăng trên diễn đàn.
Mọi người chỉ biết Thì Phỉ nghỉ thi đấu quay trở lại trường, nhưng không biết anh lại tự mình thành lập một chiến đội, còn đạt được thành tích tốt như vậy.
Cuộc bình chọn người đẹp trai nhất trường vẫn chưa kết thúc, ban đầu số phiếu của Thì Phỉ và Hạ Mộ Ngôn là ngang nhau, nhưng sau khi trận đấu chia bảng kết thúc, số phiếu của Thì Phỉ liền tăng vọt lên, dẫn xa Hạ Mộ Ngôn, khoảng cách số phiếu hoàn toàn được kéo ra!
Các thành viên của WDF cũng rất nổi tiếng, bọn họ không chỉ có năng lực xuất sắc kỹ thuật giỏi, mà giá trị nhan sắc cũng cao. Nổi tiếng nhất là Cố Nam Sơn và Nam Tụng, một người giống như thiếu niên thuần khiết bước ra từ truyện tranh, một người là tiểu tỷ tỷ bá chủ soái, mặc dù ba người khác cũng rất tốt, nhưng đều là nền cho hai người bọn họ.
Chung Sở An đề nghị, tận dụng cơ hội tốt này mọi người đều đăng ký Weibo, để WDF có thể được công chúng biết đến.
====
Trong những bức ảnh tại trận đấu chia bảng, có một tấm chụp Thì Phỉ và Tô Mộc Hề. Bọn họ đứng trong đám đông, Thì Phỉ đội mũ sừng trâu màu đen, mặc áo khoác da kiểu punk, hai tay đút túi quần, khuôn mặt luôn xụ mặt của trước đây lại đang mím môi cười, gương mặt toát lên vẻ thoải mái dễ chịu, thật sự là đẹp đến cực kỳ bi thảm; Tô Mộc Hề ở bên cạnh anh mặc một chiếc áo hoodie màu vàng tươi, buộc tóc đuôi ngựa xinh xắn, mi mắt cong cong, khóe miệng hếch lên, tràn đầy cảm giác thiếu nữ. Mặc dù bọn họ từng bị chụp rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này, là xứng đôi ngoài dự đoán của mọi người.
Bởi vì bức hình này, mà số phiếu của Tô Mộc Hề đã tăng vọt lên. Mặc dù có người đã chỉ ra Tô Mộc Hề là trợ lý cho chiến đội của Thì Phỉ, nhưng điều này vẫn không ngăn cản được sự tăng vọt của lượt bình chọn.
Cốc Yến Yến vô cùng phấn khích: “Vốn đã không còn hồi hộp theo dõi nữa, nhưng bây giờ vẫn còn có cơ hội đó Mộc Hề!”
Tô Mộc Hề hỏi: “Giành vị trí thứ nhất có ích lợi gì sao?”
“Quay chương trình phát thanh của trường.”
“Ồ, tớ không có hứng thú, vẫn là để cho Tần Uyển giành hạng nhất đi.”
Cốc Yến Yến liếc nhìn Tô Mộc Hề: “Nói cậu thảnh thơi thì cậu thật sự thở hổn hển rồi!”
Tô Mộc Hề cười “hehe”, Cốc Yến Yến nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, chỉ vào đầu Cố Nam Sơn hỏi: “Cậu bé ở giữa này là ai? Tớ chưa thấy bao giờ.”
Tô Mộc Hề vừa thay quần áo, vừa nói: “Trong đội có một người đột nhiên tuyên bố chấm dứt hợp đồng, Thì Phỉ tạm thời đưa cậu ấy tới cứu.”
“Lợi hại như vậy à! Tạm thời thay người mà cũng có thể giành được hạng nhất! WDF thật sự rất Wonderful! Cậu ấy chắc cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp chứ?”
“Cậu ấy hình như vẫn còn đang học trung học.”
“Thảo nào nhìn non như vậy. Tớ thấy có người đăng video trận đấu lên, Tụng Chi này cũng rất lợi hại.”
Tô Mộc Hề liếc cô ấy, “Bây giờ người ta tên là Nam Tụng, cũng do cậu, nói người ta là tỳ nữ của Hoa phi nương nương.”
Cốc Yến Yến hạ giọng: “Vốn dĩ chính là như vậy mà. Nhưng mà, Nam Tụng rất êm tai, rất soái, thích hợp với cô ấy hơn.”
Tô Mộc Hề bưng một chậu quần áo bẩn chuẩn bị đi giặt, nhưng lại bị Cốc Yến Yến ngăn lại, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, “Lần sau còn thi đấu nữa, thì dẫn tớ đi cùng được không?”
“Tớ không có ý kiến, chỉ cần cậu tự trả tiền ăn ở, thì Thì Phỉ chắc cũng sẽ đồng ý.”
Nghe vậy, Cốc Yến Yến nghiêm túc nói: “Cậu đừng để bị ông chủ làm ảnh hưởng, đừng học theo anh ấy mà keo kiệt, cậu chỉ quản lý tiền thôi, tiền cũng không phải là của cậu, tiết kiệm một chút tiền cũng sẽ không vào trong túi của cậu, cho nên phải tiêu thì nên tiêu.”
“Không được, tiêu hết tiền rồi thì làm sao trả lương?”
Cốc Yến Yến thuận miệng nói: “Tiền mà tiêu hết rồi thì chứng minh chiến đội nên dừng hoạt động.”
Tô Mộc Hề lập tức nói: “Sẽ không, chiến đội sẽ không dừng hoạt động.”
Cốc Yến Yến chép miệng nói: “Cũng đúng, nhà Thì Phỉ có tiền, nuôi một chiến đội chắc không thành vấn đề.”
Cốc Yến Yến nói gì đó tiếp, nhưng Tô Mộc Hề không có tâm trí nghe nữa. Cô cũng không biết tại sao mình lại có lòng tin như vậy, tiền để duy trì hoạt động bình thường của chiến đội vẫn là do Thì Phỉ thế chấp nhà vay, nếu tiêu hết rồi, thì chiến đội sẽ đi đâu? Chỉ mấy tháng chung sống ngắn ngủi, mà cô đã có tình cảm với chiến đội, cho nên khi nghe đến ba từ “dừng hoạt động”, tâm trạng của cô trở nên vô cùng nặng nề.
====
Sáng hôm sau, Tô Mộc Hề đến ngân hàng thanh toán tiền lương cho mọi người, thì bất ngờ phát hiện trong tài khoản lại có thêm một khoản chuyển khoản . tệ.
Một trăm nghìn, cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Tấm thẻ này và số điện thoại di động của Thì Phỉ liên kết với nhau, mỗi một khoản tiền vào, ra khỏi thẻ, Thì Phỉ đều sẽ nhận được tin nhắn thông báo, anh hẳn đã biết số tiền này đến từ đâu.
Tô Mộc Hề gọi cho Thì Phỉ ngay lập tức, Thì Phỉ nói: “Một trăm nghìn tệ này là tiền vi phạm hợp đồng của Lưu Hạo Vũ.”
Tô Mộc Hề không khỏi cảm thán: “Hóa ra tiền vi phạm hợp đồng lại nhiều như vậy! Cái này là một nguồn thu nhập tốt đấy, anh đào tạo một tuyển thủ, rồi bán cho chiến đội khác, mua đi bán lại kiếm được không ít tiền đó.”
Thì Phỉ bật cười, nếu như Tô Mộc Hề đang ở trước mặt, thì nhất định phải véo mặt cô, miệng luôn nói anh keo kiệt, nhưng cô không phải cũng rất mê tiền à?
“Nhỏ mê tiền, đào tạo một thành viên phải tốn bao nhiêu tâm sức, tinh lực của anh, những thứ này đều không thể nào đo đếm bằng tiền bạc.”
Tô Mộc Hề không thể làm gì khác hơn là nói: “Được rồi, dù sao nhận được khoản tiền này, cũng là một loại bồi thường cho anh. Nhưng mà nói thật, từ khi thành lập chiến đội đến giờ, ngoại trừ những chi phí ban đầu như tiền thuê nhà, máy vi tính là không tính, thì tiền lương đội viên, tiền điện nước, chi phí ăn uống, còn có các chi phí phát sinh từ trận đấu, thiết kết đồng phục đội, đã tiêu hết . nhân dân tệ trong hơn ba tháng, mà thu vào chỉ . nhân dân tệ, cho dù cộng thêm . tệ nhận được ngày hôm nay, thì cũng chỉ là một khoản thu không bù được chi, nếu cứ theo đà này, thì cuối cùng cũng sẽ có ngày xài hết tiền.”
Thì Phỉ hỏi ngược lại: “Vậy em cảm thấy chúng ta nên làm gì?”
Tô Mộc Hề không nói mà nhìn trời, anh là ông chủ, mà anh hỏi cô làm gì?
“Em không biết nên làm thế nào, chỉ là.” Tô Mộc Hề do dự một chút, rồi nói tiếp: “Em cảm thấy, tiền thưởng thi đấu, anh nên giữ lại cho chiến đội một chút, chia năm năm, bốn sáu, hoặc ba bảy với các đội viên cũng được, nên xác định một chế độ, không thể muốn làm gì thì làm, vui vẻ một chút liền chia hết, bây giờ tiền thưởng ít, nên còn không rõ ràng, lỡ như năm sau chúng ta giành được chức vô địch thế giới, tiền thưởng tới vài triệu đồng, chẳng lẽ cũng phải chia hết sao?”
Thì Phỉ cười nói: “Em nói đúng.”
Khi Tô Mộc Hề nghe thấy tiếng cười của Thì Phỉ, thì lập tức cảm thấy mình có lẽ đã nhiều lời rồi, vì vậy giải thích: “Dù sao anh mới là ông chủ, đương nhiên vẫn là anh quyết định, nếu như anh cảm thấy em nói không đúng, thì không nghe là được.”
Thì Phỉ thu lại nụ cười, “Đương nhiên phải nghe, anh sẽ cân nhắc.”
Tô Mộc Hề cúp máy, bật cười “xùy” một tiếng. Tự cầm hơn . tiền lương, nhưng lại bận tâm người ta triệu không đủ tiêu, có câu nói thế nào nhỉ? Miệng ăn dầu dưới cống, lòng vì Trung Nam Hải [].
[] Trung Nam Hải (中南海): là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thuật ngữ Trung Nam Hải đồng nghĩa với sự lãnh đạo và chính quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa như thuật ngữ Nhà Trắng, để chỉ Chính quyền liên bang Hoa Kỳ hay thuật ngữ Số phố Downing để đề cập chính quyền của thủ tướng Anh vậy. Các chủ tịch của Trung Quốc, bao gồm Tập Cận Bình và các nhân vật cấp cao khác của Trung Quốc thường đón tiếp các quan chức cấp cao quốc tế bên trong quần thể này.
Tô Mộc Hề chuyển tiền lương cho từng người một, đương nhiên sẽ không quên chuyển cho mình một khoản, sau đó gửi bảng lương cho Thì Phỉ, chứng minh cô vẫn rất xứng với chức vụ, không tiêu tiền bậy bạ.
Ngay sau đó liền nhận được một tin nhắn từ Thì Phỉ: Làm tốt lắm, gần đây em biểu hiện rất tốt, về trường sẽ mời em ăn, đối đãi với em tốt một chút.
Tô Mộc Hề bĩu môi xem thường, về trường mời khách, không phải là ở nhà ăn ư, nhưng mà thấy anh cũng không có tiền, nên cũng không mắng anh keo kiệt.
====
Cuối tuần, Tô Mộc Hề trở về nhà, đi ngang qua quán ăn nhỏ của nhà Hà Ngộ, Triệu Mỹ Cầm đang bận rộn nhưng thấy Tô Mộc Hề, thì lập tức gọi cô lại.
Tô Mộc Hề không biết Triệu Mỹ Cầm có chuyện gì, nên đứng ở cửa đợi. Đúng lúc đến giờ ăn, trong quán người đến người đi, làm ăn rất tốt. Quán này đã mở được mười năm, mùi vị ngon, giá cả hợp lý, hàng xóm đều thích đến nhà cậu ấy ăn.
Không lâu sau, Triệu Mỹ Cầm đi ra, xách hai cái hộp đóng gói, “Gói cho con một ít hoành thánh, mang về nhà ăn chung với mẹ con.”
Tô Mộc Hề đẩy tay Triệu Mỹ Cầm, luôn miệng nói: “Không cần đâu dì.”
“Cầm đi.”
Thịnh tình của Triệu Mỹ Cầm khó mà từ chối, Tô Mộc Hề đành phải nhận lấy, “Cảm ơn dì.”
“Cô đã nghe Hà Ngộ nói rồi, con vẫn luôn chăm sóc nó, là cô phải cảm ơn con mới đúng.”
“Không không.” Tô Mộc Hề lịch sự nói.
“Hà Ngộ nói, nó vẫn luôn kiên trì học bổ túc, có phải thật không?”
Tô Mộc Hề vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa trong đội còn có một thành viên khác cùng học bổ túc với em ấy, có người làm bạn, hiệu quả cũng gấp đôi.” Tô Mộc Hề nghĩ tới Cố Nam Sơn cũng là học sinh lớp mười hai, nên nói: “Thành viên mới đến trong đội cũng đang học lớp mười hai, thành tích học tập rất tốt, em ấy có thể mang đề thi thử của toàn thành phố về, đến lúc đó có thể cho Hà Ngộ làm thử, chỗ nào yếu thì dành thêm thời gian. “
Mặt Triệu Mỹ Cầm tràn đầy niềm vui: “Vậy thì tốt nhất, cảm ơn con Mộc Hề, tương lai của Hà Ngộ bọn cô dựa vào con.”
Cái gánh nặng này quá lớn, cô có thể không nâng nổi, nên vội vàng nói: “Vẫn phải dựa vào bản thân Hà Ngộ thôi, em ấy mà chịu khó, thì đương nhiên cả việc học, và sự nghiệp đều tốt. Dì biết chưa, gần đây em ấy đã giành hạng nhất.”
Nói đến đây, Triệu Mỹ Cầm lại càng vui hơn: “Đúng vậy đúng vậy, ngày hôm đó về, còn chuẩn bị quà cho dì và ba nó, nó nói nó đã kiếm được tiền rồi, muốn cho dì và ba nó được sống cuộc sống tốt hơn, thành thật mà nói thì dì thật sự rất cảm động, nhưng mà dì vẫn cảm thấy, cái điện tử gì đó, không đáng tin lắm, vẫn nên học tập, con nói sao Mộc Hề?”
Tô Mộc Hề mỉm cười, gật đầu nói: “Dì nói đúng.”
“Không có chuyện gì nữa, con mau về nhà đi, ăn hoành thánh lúc còn nóng, nếu không cua sẽ hỏng mất.”
Tô Mộc Hề ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cám ơn dì, tạm biệt dì.”
Khi Tô Mộc Hề về đến nhà, mẹ Đỗ Thanh Linh vẫn chưa nấu cơm, thấy Tô Mộc Hề cầm hoành thánh, thì dọn thẳng ra làm bữa tối.
Đỗ Thanh Linh gần đây không có ra ngoài làm việc, mỗi ngày đều ở nhà, thỉnh thoảng nhận một vài công việc may vá, kiếm ít tiền, mặc dù ít, nhưng dù sao cũng giảm bớt phần nào áp lực cuộc sống.
Sau khi ăn xong, Tô Mộc Hề dọn dẹp vệ sinh trong ngoài nhà như thường lệ. Tô Mộc Hề mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh trống rỗng chỉ còn lại mấy đĩa dưa chua, trong nháy mắt loại cảm giác vô lực ùn ùn kéo đến, chua xót khó chịu.
Đỗ Thanh Linh ở sau lưng cô giải thích: “Đây là dưa muối gần đây mẹ muối, mùi vị rất ngon, ngày mai cho con nếm thử.”
“Nếu ăn ngon như vậy, thì con sẽ mang dưa muối về trường ăn.”
“Không được không được.”
Tô Mộc Hề hỏi ngược lại: “Tại sao không được?”
Đỗ Thanh Linh mặt lộ vẻ khó xử, không trả lời được.
Tô Mộc Hề lấy tiền lương vừa nhận từ trong ba lô ra, cô biết mẹ sẽ không cần tiền của cô, nên đến siêu thị gần đây, mua rất nhiều trái cây, rau củ, trứng gà, thịt, cá, nhét vào tủ lạnh, đủ cho mẹ ăn một tuần.
Cô vẫn đưa cho mẹ tệ, mẹ không nhận, cô liền uy hiếp: “Mẹ không cầm thì con sẽ giận.”
Đỗ Thanh Linh không còn cách nào khác, đành phải nhận.
Tối chủ nhật, Tô Mộc Hề trở về trường, trước khi lên xe, lúc tìm thẻ xe buýt, thì vô tình phát hiện tệ ở trong túi bên hông ba lô, đó là số tiền cô đã cứng rắn đưa cho mẹ trước đó, mẹ lại nhân lúc cô không để ý, mà lén nhét lại vào túi của cô.
Trên xe trở về trường, Tô Mộc Hề đã khóc suốt. Cô không hiểu, vì sao những gia đình khác đều có thể tốt đẹp, cho dù cuộc sống không xa hoa thì cũng không có áp lực, nhưng hai mẹ con cô tại sao phải sống vất vả như vậy?
====
Tô Mộc Hề thẫn thờ đi về ký túc xá, đầu cúi gằm xuống, rũ vai, tất cả mọi thứ ven đường đều không thể thu hút sự chú ý của cô, cho đến khi có người chặn đường cô, thì cô mới đành dừng lại.
Hóa ra là Thì Phỉ.
“Sao em không nghe máy?”
Tô Mộc Hề lấy điện thoại trong túi ra, thấy trên màn hình hiển thị tám cuộc gọi nhỡ, thấp giọng giải thích: “Điện thoại để chế độ im lặng, không thấy.”
Thì Phỉ nghe ra giọng của cô không ổn, nghiêng đầu nhìn cô, nhưng cô quay đầu tránh đi.
“Khóc?”
“Không có.”
“Mạnh miệng.”
Tô Mộc Hề không có tâm trạng tranh chấp với Thì Phỉ về chuyện này, nói thẳng: “Anh tìm em làm gì? Không có gì thì em về ký túc xá trước đây.”
“Chờ một chút.” Thì Phỉ nắm lấy cánh tay cô không chịu tha cho cô đi, anh nhíu mày, “Rốt cuộc em có chuyện gì vậy?”
Tô Mộc Hề đỏ mắt nhìn anh, “Đã nói em không sao.”
Thì Phỉ không khỏi lên giọng, “Cái dáng vẻ giấu giếm này của em mà nói với anh là không sao, em cảm thấy anh sẽ tin?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Kịch nhỏ:
Thì Phỉ: Tại sao lại làm cho Mộc Hề khóc!
Ba ba Mã Nghị: Cốt truyện cần.
Thì Phỉ: Cốt truyện như nào?
Ba ba Mã Nghị: Có thể xúc tiến tuyến tình cảm của hai người.
Thì Phỉ: … Emmm … Thật ra thì cũng có thể viết.