Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, cái thấy hôm nay lại là quy mô lớn như vậy. Liên minh Vương giả mà bị bọn họ cho là thủ phạm đầu sỏ hủy hoại tương lai của đám trẻ, lại được nhiều người thích như vậy; một cuộc thi nghe thì có vẻ rất hoang đường, vậy mà lại thu hút nhiều người đến xem thi đấu như vậy, một nơi lớn như vậy, vậy mà lại chật kín.
Vòng bán kết giải Liên minh Vương giả chuyên nghiệp mùa xuân năm đã chính thức khởi tranh vào đầu tháng vừa qua.
Trước trận đấu, người hâm mộ của WDF và ATB đã tạo ra một làn sóng trên Internet, trực tiếp đẩy sự căng thẳng của trận đấu lên một tầng cao hơn.
Toàn bộ giới thể thao điện tử đều rất quan tâm đến trận đấu này, đây không chỉ là cuộc so tài giữa hai chiến đội, mà còn là cuộc chiến vì tôn nghiêm và vinh dự. Kể từ năm ngoái, các tin tức tiêu cực về đủ loại ân oán giữa WDF và ATB nhiều vô số kể, trận đấu này, có lẽ có thể kết thúc tất cả.
Giữa WDF và ATB rốt cuộc ai mới là vương giả thực sự? Sau ngày hôm nay, sẽ rõ.
Trận bán kết áp dụng thể thức BO, cũng chính là thể thức mà chúng ta thường nói năm ván thắng ba.
Hôm nay Tần Du vẫn ra sân đấu.
Thạch Đầu cười nói: “Thấy Tần Du ra sân đấu, tôi liền an tâm.”
Hà Ngộ: “Cảm thấy như đã thắng.”
Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho trận đấu, đeo tai nghe hi hi ha ha nói chuyện. Chu Chính hiếm khi không lên tiếng ngăn cản bọn họ, lấy thái độ thoải mái nhất để nghênh chiến, là điều kiện tiên quyết để giành chiến thắng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Thoải mái là được, nhưng đừng quá khinh địch.” Chu Chính nhắc nhở qua tai nghe.
Nam Tụng: “Anh Chính, nghe nói năm nay chuẩn bị kết hôn rồi?”
Chu Chính vốn đang nghiêm mặt thì ngượng ngùng cười: “Ai nói như vậy?”
Nam Tụng: “Chỉ là muốn nhắc anh, kết hôn có lẽ sẽ phải sắp xếp vào nửa cuối năm sau.”
Phùng Ly nói tiếp: “Chúng ta sẽ tham dự Giải vô địch thế giới.”
Hà Ngộ: “Anh sợ là không có thời gian chuẩn bị cho hôn lễ.”
Chu Chính nghe lời nhắc nhở chu đáo của bọn họ trong tai nghe, gật đầu cười: “Chỉ là thiếu chút tiền cọc nữa thôi, tùy thuộc vào biểu hiện của mọi người.”
Cố Nam Sơn: “Vì gia đình của anh Chính.”
“Liều mạng!!”
Ván đầu của trận đấu chính thức bắt đầu, trong giai đoạn đầu ATB rất tích cực, tiền cũng dẫn trước WDF hơn .. Nhưng mà loại lợi thế này không kéo dài được lâu, WDF lần lượt đánh ăn , ăn , san bằng số tiền.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa WDF và ATB chính là, trong cục diện rớt lại phía sau, WDF vẫn có thể làm mà không kiêu không nóng nảy, làm cái gì chắc cái đó, mặc dù cũng liều lĩnh, nhưng không phải là không nắm chắc mà liều lĩnh. Câu nói kia nói thế nào nhỉ, trong liều lĩnh có tỉ mỉ, chỉ sợ người liều lĩnh có đầu óc.
Nhưng ATB thì lại khác, chỉ có thể dẫn đầu hoặc không thể rớt lại phía sau, lúc dẫn đầu thì càng đánh càng thuận, còn một khi rớt lại phía sau, thì sẽ bắt đầu hỗn loạn, bắt đầu làm bậy.
Sau khi lợi thế ban đầu bị san bằng, ATB liền luống cuống, rất nhiều pha phạm lỗi và lối chơi ngay cả người bình luận cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cứ như vậy, một khởi đầu thuận lợi đã biến mất, trực tiếp mang về chiến thắng cho WDF.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Sau khi thừa thắng xông lên ở ván đầu, WDF liền có chút kiêu ngạo, ván thứ hai vừa mới bắt đầu, liền bị đối phương mai phục, để cho đối phương lấy được máu, ATB vững vàng dẫn trước ở giai đoạn đầu.
Hai chiến đội có cách chọn tướng khác nhau, không cùng xu hướng. ATB càng nghiêng về tự mình được điểm, trong khi WDF thì chọn những tướng có thể đánh được đồng thời, cũng chú ý chọn những tướng có khả năng phụ trợ mạnh hơn. Cho nên lúc vừa bắt đầu ván đấu, ATB thường có thể giành được một số lợi thế dẫn trước, nhưng mà loại ưu thế này, theo thời gian sẽ biến mất, dần dần bị tình thế không thuận lợi thay thế.
WDF lần lượt đẩy ngã các tháp phòng ngự của đường giữa và đường dưới, ATB đang bận đối phó với tản binh, chỉ có thể phòng thủ một cách bị động, vốn định tạo ra một trận giành lại lợi thế, nhưng lại bị WDF đoàn diệt. Xúc cảm của WDF thật sự nóng lên, đánh như thế nào cũng có.
Sau khi WDF thắng ván thứ hai, ATB liền có chút nóng nảy. Lúc B & P trong ván thứ ba, đã chọn một đội hình các tướng ngay cả bình luận viên cũng xem không hiểu, bình luận viên lại không thể nói thẳng là chắc chắn sẽ thua, mà chỉ có thể kín đáo nói đánh như vậy rất kỳ quặc, ATB hẳn sẽ đánh rất không thoải mái.
Ở ván thứ ba, WDF không cho ATB bất kỳ cơ hội phản kháng nào, liên tục dồn ép đè đánh bọn họ, đến tận phút thứ của ván đấu, hoàn toàn đánh ngã ATB!
WDF đã giành chiến thắng trong trận đấu, không chỉ tiến vào vòng chung kết toàn quốc, mà còn giành được tấm vé tham dự Giải vô địch thế giới.
Kể từ năm ngoái, WDF và ATB đã đấu với nhau lần, và WDF đều toàn thắng. Một chiếu đội tạm thời thành lập, trải qua đủ kiểu khó khăn rèn giũa, bị ATB đào đi tuyển thủ chủ lực, bị đối xử bất công trong trận đấu, bị chửi là kẻ phản bội, sau khi vướng vào vụ xâm phạm quyền, thì đã trở thành một đội kỵ binh mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Lúc tiếp nhận phỏng vấn Nam Tụng đã nói: “Cảm ơn các đối thủ của chúng tôi, là mọi người, đã khiến cho chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên kiên cố hơn.”
Trên khán đài, Thì Phỉ gặp Vương Hoán. Vương Hoán đi tới trước, nhìn Thì Phỉ cười: “Chúc mừng.”
Thì Phỉ gật đầu một cái: “Cảm ơn.”
Những ân ân oán oán với ATB trong một năm qua, đều không phải là điều mà Thì Phỉ nghĩ tới, rời ATB cũng không có nghĩa là cả đời không qua lại với nhau. Anh thừa nhận anh có chút kích động, nhưng chưa bao giờ hối hận về những gì đã nói với Tần Du, cho dù thời gian có quay ngược lại, thì anh vẫn sẽ nói như vậy. Nhưng anh không muốn đem ân oán cá nhân với Tần Du, đặt lên hai chiến đội, điều này không công bằng với những đội viên khác của hai đội.
Hai đội nằm trong cùng bảng thi đấu vòng tròn, lại có chút quan hệ, thật sự không cần phải làm căng như vậy. Quản lý cấp cao của ATB cũng hiểu, cho nên lúc Vương Hoán tiếp nhận phỏng vấn đã chân thành chúc mừng WDF, năm đầu thi đấu mà đã giành được kết quả tốt như vậy, ATB phải học hỏi thêm từ WDF. Cũng hy vọng ATB có thể lấy lại sự tự tin, bắt đầu lại.
Sau đó, Weibo chính thức của ATB đã đăng thông báo: ADC Tần Du sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đã quyết định sẽ chính thức giải nghệ sau khi mùa giải kết thúc.
====
Sau khi kết thúc trận bán kết, WDF lập tức chuẩn bị cho trận chung kết. Trong trận chung kết, bọn họ sẽ gặp lại đối thủ cũ IN.
Tâm trạng của WDF rất thoải mái, bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay, kiếm được tiền lấy lại vốn, là đã đạt được mục tiêu mà Thì Phỉ đặt ra cho bọn họ —— bước vào thi đấu vòng tròn. Có thể giành chức vô địch hay không, thì thuận theo tự nhiên vậy. Với tâm thế như vậy mà tập luyện, kết quả tập luyện ngược lại làm cho Chu Chính rất hài lòng.
Ban tổ chức đã dựng sân tổ chức trận chung kết ở trung tâm văn hóa có sức chứa . người, đó là một trong những địa điểm cố định của Triển lãm quốc tế để lại, sau khi Triển lãm quốc tế kết thúc thì nơi này chủ yếu được sử dụng để tổ chức các loại hoạt động và biểu diễn quy mô lớn, Liên minh Vương giả ở Trung Quốc là cuộc thi đầu tiên được tổ chức tại một địa điểm lớn như vậy, điều này cũng thể hiện thể thao điện tử đang dần được công nhận, vì vậy, mỗi một người chơi thể thao điện tử đều rất kích động.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Với tư cách là đội ngũ bước vào trận chung kết, WDF lấy được một vài tấm vé vào cửa, đều là những vị trí tốt trong sân.
Thì Phỉ chia vé vào cửa, nói mọi người mời người nhà đến xem trận đấu: “Không đủ thì lại tới tìm tôi lấy.”
“Lão đại vạn tuế!”
Hà Ngộ thấp giọng lẩm bẩm: “Người nhà đều đến, nếu như thua thì thật xấu hổ.”
Thạch Đầu cười mắng: “Cậu tm thật biết nói, không thể nói cái gì dễ nghe một chút à?”
Hà Ngộ nắm tay lại: “WDF là nhà vô địch.”
Phùng Ly rũ vai, nghe mọi người thảo luận mà không nói lời nào, Thì Phỉ đi tới vỗ vỗ bả vai của Phùng Ly: “Nếu như ba mẹ cậu đồng ý đến, vé máy bay và chỗ ăn ở tôi sẽ phụ trách.”
Phùng Ly vội vàng lắc đầu, điều cậu ấy lo lắng không phải là tiền, với mức tiền lương và tiền thưởng mà cậu ấy nhận được bây giờ, mời ba mẹ tới Phổ Thành ở mấy ngày là hoàn toàn không có vấn đề.
Phùng Ly cười khổ nói: “Em chỉ là cảm thấy, bọn họ chắc chắn sẽ không đến. Ba em đến bây giờ cũng không chịu nhận điện thoại của em, ông ấy vẫn còn giận em.”
Thì Phỉ: “Đây là cơ hội tốt để ba mẹ cậu đồng ý hiểu cậu.”
Thạch Đầu cũng nói: “Đúng vậy, gọi thử đi, chúng ta sắp thi đấu ở sân lớn thế này, thì có mặt mũi lắm.”
Nam Tụng: “Ba mẹ của cậu chắc chắn cũng muốn biết cậu và Đa Lan ở bên ngoài rốt cuộc sống như thế nào.”
Dưới sự khuyên nhủ của mọi người, Phùng Ly cuối cùng cũng gọi điện về nhà, vẫn là mẹ cậu ấy nhận, Phùng Ly nói với bọn họ về việc mời bọn họ đến xem thi đấu, mẹ nói phải suy nghĩ một chút.
Cúp điện thoại, Phùng Lỵ lắc đầu nói: “Không ổn, ba em nhất định sẽ không tới.”
Tối hôm đó, mẹ của Phùng Ly gọi điện thoại tới, bà ấy nói, bọn họ sẽ đến.
Phùng Ly mừng rỡ khôn xiết, báo tin cho Đa Lan, so với sự kích động của Phùng Ly, thì Đa Lan lại có chút lo lắng, cô ấy sợ ba mẹ sẽ đưa mình trở lại đồng cỏ. Phùng Ly vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm, bọn họ đưa chị về, thì em sẽ lại cướp chị ra.”
Tô Mộc Hề cũng an ủi Đa Lan: “Lần này ở trong địa bàn của chúng ta, người chúng ta nhiều, đừng sợ.”
Ba mẹ của Phùng Ly đến Phổ Thành trước trận chung kết hai ngày, Phùng Ly bận tập luyện, nên Thì Phỉ và Tô Mộc Hề tới sân bay đón bọn họ. Đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi máy bay đi xa, cũng may suốt đường đi đều có tiếp viên chăm sóc.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trên đường từ sân bay về khách sạn, Tô Mộc Hề nói: “Phùng Ly sắp thi đấu, nên gần đây đều bận tập luyện, có thể không có thời gian ở hai bác, nhưng hai bác yên tâm, cháu và A Phỉ sẽ đi với hai bác, ngày mai chúng ta có thể đi tham quan một vài phong cảnh, trận đấu sẽ bắt đầu vào tối ngày mốt.”
“Làm phiền hai cháu rồi.” Mẹ của Phùng Ly nói, ba của Phùng Ly từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào.
“Không phiền, nên như vậy.”
“Chúng ta có thể gặp Đa Lan không?”
“Tất nhiên là có thể,” Tô Mộc Hề chợt nhận ra mối băn khoăn của mẹ Phùng Ly, giải thích: “Đa Lan vẫn luôn được tự do, chúng cháu không làm gì cô ấy, bác không cần lo lắng.”
Tô Mộc Hề đã sắp xếp cho bọn họ ở khách sạn gần căn cứ, cũng đón Đa Lan tới gặp bố mẹ. Phùng Ly sắp thi đấu, vì để duy trì hiệu suất thi đấu cao, cậu ấy quyết định không gặp ba mẹ trước trận đấu.
Tô Mộc Hề nhìn cửa sổ sáng đèn của phòng ba mẹ Phùng Ly, khẽ thở dài: “Hy vọng lần này, bọn họ có thể khơi thông thật tốt, cởi bỏ tư tưởng với nhau.”
Thì Phỉ khoác vai cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“À, đúng rồi, anh có gửi vé cho ba mẹ anh không?” Cô học giọng điệu an ủi Phùng Ly của anh nói: “Đây là cơ hội tốt để bọn họ hiểu anh.”
Thì Phỉ lãnh đạm cười: “Muốn hiểu thì năm ngoái đã hiểu rồi, cũng không cần đợi đến bây giờ.”
Vé vào cửa đã gửi về nhà mấy tờ, chỉ là không biết Thì Lý và Ngụy Tri Thu có đến hay không. Năm ngoái anh cũng vào đến trận chung kết toàn quốc, sau cùng giành được giải vô địch toàn quốc, Thì Lý và Ngụy Tri Thu cũng không xuất hiện. Đối với việc có được sự chấp thuận của ba mẹ hay không, anh đã không quan tâm nữa.
Vào ngày diễn ra trận đấu, ba mẹ của Phùng Ly, Hà Ngộ và Thạch Đầu đều đến, vé của Thì Phỉ đều là số liên tiếp, nên mọi người có thể ngồi cùng nhau. Ba mẹ của Hà Ngộ đã đóng cả quán ăn nhỏ quanh năm không nghỉ, chỉ để tới xác nhận trò chơi Internet này trở thành một cuộc thi như thế nào?!
Cố Nam Sơn cũng cho Cố Du Nhiên hai tấm vé, chỉ có một mình Cố Du Nhiên đến. Nam Tụng thì không muốn mời ba cô ấy, người ba không thể sống thiếu rượu kia, nếu như không phải là vì mối quan hệ máu mủ ruột thịt, thì cô đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy rồi.
Khi khán giả ở hiện trường càng ngày càng nhiều, một vài tấm bảng đã thu hút sự chú ý của phụ huynh. Từ ngữ trên bảng rất đa dạng, cái gì mà WDF cố gắng lên, WDF tốt nhất, WDF là nhà vô địch, những cái này thì còn khá dễ hiểu, nhưng mà CP Song Nam Có tất cả hoặc mất tất cả, Đường xa mới biết sức ngựa vô địch thiên hạ là ý gì? Từng chữ thì hiểu, nhưng đứng chung thì không hiểu.
Triệu Mỹ Cầm đột nhiên kích động kéo ông Hà nói: “Tôi nghe có người gọi tên của Hà Ngộ rồi, sǐgài đó!”
“Là Sky!” Ông Hà bình tĩnh sửa phát âm cho vợ. Nội tâm cũng rất kích động, dĩ nhiên ông ấy cũng nghe thấy có người đang cổ vũ cho Hà Ngộ, ông thật sự không ngờ tới, chơi game mà cũng chơi có người hâm mộ, nhìn lại trước đây, mỗi khi nhắc đến game đều ghét cay ghét đắng, thậm chí còn định gửi Hà Ngộ đến trường cai nghiện Internet.
Lúc đầu khi Hà Ngộ nói sẽ tham gia vòng chung kết toàn quốc, còn đưa vé xem thi đấu cho bọn họ, bọn họ đều không coi trọng việc này, chỉ là một trò chơi Internet mà thôi, có thể thi đấu như bóng đá sao? Nhưng khi nhìn thấy sân vận động ở Trung tâm triển lãm, thì mới bắt đầu cảm thấy chuyện có thể không đơn giản như bọn họ nghĩ.
Khi chứng kiến sân vận động dần dần chật kín khán giả theo dõi trận đấu, thậm chí có không ít giơ bảng đèn của WDF, thì tâm trạng của bọn họ càng không thể bình tĩnh hơn.
Không chỉ có bố mẹ của Hà Ngộ, mà bố mẹ của Thạch Đầu ở bên cạnh cũng vô cùng hào hứng mà nhìn xung quanh.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, cái thấy hôm nay lại là quy mô lớn như vậy. Liên minh Vương giả mà bị bọn họ cho là thủ phạm đầu sỏ hủy hoại tương lai của đám trẻ, lại được nhiều người thích như vậy; một cuộc thi nghe thì có vẻ rất hoang đường, vậy mà lại thu hút nhiều người đến xem thi đấu như vậy, một nơi lớn như vậy, vậy mà lại chật kín.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vòng chung kết toàn quốc của giải đấu Liên minh Vương giả chuyên nghiệp đặc biệt mời những ngôi sao nổi tiếng đến hâm nóng sân, thấy những ngôi sao lớn chỉ có thể nhìn thấy trên TV cũng đến, sự hiểu biết của các bậc cha mẹ về Liên minh Vương giả lại lên một nấc thang mới.
Sau các tiết mục biểu diễn, cùng với những nhịp trống làm người ta nhiệt huyết sôi trào, các đội viên của WDF và IN xuất hiện trên sân khấu bằng thang máy. Hiện trường bùng nổ với những tiếng hét đinh tai nhức óc, giống như dời núi lấp biển vậy, các bậc phụ huynh hoàn toàn bị sốc. Trên sân khấu đó là những đứa trẻ chưa bao giờ nhận được sự chấp nhận của bọn họ, nhưng giờ phút này lại được mọi người chăm chú nhìn theo, được rất nhiều tiếng vỗ tay bao quanh.
Người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu các tuyển thủ của hai bên, mỗi khi giới thiệu đến một đội viên, dưới khán đài đều là tiếng hò hét và tiếng vỗ tay tán thưởng.
“Mẹ của tôi ơi.” Triệu Mỹ Cầm kích động đến mức không kìm được bản thân, một tay ôm ngực, một tay nắm thật chặt tay của chồng, móng tay như muốn cấu véo da thịt của đối phương, nhưng đối phương lại không hề để ý, toàn bộ tâm trí đều đặt trên dáng vẻ thu hút vẫy tay chào hỏi của cậu con trai. Thật là đẹp trai, giống hệt cha nó!---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cùng với lời giới thiệu của người dẫn chương trình, cha mẹ của Thạch Đầu không ngừng vỗ tay, lúc giới thiệu đến con trai nhà bọn họ, thì kích động hét lên theo người hâm mộ, hoàn toàn là bộ dáng theo đuổi minh tinh.
Trên mặt của cha mẹ Phùng Ly lóe lên những biểu cảm phức tạp, ngạc nhiên đến khó mà tin được, sau đó bất giác có cảm xúc có lỗi, còn có một chút mừng vui thanh thản. Cậu thiếu niên bị bọn họ đưa tới trường cai Internet mấy tháng trước, cậu thiếu niên bị bọn họ cho rằng sẽ bị trò chơi Internet hủy hoại cả đời, giờ phút này lại đang đứng giữa một vạn người, ánh đèn sân khấu sáng chói chiếu lên người cậu ấy, đây là cảnh tượng mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nhớ lại mấy tháng trước, hai vị khách không mời kia đến nhà nói với bọn họ, Phùng Ly sẽ giành được vô địch toàn quốc, sẽ có sân khấu lớn hơn, thật sự rất giỏi rất xuất sắc. Mà bọn họ, thì chưa bao giờ có ý định tin vào những lời này. Nếu như khi đó, hai vị khách kia không lén dẫn Phùng Ly ra khỏi trường, thì ngày hôm nay sẽ là tình cảnh như thế nào?
Thật là… không dám tưởng tượng.
Lúc giới thiêu xong đội viên của hai bên, cha mẹ của Thì Phỉ Thì Lý, Ngụy Tri Thu mới vội vã chạy tới, đi cùng bọn họ còn có Thì Lam.
Năm ngoái khi Thì Phỉ thi đấu, cũng từng đưa vé cho bọn họ, nhưng cuối cùng chỉ có ông bà nội của Thì Phỉ và Thì Lam đến xem trận đấu, Thì Lý và Ngụy Tri Thu vừa nhắc tới trò chơi đã một bụng tức giận, nên hoàn toàn không muốn đến. Năm nay bọn họ lại được cầm vé xem trận chung kết toàn quốc lần nữa, con trai của bọn họ tuy đã không còn trên sân khấu nữa, nhưng bọn họ vẫn quyết định đến xem một chút. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, từ lúc Thì Phỉ mới bén duyên với thể thao điện tử, đến càng đi càng xa, thì bọn họ biết việc kéo Thì Phỉ ra khỏi thể thao điện tử đã là điều không thể, vậy nên thử chấp nhận thôi.