Nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng cô gái nặng trĩu. Từng đợt sóng biển xô vào bờ làm ướt đôi chân trần. Gió biển về đêm ngày càng lạnh, như ngấm sâu vào da thịt. Cô gái ấy vẫn ngồi đó, trên người chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng màu trắng
"Đi về" Chàng trai đứng phía sau trầm giọng, câu nói thập phần ra lệnh
"..."
Giang Khuyển Vĩ lặng thinh không nói gì. Đôi mắt vẫn nhìn ra xa, trực tiếp coi người đằng sau như không khí.
Lâm Vân Thiên nắm chặt tay kim nén sự tức giận. Cô đi quá lâu mà chưa thấy về, anh vì lo cho cô nên mới chạy ra đây tìm. Vậy mà người ta chút cũng chẳng để mình vào mắt
Cô vẫn ở đấy, ở ngay trước mặt anh, nhưng anh cảm thấy cô và mình cách xa nhau đến nỗi, anh không bao giờ có thể chạm vào cô
Giang Khuyển Vĩ đứng dậy, đi lướt qua người Lâm Vân Thiên. Lâm Vân Thiên ngẩn ngơ mất lúc lâu, khi quay lại thì cô đã cách mình khoang khá xa rồi. Anh đuổi theo cô, người đi song song với nhau, chẳng ai nói lời nào.
Sáng hôm sau, tại sân bay thành phố A...
Giang Khuyển Vĩ chậm rãi kéo chiếc va-li ra cửa sân bay. Tuy cô rất gầy, như bị suy dinh dưỡng nhưng vẻ ngoài của cô quá đỗi nổi bật nên không ít người để ý.
"Thiếu phu nhân" Ông quản gia đợi sẵn ở trước cửa sân bay, thấy cô thì gập người cúi chào. Giang Khuyển Vĩ gật đầu rồi mở cửa xe. Chiếc BMW lăn bánh trở về biệt thự. Giang Khuyển Vĩ chỉ chăm chăm nhìn ra bên ngoài, trong đầu lại suy nghĩ điều gì đó. Anh không về cùng, cô cũng chẳng quan tâm, là không muốn hay...không dám. Cô không biết nữa!
Hôm nay là ngày người từ thành phố S trở về. Anh vừa xuống máy bay liền đến thẳng công ty, câu cũng chẳng nói. Có chút hụt hẫng nhưng cô cũng không mấy để tâm, việc này thực sự đã xảy ra quá nhiều. Anh thường đi sớm về muộn, làm rất nhiều việc, còn cô thì chỉ ở nhà làm mấy việc lặt vặt. Trong ngày, người chưa bao giờ nói với đối phương quá câu.
Giang Khuyển Vĩ vừa mở điện thoại lên, đập ngay vào mắt cô là bài báo với tiêu đề "Tổng Giám Đốc công ty Lâm Thị có tình cảm mập mờ với sinh viên đại học". Cô thở dài một hơi, phải nói là cô cực kỳ không dư sức để quan tâm mấy cái tin này. Cho dù là thật hay không thật đi chăng nữa. Anh có cuộc sống của anh, cô cũng có cuộc sống của cô. Nói trắng ra thì Giang Khuyển Vĩ và Lâm Vân Thiên giống như đường thẳng song song không điểm giao nhau vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Khuyển Vĩ, cô bắt máy
"Tiểu Vĩ, cậu đọc tin trên báo chưa?" Lam Cẩm Nguyệt, người bạn tốt của cô hồi cấp , cũng là bạn cùng đại học. Đến nay tuy khá bận nhưng thỉnh thoảng người vẫn còn liên lạc hẹn nhau đi ăn, đi chơi.
"Tớ đọc rồi" Cô cười trừ cho Lam Cẩm Nguyệt không lo lắng
"Cái thằng chồng cậu, có cần tớ xử hắn không?"
Giang Khuyển Vĩ biết cô bạn này vốn rất nóng tính. Ngày xưa đi học đã cho không biết bao nhiêu người nhập viện rồi. Vậy nên cô cũng chỉ có thể trấn an:
"Không cần đâu"
Lam Cẩm Nguyệt ở đầu dây bên kia ngập ngừng:
"Cậu có định.... "
"Tớ sẽ không bao giờ làm thế"
Giọng nói của Giang Khuyển Vĩ rất chắc chắn, cô đã biết trước Lam Cẩm Nguyệt sẽ hỏi mình câu này. Lam Cẩm Nguyệt chỉ thở dài, cứ mỗi lần cô chuẩn bị nói về việc ly hôn với Giang Khuyển Vĩ là y như rằng sẽ bị cô thẳng thừng ngắt lời
"Thôi được rồi, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì nhớ báo cho tớ. Tớ có việc phải đi rồi"
"Ừ, cậu đi làm việc đi"
Giang Khuyển Vĩ để điện thoại sang một bên rồi lên tầng nghỉ ngơi
Công ty Lâm Thị, phòng Tổng giám đốc...
"Cạch"
Cô thư ký ăn mặc hở trên hở dưới, tay cầm cốc cà phê vừa pha bước vào. Đặt cốc cà phê lên bàn, cô ta ngồi lên đùi Lâm Vân Thiên, tay vòng qua cổ anh, cố ý khoe đôi gò bồng như muốn bung ra dưới lớp áo. Cô ta cất giọng ngọt ngào:
"Anh sao lại để đám paparazzi chụp được ảnh thế?"
Lâm Vân Thiên tay vẫn gõ máy tính, trả lời:
"Anh lỡ rồi"
"Người ta không đủ quyến rũ hay sao mà anh lại phải đi tìm cô sinh viên ấy thế"
Lúc này, tay gõ máy của anh dừng lại, quay sang nhìn cô thư ký gợi cảm trước mặt. Đẩy cô ta ngồi lên bàn làm việc, Lâm Vân Thiên hôn ngấu nghiến lên đôi môi được son đỏ chót của cô ta. Đôi tay không yên phận mà xoa nhẹ cặp ngực to tròn
"AA..Thiên..." Cô thư ký rên rỉ, định cởi áo sơ mi của anh thì Lâm Vân Thiên bất ngờ buông cô ta ra.
"Anh có việc rồi, hôm khác đi" Khoác tạm chiếc áo khoác rồi anh đi ra khỏi phòng, để lại cô thư ký với sự tức giận không nói nên lời
Lâm Vân Thiên bước vào nhà, nhìn quanh phòng khách thấy đôi giày Giang Khuyển Vĩ thường hay đi vẫn còn trong tủ thì mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Anh chạy lên tầng, nhìn vào phòng cô thấy thân hình nhỏ bé đang nằm trên giường ngủ liền thấy an tâm. Lâm Vân Thiên cũng mau chóng về phòng mình để ngủ. Quả thật, lúc nãy anh cảm thấy hơi bất an nên mới lái xe thâth nhanh để về nhà. Lâm Vân Thiên cứ nghĩ miên man cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Khi Lâm Vân Thiên tỉnh dậy thì trời đã tối. Anh vừa bước xuống cầu thang thì mùi thơm của đồ ăn đã xộc thẳng lên mũi. Anh biết cô đang làm bữa tối, làm bữa tối cho người...
Đúng như Lâm Vân Thiên đoán, Giang Khuyển Vĩ đang lụi cụi trong bếp làm đồ ăn
"Ăn cơm" Cô tháo tạp dề, đi ra nhắc anh rồi ngồi xuống bàn. Anh ngồi đối diện với cô, cô chẳng nói gì chỉ nhanh chóng xử lí bữa tối. Lâm Vân Thiên chậm chạp cầm bát lên ăn cơm
Giang Khuyển Vĩ đã ăn xong, cô nhìn anh đang ăn chưa được nửa bát cơm, trầm giọng nhắc nhở:
"Nhanh lên tôi còn dọn"
Lâm Vân Thiên cũng không để ý cho lắm đến lời cô nói, nhìn chăm chăm vào bát cơm của cô. Cô ăn ít, quá ít...
"Sao cô ăn ít thế?"
Giang Khuyển Vĩ hơi giật mình, anh đang quan tâm cô sao. Nhưng chỉ được chút, Giang Khuyển Vĩ lại mau chóng bình tâm lại, cô không nên cho mình thêm hi vọng, giữa cô và anh, sẽ không bao giờ tồn tại thứ gọi là "Tình yêu"
Cô không trả lời, anh ăn xong cũng bỏ lên tầng. Không ai nói lời nào
...Một buổi tối thật yên lặng...