-Bố à! Con không muốn tham gia vào chính trị đâu bố, bởi vậy sau này khi lớn lên bố đừng bắt con tham gia vào chính trị nhé
Chun ngồi trong vòng tay của người bố thân yêu, lúc này chỉ chỉ mới tuổi, cầm lấy cánh tay của ba. Ông cuối xuống nhìn Chun, mỉm cười.
-Chun à, chính trị chỉ là một trò chơi con à! Nó chỉ là tấm khiêng để ta giữ vững J.B thôi! Trong một cuộc đi săn, để ăn được chiến lợi phẩm con không cần là thợ săn, hay chó săn mà con phải là chủ của thợ săn, con hiểu chưa?
Thật sự những câu nói này với những đứa trẻ tuổi thì có quá sức nhưng với Chun thì khác, với câu nói cuối cùng, Chun đã lấy đó làm nền tảng để phát triển tập đoàn.
J.B là tập đoàn được ba cậu tạo dựng, kinh doanh về moi mặt: dầu mỏ; bất động sản; giao thông vận tải; chế tạo vũ khí; sinh học;…Và J.B luôn là trong top tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới. J.B tự sinh tồn, tự đứng lên, tự chống choi, J.B là một bức tường chắc chắn không gì đạp đổ.
Han Wool bật giậy, đó là giấc mộng khiến cậu cảm thấy ấm áp, bước xuống nhà, thấy dáng vẻ đang làm việc, bữa sáng đã giọn lên bàn, cậu bước lại, tay cầm miếng bánh mì đang định cắm thì dừng lại: “ Này”
Yoon đang lay hoay thi giật mình, chỉ vào bản thân: “ Tôi?”
-Phải cô đó, lại đây ăn cùng tôi đi.
Yoon bước lại, ngồi xuống bàn, dĩ nhiên là nhỏ sẽ ăn đồ ăn mình nấu rồi, đang ăn, cô ngước lên: “ Này, anh tên gì thế?”
-Chun!
Một câu trả lời cộc ngỗng, cậu vẫn tiếp tục ăn.
-Này
Yoon nạt vào mặt Chun.
Một lần nữa, cậu ngướt lên nhìn cô, biểu cảm không thay đổi.
-Tôi hỏi anh tên gì, anh ít ra cũng phải nói tên thật chứ. Tôi tên Jong Hwa, Choi Jong Hwa. Cứ gọi tôi là Yoon.
-Tôi tên… Lee Han Wool, thích thì cứ gọi tôi là Chun.
Cậu vừa ăn, trong đầu vừa suy nghĩ “ Tại sao? Hay vì mình có vấn đề nhỉ? Cho cô ta biết tên thật còn cho gọi là Chun nữa chứ?”
-Này, anh đang nghĩ gì thế?. Mà nè, có một mình anh mà ở căn nhà rộng thế này anh có biết là tôi mệt lắm không? Lau thôi cũng chết chết rồi.
-Ai bảo cô dọn hết, chỉ cần giọn phòng tôi, phòng khác và phòng bếp là được rồi! Mà dọn cả phòng của cô đi, dù gì tôi còn dư cả chục phòng, thích thì cứ lấy phòng mà cất đồ. “ CHết tiệt, hôm nay mình bị sao vậy?.
Ăn xong, cậu thay đò, mặt vest, đi ra khỏi nhà, dàn xe hộ tống cùng chiếc Ferrari F America đến trước biệt thự, mọi người bước ra khỏi xe, cúi chào đến khi cậu bước vào xe, nhanh chóng tất cả đều bước lên xe, đến một nơi….Nhà Xanh.
Đến trước nhà xa, bước ra khỏi xe, bảnh trai kéo Vest, bước vào nhà Xanh, nghị sĩ quốc hội bước ra đón cậu.
-Ôi, chủ tịch Lee, mừng cậu về nước, cậu đến đây sớm thế có chuyện gì à?
-Chúng ta đi săn thôi! À không, các ông phải đi săn rồi.
Bước vào phòng tổng thống, chào nhau, có lẽ cậu chính là chủ của thợ săn.
-Tập đoàn tài chính quốc tế M.J đứng về phía nghị sĩ Kang Chul rồi, các ông cảm thấy mất mát gì không?
Cậu lạnh lùng hỏi. Trong căn phòng, các nghị sĩ và tổng thống đều xôn sao
-Cậu có ý gì?
-Một con chó phản lại chủ, tức con chó đó bị dại, ta phải vức bỏ nó thôi
-Nhưng… nếu tập đoàn M.J bị vức bỏ, sẽ bị mất một khoảng chống lớn đó.
-Các ông lo gì, đây là con dấu của tập đoàn Y.J, một tập đàon ngang ngửa với M.J Các ông đừng quên, J.B chúng tôi là một độc mã, chúng tôi không cần ai cả và nhiệm vụ cùa các ông chỉ cần vức bỏ căn bệnh kia đi thôi, tôi đi đây. ( Chun bước ra khỏi cửa, họ nhìn cậu và chỉ ngày sau tập đoàn tài chính quốc tế M.J đã bị cậu vức bỏ)
Vẫn luôn như thế, chưa bao giờ vì ai, chuyện gì cậu cũng lạnh lùng và dứt khoát, kẻ tàn nhẫn này liệu sẽ thay đổi được không nếu xung quanh hắn chỉ toàn bóng tối? Ai sẽ lôi hắn ra?