Chỗ nó...
Nó tỉnh dậy sau cơn mê mẩn đầy đau như búa bổ
tay chân nó bị trói chặt vào một cái ghế gỗ đã cũ và có nguy cơ bị gẫy bất cứ lúc nào
- Tỉnh dậy rồi hả - Trịnh Tố Hân ngồi trên ghế khoanh chân nhếch mép nói
- À ~~ lại có lũ chó dại nào dở chò nữa đây - nó nhếch mép
- Mày - Tố Hân tát nó ngón tay in trên khuôn mặt trắng trẻo của nó, móng tay làm mặt nó bị xước đường ( như mèo cào ý), máu từ từ ứa ra
- Không ngờ con của chủ tịch tập đoàn AM lại coi thường sắc đẹp của mình để đi phân bì với một đứa nghèo hèn như tôi - Nó giọng chế diễu
- Mày.... à lại thích rựu mời không uống muốn uống rựu phạt hả. Tụi bay - Nhỏ nói rồi phẩy tay ra hiệu cho đám con trai tiến lên
- Cô em xinh quá ta - Tên đầy đàn lấy tay vuốt ve mặt nó
- Phù - nó phỉ nước bột vào mặt hắn
- Con khốn - hắn lấy tay tát vào mặt nó làm nó nhổ ra một ngụm máu tươi. Giọt máu từ từ lăn trên mép nó
Nó đứng dậy nó một câu làm bọn chúng rùng mình
- Chơi mèo vờn chuột đủ chưa - Nó cười nhếch mép
- Sao...sao mày đứng lên được - Trịnh Tố Hân lắp bắp
- Cô em à ~ khinh thường nhau quá rồi đó - nó quay quay con dao trong tay tiến đến chỗ Nhỏ
- Mày cấm đến đây, tụi bay - Nhỏ Hân
Đám con trai run run nhưng vẫn tiến đến nó
Vụt, con dao găm phi đến chỗ thằng ghim sâu vào đún mạch chết luôn tại chỗ cứ thế với những đứa khác và đến thằng đầu đàn đang run run nhưng cũng hùng hổ tiến đến chỗ nó định vung tay đánh nó thì nó bẻ tay ra sau kên cái “ rắc “ rồi ngã xuống bất động
- Giờ còn cô thôi nhỉ - nó tiến đến chỗ nhỏ Hân rồi dừng lại
- Xin cô.. tha cho tôi - nhỏ Hân khẩn khỏan cầu xin
- Tha cho cô - nhếch mép - nghĩ gì vậy....
Chỗ hắn
Mọi người chạy khắp sân trường để tìm nó nhưng riêng Tiểu Băng lại rửng rưng như không Hắc Thần thấy lạ hỏibg-ssp-{height:px}
- Bạn em mất tích mà em như vậy hả - Hắc Thần
- Như vậy là sao??? - Tiểu Băng nghiêng đầu dễ thương hỏi
- Em không lo cho con bạn em hả - Hắc Thần
- À dĩ nhiên là lo rồi, hì hì - Băng gãi đầu cười ngố
- Con bạn em nó yếu lắm đó - hắn từ đâu chen vào ( p/s - hắn nói cái vụ nó bị đâm á)
- Em bít - Tiểu Băng
- Ê, Vương Tuyết về rồi kìa - Diệp Nhi đưa tay chỉ về phía nó ( nó đang đứng ở cổng trường
Hắn thấy nó chạy về chỗ nó đứng
- Cô đi đâu sao lại bị thương - hắn nheo mày nói
- À lúc nãy do chen nhìu người quá nên bị ngã ý mà - nó
- Lên phòng y tế với tôi - hắn kéo nó đi
- Lên đó làm là gì - nó
- Thế cô đang nghĩ j - hắn
- Không nghĩ gì cả - nó nói, hắn kéo nó vút ik ( đầu óc chị này đen tối)
~~~~~~~~~~~~Hồi tưởng ~~~~~~~~~~
Nó đi đến chỗ nhỏ Hân cầm lấy cằm nhỏ
- Nếu để cô chết thì thật uổng phí nhỉ - nó nhếch mép - Cô là con gái duy nhất của tập đoàn họ Trịnh cô mà chết chắc họ buồn lắm - nó nói.lấy ra lọ dung dịch nhỏ xuống đất ngay lập tức tất cả xác chết củng với máu dưới đất đều bị tiêu hủy không để lại dấu vết nào ( nó tự chế thuốc)
- Cô sẽ tha....tha lỗi cho tôi
- Dĩ nhiên - giọng nó chắc nịch - nhưng tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết - nó cười man rợ để lại nhỏ Hân ngồi thoi thóp, nước mắt rơi trên khuôn mặt xin đẹp
Nó bước ra ngoài để ý trên người mình toàn máu thì mở điện thoại ra nói gì đó ( chắc m.n bít). Lập tức trog ' có một chiếc xe BWM phóng đến đưa nó đi
~~~~~~~~~~~~~Hết hồi tưởng ~~~~~~~