Nó hí ha hí hửng đi đến phòng hiệu trưởng. Nó gõ cửa - Mời vào - giọng thầy HT trầm ấm vang lên
- Em chào thấy em là học sinh mới - nó cười
- À, thầy biết em rồi em sẽ học lớp a - Thấy ht cười hiền
- Ơ nhưng em mới t mà thầy - nó thắc mắc hỏi
-Do Lãnh thiếu gia yêu cầu nên tụi đành nghe theo - ht. Lúc đó thì cô Hoa bước vào - Cô Hoa hả cô đến đúng lúc lắm hs mới lớp cô đó
- Vậy hả, mời em đi theo tôi - cô quay sang nó nói
Lớp a
Cô Hoa bước vào theo sau là nó
- Lớp chúng ta có hs mới, em hãy giới thiệu về mình - Cô Hoa
- Chào các bạn Mình Tên là Vương Tuyết - nó nở nụ cười tươi tắn
- nhìn bn cũng dễ thương đấy - hs nam
- Bạn là tiểu thư của tập đoàn nào - hs nữ
- À.... ừm.... mình là trẻ mồ côi - nó nói mắt ảnh lên vê ú buồn
- Mồ côi sao vô đc trường này - hs nữ
.............
Thế là cả lớp nhao nhao như cái chợ
- Cả lớp im lặng - Cô đập thước xuống bàn - Em xuống cuối ngồi với Phong
Nó bước xuống ngồi bên cạnh hắn úp mặt xuống bàn ngủ vì nó mệt mỏi lắm rồi
Sau hai tiết học mệt mỏi nó tỉnh dậy không thấy hắn đâu thì thấy có người đứng trước mặt mình
- Cái loại vịt ghẻ muốn hoá thành thiên Nga - Trịnh Tố Hân
- Tạo khuyên mày nên chuyển trường đi cái loại vịt ghẻ - Ngô Tiểu Lợi
- Mày mà dám quyến rũ anh Phong của tao thù đừng có trách - Trần Mỹ
Nó vênh mặt tỏ vẻ khinh thường
- Tôi là vịt ghẻ thì làm sao ít ra tôi còn có lòng tự trọng còn hơn thiên Nga méo biết gì rồi còn ra vẻ chị đại, " tôi khinh " - nó cố nhấn mạnh chữ tôi khinh rồi bỏ đi làm bọn kia tức ói máu nà không làm được gì
Nó bỏ đi ra vườn trường nơi có trăn loài hóa đua nở nó tiến cào sâu hơn thù thấy có một vườn hóa hồng trắng làm nó ngơ ngác như con chó lác
- Em làm gì ở đây - một giọng nam trầm ấm vang lên
- Ủa, anh là - nó thắc mắc hỏi
- Không nhớ anh sao - Người con traibg-ssp-{height:px}
- Nhớ chứ, mà anh tên gì vậy - nó hỏi
- Trần Gia Bảo còn em
- À em là Vương Tuyết - nó nở nụ cười rạng rỡ
- Hai em làm gì ở đây đang trống giờ học ra đây làm gì - đang nói chuyện vui vẻ thì giọng ông tổng phụ trách vang lên cắt đựt cuộc đối thoại
- À.... dạ - nó ấp úng rồi nói nhỏ vài tại Bảo - Trọng kế chuồn là thượng sách - Nói rồi nó và Bải chạy. Thấy có một lỗ nhỏ thì nó kéo Bải vào rồi ngồi đùi anh khiến Bảo đỏ mặt
- Em... - Bảo nói dở thì bị nó chặn họng bằng hai ngón tay để lên miệng anh rồi ngó ra ngoài dò sét thông tin
- Hai người làm gì ở đây - giọng nói băng lãnh vang lên làm nó rùng mình. Nó quay lại thì thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí thì
- CHẠY - nó hô to lên rồi Bảo và cùng chạy
" Hứ cô tưởng thoát khỏi tôi sao Vương Tuyết " hắn cười tà mị
- Thui em phải lên lớp rồi tạm biệt anh nha - nó cười tươi như hóa nở
- Tí nữa anh có thể đưa em về được không - Bảo nói sợ nó không đồng ý nhưng
- Vậy hả, cảm ơn ánh nha sáng em đi bộ mệt mún chết - Nó hí hửng cười làm bảo mừng rớt nước mắt
- Uk. Vậy hẹn nhau ở cổng trường nhà - nói rồi nó tạm biệt Bảo bỏ lên lớp
Lớp a đang như cái chợ thì nó bước vào bao nhiu ánh mắt nhìn nó như sinh vật lạ. Nó không quan tâm nhưng cái nó quan tâm kà hắn kia kìa hắn ngồi đó nhìn nó làm nó nuốt khan
- Cô vừa đi đâu
- Ủa anh gặp tôi mà không bít tụi đi đâu hả sao thiểu năng wá vậy - nó nói mà ko để ý đến hắm đang bốc hoả
- Không ngờ cô mới vài trường mới ngày mà đã quyến rũ đc Trần Gia Bải rồi
- Oày tụi không biết tôi giỏi thế đấy quên đc hot boy của trường lun
- Cô có tin tôi đuổi học cô không
- Anh đang ký học cho tui mà anh ko nhớ hả tùy anh anh mún đuổi thì đuổi tôi cũng chẳng mún học ở đây
- Cô sẽ phải học ở những trường tồi tàn hơn trường này nhiều
- Sợ quá cơ ý, trước lúc vài trường này tôi còn ko đc đi học á anh nghĩ đuổi mà tụi sợ á " ĐÒ ĐẦU HEO "
- Cô.. chửi ai là đồ đầu heo
- Chửi anh đó bộ ảnh bị điếc hay sao mà không nghe, plè - nó lè lưỡi với hắn vô cùng đáng yêu. Còn hắn không bít từ bao giờ mà mình nói lắm như vậy
- Cô cứ đợi đấy - hắn nói rồi úp mặt xuống bàn ngủ
~~~~~~~~~~~~
Ủng hộ truyênn của mình Nha