sáng sớm nó đã bị quỳnh anh lôi dậy giờ đã tập trung đầy đủ ở phòng khách_ còn sớm mà sao kêu mình dậy sớm dậy
nó ngám ngắn ngắp dài
_ còn sớm nữa à hơn giờ rồi đó
trâm anh nhăn mặt nhìn nó
_ hì còn sớm mà
nó cười trừ nhìn trâm anh
CẠCH
bà cô chủ nhiệm bước vào trong
_ chào các em cuộc thi có chút thay đổi rồi
bà cô cười tươi nhìn tụi nó
_ có gì sao cô
quỳnh anh nhìn bà cô không mấy hài lòng
_ à trường thông báo tối nay sẽ tiếng hành phần cuối cuộc thi luôn
_ rồi sao
hắn lạnh lùng nói giọng không cảm xúc
_ các em tối nay sẽ có tiết mục các em nên chuẩn bị còn phần thiết kế cô đã lấy từ thư rồi thôi các em chuẩn bị đi nha cô đi
bà cô nói rồi chạy mất
_ giờ mình đi đâu chơi đi
nó cười lém lỉnh
CỐC
_ tối nay thi phần cuối rồi cô còn đi chơi à
hắn cốc đầu nó
_ hừ có gì đâu chứ chỉ có tiết mục thôi mà
nó chu môi nói liếc hắn nảy lửa
_ thôi nào đừng đùa nữa nghiêm túc đi nào
quỳnh anh xoa đầu nó nói nghiêm túc
_ chúng tôi sẽ lo tiết mục còn lại các cô lo được chứ
nam nhìn quỳnh anh nói
_ được chúng tôi chuẩn bị tối không cần đợi chúng tôi
trâm anh lôi con choi choi kia lên lầu
_ không tui muốn đi chơi..... đi chơi (TT-TT)
hắn nhìn nó mỉm cười
_____________________________________
~~~~~TUA TỚI TỐI~~~~~~~
______________________________________
Tại sân trường vô cùng náo nhiệt tụi hắn nhìn quanh nhưng vẩn chưa thấy tụi nó tới trên sân khấu đã sắp tới tụi nó giờ trên sân khấu là tiết mục của ái khanh và ngọc diệp nhảy mà uống a uống éo ăn mặt thiếu giải ẹo qua ẹo lại mà tụi con trai còn hò hét um xùm (t/g: ai coi tiếc mụ này là vô viện vì ngộ độc mắt á)
tiếc mục kết thúc tụi hắn bước lên sân khấu làm tụi con gái xỉu lên xỉu xuống vì quá đẹp trai
hôm nay hắn mặt một áo sơ mi màu trắng quần bó màu đen mang một đôi giài cổ cao màu trắng nhìn cô cùng lạnh lùng và soái ca vô cùng mái tóc màu bạc vô cùng nổi bật cộng thôi đôi mắt màu xám tro đầy lạnh lùng
còn nam hôm nay mái tóc xanh dương không vuốt keo càng thêm vẽ đẹp trai (t/g: đồ thì giống hắn nên mk không tả nha)
nhạc vang lên cùng tiếng hát trầm ấm hắn và nam vang lên
SAU TẤT CẢ MÌNH LẠI TRỞ VỀ VỚI NHAU
TỰ NHƯ CHƯA BẮT ĐẦU,TỰA NHƯ TA VỪA MỚI QUEN NHAU
SAU TẤT CẢ LÒNG CHẲNG THỂ ĐỔI THAY
TỪNG NGÀY XA LÌA KHIẾN CON TIM BỒI HỒI
VÀ TA LẠI GẦN NHAU HƠN NỮA
CÓ NHỮNG LÚC ĐÔI TA GIẦN HỜN
THẦM TRÁCH NHAU KHÔNG MỘT AI NÓI ĐIỀU GÌ
THỜI GIAN CỨ CHẬM LẠI, TỪNG GIÂY PHÚT SAU QUÁ DÀI
ĐỂ KHIẾN ANH NHẬN RA MÌNH GẦN EM HƠN
TÌNH YÊU CỨ THẾ ĐÔNG ĐẦY TRONG ANH TỪNG NGÀY
VÌ QUÁ YÊU EM NÊN KHÔNG THỂ LÀM GÌ KHÁC
CHỈ CẦN TA MÃI LUÔN DÀNH CHO NHAU NHỮNG CHÂN THÀNH
MỌI KHÓ KHĂN CHỈ LÀ THỬ THÁCH
VÌ TRÁI TIM TA VẨN LUÔN THUỘC VỀ NHAU
SAU TẤT CẢ MÌNH LẠI CHUNG LỐI ĐI
ĐOẠN ĐƯỜNG TA CÓ NHAU,BÀN TAY NẮM CHẶT BẤY LÂU
SAU TẤT CẢ MÌNH CÙNG NHAU SẼ CHIA
MUỘN PHIỀN KHÔNG THỂ KHIẾN ĐÔI TIM NHẠC NHÒA
VÀ TA LẠI GẦN NHAU HƠN NỮA
CÓ NHỮNG LÚC ĐÔI TA GIẦN HỜN
THẦM TRÁCH NHAU KHÔNG MỘT AI NÓI ĐIỀU GÌ
THỜI GIAN CỨ CHẬM LẠI, TỪNG GIÂY PHÚT SAU QUÁ DÀI
ĐỂ KHIẾN ANH NHẬN RA MÌNH CẦN EM HƠN
TÌNH YÊU CỨ THẾ ĐONG ĐẦY TRONG ANH TỪNG NGÀY
VÌ QUÁ YÊU EM NÊN KHÔNG THỂ LÀM GÌ KHÁC
CHỈ CẦN TA LUÔN MÃI DÀNH CHO NHAU NHỮNG CHÂN THÀNH
MỌI KHÓ KHĂN CŨNG CHỈ LÀ THỬ THÁCH
VÌ TRÁI TIM TA VẨN LUÔN THUỘC VỀ NHAU
TÌNH YÊU CỨ THẾ ĐONG ĐẦY TRONG ANH TỪNG NGÀY
VÌ QUÁ YÊU EM NÊN KHÔNG THỂ LÀM GÌ KHÁC
CHỈ CẦN TA MÃI LUÔN DÀNH CHO NHAU NHỮNG CHÂN THÀNH
MỌI KHÓ KHĂN CŨNG CHỈ LÀ THỬ THÁCH
VÌ TRÁI TIM TA CŨNG LUÔN THUỘC VỀ NHAU
khi hắn hát xong tụi con gái la hét um xùm tỏi hắn lạnh lùng bước vào trong còn nam thì cười sát gái rồi mới vào trong
hắn nhìn xung quanh nhưng vẩn chưa thấy tụi nó đến thì
PHỤT
sân khấu tắt hết đèn cái màng hình sáng lên có một bàn tay ghi lên màng hình dòng chữ bằng cát
" ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN VỀ NGƯỜI CÁC BẠN NÊN BIẾT"
Rồi sao đó tiếng kể ngọt ngào vang lên làm ai cũng phải chú ý bàn tay thăn thoát vẽ lên cát
(t/g: câu chuyện này mk nghe từ người)
có câu bé nhà rất nghèo ba mất sớm cậu chỉ có người mẹ hôm đó bạn cậu tới chơi mẹ cậu bé thương con nên cũng đem bánh lên cho bạn câu khi người mẹ đi lên thì câu bé đuổi mẹ mình xuống và nói
_ bà lên đây làm gì bà không được lên đâu đi xuống đi
mẹ cậu bé đưa bánh cho cậu rồi đi vào nhà sau
các bạn biết tại sao không vì mẹ cậu bé chỉ có con mắt mà thôi rồi cậu bé đi học bạn bè trêu chọc câu bé vì cậu bé mẹ cạu chỉ có một con mắt cậu bé tức giận về nhà cậu bé trách mẹ mình
_ cũng tại bà....... tại bà mà tôi bị trêu chọc...... từ nay tôi cấm bà lại gần tôi
mẹ cậu bé không nói gì chỉ quay mặt đi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt từ đó người mẹ không dám lại gần đứa con của mình thấy trời mưa trời nắng người mẹ thương con mình muốn đưa áo mưa hay nón cho con mình cũng không được
rồi cậu bé lớn lên nhận được học bỗng ra nước ngoài học rồi cậu cưới vợ cậu quên đi cả người mẹ của mình
bạn bè hỏi cậu tại sao không về quê chơi cậu không nói gì
hôm đó mẹ cậu đến thấy cháu mình chơi ngoài sân bà vui lắm thì vợ cậu đi ra thấy bà thì
_ bà là ai muốn gì của con tôi
rồi đẩy bà ngã bà lủi thủi mình đi về
rồi mấy ngày sau có người nhắn với cậu mẹ cậu bịnh cậu cũng không quan tam rồi thời gian sau có người nói là mẹ cậu mất thì cậu mới rũ bạn bè mình tới về quê mình
khi cậu về tới ngôi nhà thân thương sân nhà cỏ mọc đã cao cậu bé bước vào ngôi nhà đầy bụi đâp vào mắt cậu đầu tiên là bàn thờ của mẹ mình bức ảnh mẹ mình còn đủ mắt vô cùng xinh đẹp
trên bàn có bức thư cậu đọc lá thư đó
Con trai yêu quý à mẹ rất vui vì mẹ đã gặp được cháu và vợ của con là mẹ vui lắm rồi mẹ cũng xinh lỗi vì đã làm bạn bè trêu chọc con mẹ có con mắt vì lúc nhỏ con chơi vô tình té vào hàn rào hư hết con mắt mẹ không muốn con thiệt thòi với bạn bè mẹ đã cho con con mắt của mẹ và mẹ không hối hận về việt đó và mẹ rất yêu con con trai à
cậu đoc xong lá thư cậu ôm hình mẹ mình khóc cậu hối hận cũng đã muộn rồi
kết thúc câu chuyện dưới sân khấu nước mắt ai cũng đã chảy lăn dài quỳnh anh bước ra chào mọi người ai cũng vỗ tay
(t/g: hết chương này rồi còn tiết mục nữa chap sao minh sẽ đăng nha pp mọi người)