"Lâm Tuyết, cô chuẩn bị vài bộ đồ cho Trương Nhi kêu người mang đến nhà tôi"- Tấn Dực
"Vâng thưa chủ tịch, về phần tài liệu về công ty tôi đã thu xếp xong, nhưng ngày mai ngài có cuộc họp với tên đầu xỏ Chang"- Lâm Tuyết
Lâm Tuyết là trở thủ đắc lực của Tấn Dực, từ lúc thành lập công ty cho đến bây giờ, nhưng có lẽ trái tim của Tấn Dực chỉ dành cho Trương Nhi.
TỐI.
Cô mặc vài bộ đồ mà Lâm Tuyết chuẩn bị, toàn là những bộ hở bạo. Nhưng may mắn là vẫn còn một số bộ khá kín đáo.
Cô truồn lên giường nằm gọn trong chiếc chăn. Tốc độ tắm của Tấn Dực quả là siêu phàm. Anh cũng lên chiếc giường King size có thể dành cho cả đến năm người nằm. Anh ôm cô vào lòng theo quán tính cô cũng ôm lấy anh mà ngủ ngon lành.
Cô nằm trọn trong vòng tay của Tấn Dực.
Anh gọi cô dậy, nhưng lần nào cũng bị cô nhíu mày rồi thim thiếp vào giấc ngủ ngon. Hôm qua anh hơi mạnh tay nên có lẽ cô cũng mệt mỏi đến lả người.
Anh trèo lên giường. Cắn và bắt đầu trêu đùa với đôi tai cô, làm cho mặt cô bắt đầu đỏ phổng lên. Cô bắt đầu làm anh cảm thấy khoái cảm.
Tấn Dực -"Em muốn nữa chứ?"
Âm thanh khá nhỏ thỏ thẽ vào tai của Trương Nhi. Nhưng dù là nhỏ cách mấy cô vẫn nghe rõ rành rãnh
Cô bật ngồi dậy. Nở nụ cười tươi như hoa nhìn Tấn Dực với khuôn mặt đỏ như lửa. "Hôm qua, vẫn còn rất đau, hai mép hoa nguyệt cô sưng phồng đỏ táy"
Cô bước vào nhà tắm với vận tốc nhanh nhất. Anh phì cười.
Tấn Dực từ ngoài nói vào nhà tắm -"Em chuẩn bị xong thì đi xuống lầu nhé! Bữa trưa đã làm xong rồi đấy"
"Dạ"
TRONG NHÀ TẮM.
Hôm nay có vẻ hơi mệt. Cô chỉ thoáng nghĩ là có lẽ do hôm qua. Cô không quan tâm gì nhiều. Đó giờ cô cũng rất ghét phải uống thuốc (Tấn Dực biết điều này), cô đặt tay nhẹ lên trán thật sự là sốt rồi.
Cô bước xuống nhà ăn.
"Em ăn thịt bò đi rất tốt cho sức khoẻ đấy"-Tấn Dực vừa nói vừa gấp vào chén cơm của cô.
Cô ăn rất ít hầu như những món trên bàn vẫn còn nguyên.
"Sao thế em không hợp khẩu vị à?"-Tấn Dực hỏi nhẹ.
"Không đâu chỉ là hôm nay em không muốn ăn"-Trương Nhi cũng không muốn làm anh lo lắng vì hôm nay anh cũng có cuộc họp khá quan trọng.
"Vậy thì anh kêu bà Nương làm em thêm vài món khi nào đói thì em xuống ăn nhé bé cưng"- Tấn Dực nâng càm cô nói nhẹ.
"Dạ được"-Giọng nói yếu ớt của Trương Nhi thốt lên mạnh để cho anh bớt lo lắng.
Chiếc xe lăn bánh đi, cô đứng ngoài tiễn anh.
Thật sự rất mệt, có lẽ cô đã sốt nặng rồi. Cô lã lời bước vào trong nhà bếp. Tay đạt nhẹ lên bàn để trụ cho mình đứng vững. Mặt cô bắt đầu tái xanh.
Bà Nương đi ra thì thấy cô thở dốc khuôn mặt không còn chút máu. Bà chạy ra diều cô ngồi xuống.
Bà cũng quýnh quáng.
"Thế nào rồi cô chủ"- Bà lấy nước ấm cho Trương Nhi rồi hỏi.
"Con rất mệt"- Trương Nhi nói không ra hơi.
Bà đi đến phòng khách định gọi cho Tấn Dực. Nhưng lại bị Trương Nhi ngăn cản.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé"- Bà Nương
"Dạ được"
Tài xế chở cô và bà Nương đến bệnh viện.
"Cô ấy sốt rất nặng cần phải truyền nước gấp"- Bác sĩ Trần
Tấn Dực đến một khách sạn, anh đã mua nó từ năm ngoái. Nhưng có rất nhiều người kêu anh bán lại vì mặt bằng quá tốt.
Chiếc xe bánh lăn đến nơi.
"Thưa ngài, ông Chang đã đến rồi ạ. Số phòng là "- Nhân viên Kim tiếp viên khách sạn.
"Lâm Tuyết, cô cho người đóng cửa chính và phụ khách sạn"-Tấn Dực
"Dạ"
Của phòng mở ra. Số
"Hôm nay, ngài đến hơi muộn đấy"-Chang
Chang là một trong băng nhóm ngầm có thế lực trong xã hội. Nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Tấn Dực, có thể nói bây giờ bang của Tấn Dực mới chính là lớn mạnh nhất trong thế giới ngầm.
"Phạt rượu đi chứ"- Chang
Anh cầm ly rượu có nồng độ cồn khá cao, uống cạn.
"Quả thật là ngài Tấn Dực tửu lượng rất giỏi"-Chang
Hôm nay anh đem theo người tính luôn của Lâm Tuyết.
"Tôi muốn khách sạn này"-Chang
Tấn Dực cười nhếch môi, tay xoay xoay nhẹ ly rượu.
"Thế thì tôi có thoã thuận, đợt hàng trắng lần này phải giao lại cho tôi"- Tấn Dực
"Haha, cậu đùa à? Sao cậu lại biết được đường hàng đó"-Chang
"Chuyện mà tôi muốn biết, không quá khó"-Tấn Dực dùng súng nâng càm ông ta lên.
Bất giác ông ta bắt đầu run cầm cập.
"Hôm nay cậu đem theo tên lính quả thật là quá khinh lão già này rồi"- Chang.
Tiếng nổ súng được gắn còi giảm âm. Toàn bộ nhân viên phục vụ của khách sạn điều là sát thủ.
"Tấn Dực tôi không bao giờ làm gì quá sức mình"- Tấn Dực chỉa con súng vào đầu lão.
"Được rồi lão sẽ đưa cho cậu đợt hàng này"- Chang bất giác rung người ra lệnh cho các thuộc hạ thu súng. Ông biết nếu như manh động thì Tấn Dực chính là con cọp có móng nanh rắn chắt vồ chết ông bất cứ lúc nào.
Cũng đã giờ rồi.
Anh đi vào ngôi vinh thư của mình.
"Thưa cậu chủ cô chủ đã vào viện vì sốt quá cao, ngài nên vào đó xem đi ạ"
"Sao?"