Anh Yêu Em Nhất Trên Đời [Giới Giải Trí]

chương 16: vị ngọt của buổi hẹn hò đầu tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh yêu em nhất trên đời – Lâm Áng Tư

Editor: Thỏ

Beta: Phương

-------------

Chương :

Vị ngọt của buổi hẹn hò đầu tiên

Trình Úc: !!!

"Người khác hẹn hò không phải cũng đi ăn cơm, xem phim sao, chúng ta cũng nên vậy đúng chứ?"

Nhất thời Trình Úc không biết tâm trạng của mình nên là gì, anh ngây người nhìn Lâm An Lan, "Chúng ta, hẹn hò?"

"Không muốn hả?"

"Muốn!" Trình Úc chỉ lo cậu đổi ý, lập tức đồng ý nói.

Anh hưng phấn nhìn Lâm An Lan, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng, trọn cả trái tim như thể đang tắm mình trong mật ngọt, khiến cho khóe miệng anh không thể thôi nhếch lên.

"An An, em muốn hẹn hò với anh à?"

"Phải, không thể được sao?"

"Đương nhiên là có thể." Trong lòng Trình Úc ngọt ngào, nhìn cậu không chớp mắt.

Lâm An Lan bị anh nhìn chằm chằm như thế cũng thấy hơi xấu hổ, "Xuống xe đi."

"Ồ." Trình Úc vội vã cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Lúc này anh còn chưa dứt được ra khỏi niềm vui và sự kinh ngạc về buổi hẹn hò, cả trái tim anh đang bay bổng, nói chuyện với Lâm An Lan cũng quẩn quanh vị ngọt ngào.

"Xem bộ phim nào? An An, em chọn xong chưa?"

"Ừm."

Trình Úc không khỏi cúi đầu, lén lút cười, đưa tay kéo tay Lâm An Lan lại, nắm chặt trong tay.

Anh vào thang máy với Lâm An Lan, hai người đội mũ đeo kính bịt khẩu trang, lấy vé ở máy bán vé tự động.

Lâm An Lan bảo anh vào chỗ ghế còn trống ngồi trước, còn cậu thì đi mua bỏng ngô và cola.

Cola nói chung là chỉ nước ngọt có gas. Cola trong tiếng trung là 可乐., có nghĩa là vui vẻ.

Trình Úc nhìn bóng lưng của cậu, chỉ cảm thấy mình giống như đang mơ.

Đây thật sự là một giấc mơ đẹp, anh nghĩ, nếu cả đời đều sống trong giấc mơ như vậy thì tốt biết mấy.

Anh đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người vỗ vỗ vai anh, ngạc nhiên nói, "Đúng thật là cậu nha, A Úc, cậu cam lòng ra ngoài rồi à, xem phim gì đấy, đi chung không?"

Người tới là bạn của Trình Úc, tên Từ Sênh.

Trình Úc liếc mắt ngó hắn một cái, ghét bỏ nói, "Né ra bên kia, hôm nay không có thời gian đi cùng cậu, hôm khác đi."

"Đổi sang hôm khác đến khi nào, sao mấy hôm nay khó hẹn cậu thế, không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng, chuyển sang làm tiểu thư đài các rồi à?"

"Đi cùng với bạn trai đây, không có thời gian tụ tập với các cậu."

"Cậu có bạn trai á?" Từ Sênh bất ngờ, "Yêu đương từ lúc nào? Không phải cậu thích Lâm An Lan sao?"

Trình Úc vô thức đảo mắt nhìn Lâm An Lan, Từ Sênh thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua, cả kinh nói, "Cậu và Lâm An Lan ở bên nhau?"

"Ừm."

"Chuyện từ khi nào thế? Đậu má, nhiều năm như vậy, cậu còn theo đuổi được thật, lợi hại nha."

Từ Sênh không nhịn được thở dài nói, "Đây đúng thật là nước chảy đá mòn, thừng cưa gỗ đứt, thành tâm thành ý, vàng đá cũng tan, chỉ cần gắng sức, có công mài sắt, có ngày nên kim!"

[] Thừng cưa gỗ đứt – 绳锯木断, Nước cháy đá mòn – 水滴石穿 , Có công mài sắt có ngày nên kim: bền bỉ, quyết tâm thì việc dù khó đến mấy cuối cùng cũng làm nên.

[] Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai – 精誠所至,金石為開 – tạm dịch: thành tâm thành ý, vàng đá cũng tan: ý nói thành tâm thành ý thì dẫu khó khăn đến đâu cũng đều có thể giải quyết được.

Trình Úc: "... Dạo này cậu dùi mài sách vở đấy à?"

"Mới quen bạn gái là giáo viên dạy Văn." Từ Sênh đắc ý nói.

Trình Úc gật đầu, "Chẳng trách."

"Được rồi, đừng ở đây quấy rầy nữa, em ấy sắp qua đây rồi, việc này nói ra rất dài dòng, tôi sẽ nói lại với cậu sau."

"Được." Từ Sênh miễn cưỡng nói.

Miễn vi kỳ nam '勉为其难': Gắng gượng làm việc quá khả năng hoặc miễn cưỡng làm việc không muốn làm.

"Vậy trước hết cậu tạm thời đừng nói cho ai biết."

"Biết rồi." Từ Sênh vỗ vai anh, "Hai người các cậu đều là ngôi sao, phải chú ý hình tượng, tôi hiểu mà."

"Ý tôi nói là tất cả mọi người, bất kể là ai cũng tạm thời đừng nói."

"Bí mật thế à."

"Sau này nói với cậu sau."

"Được thôi."

Từ Sênh thấy Lâm An Lan hình như đang thanh toán hóa đơn rồi thì đứng lên, vỗ vỗ vai Trình Úc, "Đi đây."

"Ừm."

Lúc Lâm An Lan quay đầu lại thì vừa kịp thấy bóng lưng đang rời đi của Từ Sênh, cậu cũng không để ý lắm, chỉ mỉm cười nhìn về phía Trình Úc, cầm đồ uống và bỏng ngô trở lại.

Trình Úc đứng lên, đi tới cầm giúp cậu, hai người kiểm phiếu rồi vào phòng chiếu phim.

Mãi cho đến khi vào phòng chiếu, Trình Úc mới phát hiện cái căn phòng rộng lớn này không có ai.

"Bộ phim này ăn khách kém vậy à?" Trình Úc kinh ngạc, "Anh còn tưởng phim điện ảnh dù kém mấy đi nữa chắc cũng phải có vài người chứ."

Lâm An Lan nghe vậy, thấp giọng nở nụ cười, khẽ thì thầm, "Em bao cả phòng này."

Trình Úc: !!!

Trình Úc kinh ngạc nhìn cậu, Lâm An Lan cười, đôi mắt sáng lấp lánh, "Em sợ hai chúng ta bị phát hiện nên đã mua toàn bộ vé của buổi chiếu nay."

"Tốn tiền em rồi."

Lâm An Lan khoa trương thở dài, "Có thể coi như là giúp em kiếm chỗ tiêu tiền đi, nếu không tiền của em đấy đúng thật là chỉ có vào mà không có ra!"

"Chỉ có vào không có ra không tốt sao?" Trình Úc cười nói, "Tiền lại không bỏng tay. Chờ sau này chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ chuyển toàn bộ tài sản sang tên của em."

Lâm An Lan: !!!

Lâm An Lan nghi ngờ lương tâm nói: "Anh không lo em cuỗm tài sản âm thầm bỏ trốn à?"

"Thế cũng được." Trình Úc không cần thiết chút nào, "Như vậy mỗi một lần em tiêu tiền sẽ nhớ tới anh một lần, chẳng qua anh chỉ là thay đổi phương pháp khiến em mãi mãi nhớ tới anh thôi."

Lâm An Lan: ... Có lý có chứng cứ, thật khiến người ta bội phục!

"Do đó anh kiến nghị em nên thả dây dài câu cá lớn", Trình Úc chân thành đề nghị, "Em xem, bây giờ anh mới hơn hai mươi tuổi, thân kiêm tài phú hai nhà Trình – Úc, hơn nữa còn là một ngôi sao, đang vào giai đoạn tài sản gia tăng. Chờ sau này, anh tầm hơn ba mươi tuổi, cũng nên tiếp quản sản nghiệp nhà họ Trình, giá trị bản thân tăng gấp bội, vẫn chưa thích hợp để ra tay. Vì vậy em có thể đợi đến khi anh hơn năm mươi tuổi, khi đã ủy quyền lại cho thế hệ trẻ, lúc đó em mới cuốn gói tài sản âm thầm bỏ trốn, có thể lấy đi nhiều tài sản nhất, trải qua tháng ngày tốt đẹp nhất."

Lâm An Lan: ...

"Vậy em phải có bao nhiêu tinh lực chứ, năm mươi tuổi còn lén lút bỏ trốn?"

Chắc đoán chừng cậu có thể sống được thêm tận năm trăm năm!

"Ngược lại nếu trước năm mươi tuổi ôm tiền lặng lẽ bỏ trốn không có quá lời với em, nếu muốn làm, chúng ta nên làm một cái thẻ lớn, ôm được nhiều tiền nhất, trải qua cuộc sống thoải mái nhất."

Lâm An Lan thấy anh đúng là một nhân tài, "Em cảm thấy mình nên ở bên cạnh anh thì hơn, không chỉ có tiền mà còn có người."

Trình Úc cười híp mắt nhìn cậu, "Anh cũng cảm thấy thế, hơn nữa, anh còn có thể giúp em tiếp tục tiền đẻ ra tiền, anh so với số tiền bạc không sinh lời còn lợi hại hơn nhiều."

Lâm An Lan gật đầu, đút cho anh một miếng bỏng ngô, "Thưởng cho anh."

"Cảm ơn bà xã đại nhân." Trình Úc cười nói.

Hai người chọn vị trí xem phim tốt nhất để ngồi.

Lâm An Lan mua phòng tình nhân, vả lại cả phòng cũng chỉ có hai bọn họ, nên Trình Úc cũng chẳng tém tém lại, vừa ngồi xuống là ôm lấy cậu.

Lâm An Lan cũng không để ý, vừa dựa vào anh ăn bỏng ngô vừa xem phim.

Đi xem phim thế này thực ra không khác ở nhà lắm, nhưng có lẽ là do địa điểm không giống nhau, hai người vẫn có đôi chút hưng phấn, không khí ngập tràn mùi mờ ám khó lòng giải thích nổi.

Rõ ràng so với xem phim thì Trình Úc thích ngắm Lâm An Lan hơn, mắt thấy tình tiết bộ phim đến đoạn cao trào, Lâm An Lan chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt, anh liền nhìn chằm chằm Lâm An Lan, cầm bỏng ngô đút cho cậu từng miếng một.

Lâm An Lan bị hành động cho ăn này của anh làm cho bật cười, "Anh làm gì thế?"

"Em xem việc em, anh cho em ăn."

Lâm An Lan dở khóc dở cười, bắt được mấy miếng, nhét vào trong miệng anh, "Tự anh ăn đi."

Trình Úc nhai bỏng ngô trong miệng, không làm phiền cậu nữa.

Xem đến bộ phim điện ảnh cũng là lúc ăn hết hộp bỏng ngô, Trình Úc bỏ vỏ hộp bỏng ở một bên, cầm tay Lâm An Lan.

Lâm An Lan đưa mắt nhìn anh, tựa vào trong lồng ngực anh.

Trong phim cảnh cuối cùng nam chính hôn nữ chính, Trình Úc cúi đầu, hôn má Lâm An Lan một cái, trong giai điệu đang vang lên bài hát kết phim anh hỏi cậu, "Buổi tối em muốn ăn cái gì?"

Lâm An Lan suy nghĩ một chút, trả lời: "Sườn nướng phô mai."

"Vậy về nhà anh nấu cho em ăn."

Lâm An Lan nở nụ cười, hôn má anh một cái, "Không cần nha, hôm nay là ngày hẹn hò mà, em mời anh."

Cậu mỉm cười, mặt mày cong cong, "Đi thôi, xem chiếu bóng xong chúng ta cũng nên đi ăn cơm."

Người khác hẹn hò muốn đi ăn, dĩ nhiên bọn họ cũng cần.

Trình Úc không nghĩ đến còn có cảnh đó, vui mừng xen lẫn bất ngờ, xoay đầu cậu qua, hôn môi một cái rồi ôm cậu thật chặt.

"Có phải là em nghĩ xong hết từ sớm rồi không?"

"Cũng không tính là sớm, là vào ngày hôm qua."

"Thế mà không nói với anh."

"Muốn tạo bất ngờ cho anh đó." Lâm An Lan nói, "Ngạc nhiên không?"

Trình Úc gật đầu, anh buông lỏng tay đang ôm Lâm An Lan, tì vào trán cậu nói, "Cục cưng à, sao em lại tốt đến thế, em là kẹo bông gòn tái thế đúng không? Ngọt quá."

Lâm An Lan thấy nếu như nói cậu là kẹo thì cũng nên là một viên kẹo bạc hà, lạnh lẽo như băng, nâng cao tinh thần tỉnh táo, chỉ thỉnh thoảng mới có vị ngọt.

Có điều, không quan trọng nữa, cậu bằng lòng đem vị ngọt của bản thân dành hết cho Trình Úc, như vậy cái Trình Úc ăn được chỉ có ngọt ngào.

Anh ăn quá nhiều vị đắng do đó Lâm An Lan muốn cho anh ăn nhiều vị ngọt hơn.

Cậu đang chuẩn bị nói gì đó bỗng nhiên ánh đèn trong sảnh bật sáng, Lâm An Lan cấp tốc ngồi thẳng người lại, giãn khoảng cách với Trình Úc.

Trình Úc nhìn cậu từ kẹo mật ong mềm mại trong nháy mắt biến thành kẹo bạc hà cứng đờ, thiếu chút nữa bật cười.

Anh dùng ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay Lâm An Lan, Lâm An Lan nắm chặt lấy rồi lại buông ra, đứng lên, "Đi thôi."

Trình Úc gật đầu cười, "Ừ."

Anh ghé sát vào tai Lâm An Lan, thấp giọng nói, "Bà xã nói cái gì thì chính là cái đó."

Lâm An Lan không nói gì, cười cười đi về phía cửa.

Trình Úc đi phía sau cậu, cùng rời khỏi rạp chiếu phim.

Nhà hàng sườn nướng phô mai cách đó không xa, hai người không mất nhiều công sức để đến, Lâm An Lan muốn một phòng riêng, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang món ăn lên, cũng không quá chú ý đến hai người, thành công để bọn họ lừa dối qua ải.

Trình Úc thấy người đi rồi, cửa đóng, lúc này mới cầm lấy xương sườn đưa tới bên miệng Lâm An Lan.

"Anh ăn đi, em muốn ăn thì sẽ tự gắp." Lâm An Lan nói.

"Không sao, chỉ cái này thôi."

Lâm An Lan thấy anh thật sự muốn đút cho mình, không thể làm gì khác đành cầm tay anh, ăn miếng sườn.

Trình Úc dịu dàng nhìn cậu, hỏi cậu, "Ăn ngon không?"

Lâm An Lan gật đầu, "Ăn rất ngon."

Miếng sườn khá lớn lại nhiều muối, khóe miệng Lâm An Lan dính một ít tương đen, Trình Úc tiện tay cần giấy ăn, giúp cậu lau khóe miệng.

"Anh không cần chăm sóc em thế đâu, cứ giống như em vẫn còn là trẻ con ấy." Lâm An Lan nói, vươn tay rút giấy ăn, chuẩn bị tự mình lau.

Trình Úc cười nói, "Bản thân em vốn là bé cưng của anh."

"Đó chỉ là một xưng hô thân mật thôi."

"Như nhau cả."

Trình Úc nhìn cậu, yên lặng thả miếng sườn trong tay xuống, đứng lên, cúi người hôn lên môi cậu một cái, "Anh thích được chăm sóc em như thế này."

Anh thật sự thích được chăm sóc Lâm An Lan như vậy, thích thú, cũng đắm chìm trong điều đó.

Anh nhẹ nhàng cắn cắn môi Lâm An Lan, chậm rãi đón nhận một nụ hôn thật dài với Lâm An Lan.

Lâm An Lan để anh hôn, lặng lẽ để mẩu giấy ăn trong tay xuống.

Đợi đến lúc ăn cơm xong, trời cũng đã tối đen, hai người cùng nhau trở về nhà. Mới bước ra khỏi thang máy, Lâm An Lan thấy một người đứng ở cửa.

Người kia rút điện thoại di động dường như đang chuẩn bị liên lạc, vừa quay đầu đầu lại thì thấy hai người thì ngừng động tác trên tay, chỉ là biểu cảm trên mặt từ kinh ngạc chuyển sang nghiêm túc.

Ánh mắt của hắn rất lạnh, im lặng nhìn chằm chằm Lâm An Lan.

Lâm An Lan vô thức chớp mắt nhìn, nhìn về phía bên người Trình Úc.

Trình Úc theo bản năng chắn trước người Lâm An Lan, mỉm cười với người đối diện, "Anh, sao anh lại tới đây?"

Chuyên mục hình ảnh:

Tác giả:

Nhật kí của Trình Úc: Nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên của tui với Lâm An Lan. Một bài văn dài k chữ, bổ sung, sửa chữa, thêm chữ, tổng cộng lại k chữ, cảm thấy vô cùng hài lòng và mỹ mãn, chuẩn bị thường xuyên lôi ra để hồi tưởng lại dư vị.

Trình Úc: Hẹn hò sẽ khiến con người ta vui vẻ!

An An: Hẹn hò sẽ khiến ai đó vui vẻ!

ð Kết luận: Hẹn hò vẫn luôn đóng vai trò tất yếu.

Cưa cưa: Gì cơ?

Ca ca là người tốt. Thường thường thì trong văn của tôi, ca ca đều là người tốt, còn khi rơi vào tình huống thứ hai, ca ca không phải người tốt, song hắn vẫn sẽ đối xử tốt với em trai, em gái của mình [che mặt].

Editor: Cũng chẳng biết ai mới là người thả dây dài câu cá lớn ở đây

¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯

//

(//)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio