Anh yêu em nhất trên đời - Lâm Áng Tư
Edit + Beta: Thỏ
Vẫn chưa edit xong cả k chữ nhưng mà không ngoi lên sợ các cô quên tui luôn. Mọi người nhớ cmt cho vui nhà vui cửa :
Chương - Phần
Lâm An Lan tự kiểm tra lại một lần, cậu thấy ngoại trừ môi hơi đỏ lên thì không còn gì khác thường mới mở cửa ra.
Anh quay phim đi vào, chỉ thấy Trình Úc quay lưng về phía hắn.
Hắn ngạc nhiên nói, "Anh Trình không thay đồ ạ?"
"Thay rồi đấy." Trình Úc nói, "Nhưng lại đổi lại."
Anh trai quay phim không nghi ngờ anh, chỉ nói, "Tí nữa ở đây lạnh lắm, anh Trình và anh Lâm nhớ mang thêm áo khoác."
Trình Úc gật đầu cầm theo áo gió của mình, còn Lâm An Lan thì cầm áo khoác bò, hai người cùng ra khỏi nhà đến địa điểm tập hợp.
Trước lúc đóng cửa, Trình Úc nhìn chữ "Hỉ" trên cửa, vươn tay sờ sờ.
Anh quay phim cười nói, "Anh Trình, anh thích mấy cái cắt giấy kiểu này nha."
"Ừ." Trình Úc cười nói, "Trông rất đẹp."
Anh cũng muốn dán ở nhà mình một cái, dán đầu giường của anh và Lâm An Lan một cái nữa, nhưng tất cả chỉ là mơ tưởng mà thôi.
Trình Úc thu tay lại, thầm nghĩ, chờ tối về rồi động phòng.
Nhưng mà tiếc thật, chung quy là đang quay chương trình lại còn là nhà của người ta, dù là động phòng cũng không làm gì được, có lẽ chỉ có thể trùm kín chăn trò chuyện trong sáng.
Có điều đó lại là chăn uyên ương thêu chữ "Song hỉ" đỏ tươi dành riêng do đôi vợ chồng mới cưới, vừa nghĩ đến thế anh đã thấy vui vẻ.
Đây là phòng tân hôn đầu tiên mà anh và Lâm An Lan ở, là chiếc chăn cưới đầu tiên hai người đắp.
Tất nhiên, đó cũng có thể là căn phòng tân hôn duy nhất, chiếc chăn cưới duy nhất.
Thực sự cảm ơn đôi vợ chồng mới cưới này, cảm ơn ê-kíp chương trình, cảm ơn ông trời đã rất mực ưu ái.
Trình Úc mỉm cười, quay người khoác vai Lâm An Lan, "Đi thôi."
Mọi người cùng nhau ăn tối ở địa điểm tập hợp lúc trước, cơm là do thôn dân tốn rất nhiều công sức đặc biệt chuẩn bị, mọi người ăn cơm rất vui vẻ, MC chương trình một lần nữa tăng cường năng lượng tích cực, sau khi ăn xong, hắn dẫn mọi người đến ngôi trường tiểu học duy nhất trong thôn.
Nói là tiểu học nhưng nơi đây chỉ có hai phòng học, cả hai phòng này đều không lớn, mỗi phòng chỉ có mười sáu bộ bàn ghế.
"Mọi người đến đây nửa ngày, hẳn là đã cảm nhận được rằng bây giờ người trẻ tuổi trong thôn khá ít, người già và trẻ nhỏ lại khá nhiều. Hiện tại chúng ta đang có mặt ở trường Tiểu học Trái Cây, khu nhà tiểu học và cũng là trường học duy nhất trong thôn."
"Mặc dù ở đây có hai phòng học, nhưng một phòng hầu như là khóa cửa quanh năm, thứ nhất là do không đủ học sinh, thứ hai là không có giáo viên."
"Trưởng thôn bảo với chúng tôi rằng trường học này của bọn họ giống như một lớp học vỡ lòng, dạy những đứa trẻ đến tuổi đi học mấy kiến thức mà tuổi này chúng nó cần, sau đó khuyên gia đình các em nên đưa con cái lên thị trấn học."
"Có vài gia đình đồng ý thì con trẻ lên thị trấn học, có vài nhà cảm thấy không muốn nên con cái vẫn tiếp tục học ở trong trường này."
"Lúc ban đầu trường học có giáo viên, nhưng dần dà thanh niên đi vợi, trong thôn cũng không có giáo viên nên cửa trường bị khóa lại."
"Mấy tháng trước, có một cô sinh viên sắp tốt nghiệp trong thôn trở về, thừa dịp nghỉ hè buồn tẻ nên dạy lũ trẻ được hai tháng, nhưng bây giờ cô gái đó đã lên thành phố làm việc, trẻ em ở đây lại không có giáo viên."
Mọi người nghe xong, im lặng không nói nhìn MC.
Lâm An Lan cúi đầu nhìn qua bàn học trước mặt mình, bàn không không còn mới nữa nhưng vẫn rất sạch sẽ, còn nhìn thấy rõ những nét vẽ bậy của đám trẻ trên mặt bàn.
Cậu chợt thấy xót lòng, người không học chưa chắc đã buồn rầu vì mình không được học hành, nhưng người từng đi học lại sầu lòng vì người khác không có cách nào được cắp sách tới trường.
Trên đời này, nếu như có một việc mà ai ai cũng cần phải làm thì đó chắc chắn là đi học.
MC khơi gợi cảm xúc của mọi người xong thì bước vào chủ đề chính, "Tối nay, sau khi quay xong phần này là mọi người có thể về nghỉ ngơi, có điều bắt đầu từ sáng mai, mọi người sẽ phải góp sức cùng thôn dân ở đây, phấn đấu vì thôn làng."
"Ý là sao?" Có người hỏi.
"Nhập gia tùy tục, sau khi ê-kíp chương trình tìm hiểu tình hình của thôn sẽ cho mọi người lựa chọn bốn loại nghề, lần lượt là hai giáo viên tiểu học, ba đầu bếp tiểu học, một người bán hàng tạp hóa và bốn người trồng cây ăn quả."
"Trước tiên mọi người có thể tự tiến cử, nếu tất cả còn thấy lúng túng vậy chúng ta sẽ bốc thăm để quyết định."
MC vừa dứt lời, Lý Vĩnh Tư đã giơ tay nói, "Em muốn làm giáo viên tiểu học, ước mơ hồi nhỏ của em chính là làm giáo viên."
Trình Úc nghe vậy, không khỏi đưa mắt nhìn Lâm An Lan, mở miệng nói, "An An, em cũng nên làm giáo viên tiểu học đi."
Lâm An Lan ngạc nhiên nhìn về phía anh, tuy cậu cũng có ý định như vậy nhưng ái ngại ở đây có nhiều con gái, giáo viên rõ ràng là một công việc khá thoải mái nên vẫn chưa lên tiếng, không ngờ vậy mà Trình Úc lại mở lời giúp cậu.
Trình Úc chống đầu cười nói, "Thành tích của em tốt thế lại còn là sinh viên ưu tú của đại học X, vừa hay là một tấm gương sáng giá cho các bạn nhỏ, giúp bọn trẻ hiểu được tầm quan trọng của việc học, hun đúc chúng."
Những người khác nghe thấy đại học X thì kinh ngạc nói, "Anh Lâm vậy mà lại học đại học X ạ? Trường đại học nằm trong top cả nước đó."
Lâm An Lan cười cười, "Cũng tạm thôi."
"Khoan đã, em nhớ anh Trình từng nói là tốt nghiệp cùng trường đại học với anh Lâm thế nên anh ấy cũng học đại học X? Trời ơi, ê-kíp chương trình của chúng ta có nhân tài giấu mình nha, hai siêu sao trong học tập!"
"Tôi không tính." Trình Úc khoát tay, "Thành tích của tôi cũng thường thôi nhưng mà thành tích của cậu ấy thì rất tốt, lúc đi học còn giành được học bổng nữa cơ."
Mọi người: !!!
Hèn gì lúc thi tuyển phòng cậu lại làm bài nhẹ không như vậy!
MC nghe vậy cũng lấy làm kinh ngạc, cũng khuyên nhủ, "Vậy Lâm An Lan à, cậu làm giáo viên đi, cậu giỏi như thế mà không làm thì hơi không thuyết phục."
Lâm An Lan đành phải gật đầu, "Được."
"Vậy tôi có thể làm đầu bếp tiểu học." Trình Úc giơ tay nói, "Có bao nhiêu trẻ em? Chúng tôi phải phụ trách bữa ăn cho chúng đúng không?"
"Đúng, nhưng mà trẻ em cũng không nhiều, chỉ khoảng tám chín đứa."
Trình Úc gật đầu, "Được."
"Thế thì em cũng làm đầu bếp", Trần Anh Kiệt mở miệng nói, "Tuy em không biết nấu cơm, nhưng em có thể học."
"Em biết xào nấu vài món ăn đơn giản, em cũng đăng kí đầu bếp." Giản Nhã Đạt cũng giơ tay lên.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã chọn xong công việc của mình, hoàn thành cảnh quay của buổi tối và trở về nhà.
Trên đường trở về nhà, Trình Úc đặc biệt hỏi thăm nhân viên công tác cửa hàng duy nhất trong thôn ở đây, nhân viên chỉ cho anh và hỏi, "Anh Trình muốn mua gì hay sao? Để em đi mua giúp cho."
"Không cần đâu." Trình Úc mỉm cười từ chối, "Hôm khác tôi tự đi mua."
Anh muốn mua một đôi nến đỏ và một bình rượu.
Mặc dù không có nến rồng phượng nhưng nến đỏ cũng không phải là không thể được.
Lâm An Lan hoàn toàn không biết anh còn cất giấu tâm tư đó, nhưng thật ra lời này của Trình Úc lại nhắc nhở cậu, "Tôi muốn mua chút quà gặp mặt cho các bạn nhỏ được dạy ngày mai, bây giờ cửa hàng còn mở không?"
"Chắc là vẫn còn mở."
Lâm An Lan muốn đi, Trình Úc liền đi cùng cậu.
Cửa hàng ở nơi đây rất nhỏ, bà chủ bán hàng ngồi sau quầy, thấy bọn họ đến thì cười rất nhiệt tình, bà hỏi bằng tiếng phổ thông không mấy trôi chảy, "Các cậu muốn mua gì?"
Lâm An Lan ngắm nghía hàng trên kệ rồi chọn mua ít bánh qua, khoai chiên và kẹo ngọt, cậu hỏi, "Bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Bà chủ tính tiền rồi nói với cậu, "."
Lâm An Lan móc điện thoại di động ra nhưng lại nhận ra ở đây không thể dùng WeChat với Alipay để trả tiền.
Cậu không mang tiền mặt, nhất thời có hơi lúng túng, cũng may là Trình Úc mang theo, bởi vậy lúc cậu còn đang lúng túng, anh đã lấy ví ra trả tiền giúp.
"Cảm ơn." Lâm An Lan nói, "Lát nữa gửi bao lì xì cho anh."
Cậu vẫn nhớ là đang quay chương trình truyền hình nên khách sáo nói.
Vậy nhưng Trình Úc lại mỉm cười một cái, cố ý nói, "Là bạn học lâu năm với nhau sao còn khách sáo thế."
Lâm An Lan cũng nở nụ cười, cầm đồ ăn vặt đã mua xong và trở về với Trình Úc.
Lúc hai người về đến nhà thì đã sắp mười giờ, Lâm An Lan đã hơi mệt, tắm rửa sạch sẽ xong là vào phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Anh quay phim hỏi cậu, "Anh Lâm, anh định ngủ ở phòng ngủ chính à?"
"Ừm."
"Vậy anh không cần bàn bạc qua với anh Trình ạ? Em thấy hình như anh ấy cũng muốn ở phòng ngủ chính." Anh quay phim nhắc nhở.
Bấy giờ Lâm An Lan mới phản ứng ra, căn nhà này có ba phòng ngủ, trong tình huống bình thường khi quay chương trình, hai người nên chia nhau ra ngủ ở hai phòng.
Đều do dạo này cậu toàn ở cùng với Trình Úc, sơ suất rồi!
"Tôi chờ anh ấy tắm xong ra rồi bàn bạc." Lâm An Lan khắc phục nói.
"Vâng."
Trình Úc tắm rất nhanh, điều kiện ở nơi này không tốt lắm, chuyện như tắm rửa cũng là xa xỉ, Trình Úc mặc vội quần áo rồi chạy vào phòng ngủ.
Lâm An Lan nhanh chóng đứng lên nhắc nhở anh, "Trình Úc, anh muốn ở đây hay ngủ ở phòng ngủ bên cạnh?"
"Ở đây." Trình Úc vừa lau tóc vừa nói.
"Thế em ngủ ở phòng bên cạnh nhé?"
"Vì sao?" Trình Úc thắc mắc nói.
Lâm An Lan hơi mỉm cười, hết sức nhấn mạnh nói: "Mỗi người một phòng ngủ, vừa đủ."
Trình Úc nghe câu "mỗi người một phòng" của cậu, chợt hiểu ra.
Vậy nhưng anh nào đành lòng để Lâm An Lan không ngủ ở phòng chính mà vào phòng bên cạnh ngủ, anh nhìn thoáng qua giường tân hôn mình thương nhớ đã lâu, dịu dàng nói, "Em nói cũng phải, thế em ngủ ở đây đi, anh ngủ ở phòng bên."
"Anh ở đây đi." Lâm An Lan khiêm nhường nói.
"Không sao." Trình Úc nói xong thì ra khỏi phòng, sang phòng ngủ phụ.
Phòng ngủ phụ rõ ràng nhỏ hơn nhiều, trang trí không cầu kì như phòng ngủ chính tuy nhiên rất sạch sẽ.
Anh nhìn thấy Lâm An Lan bước vào, còn ôm chiếc chăn uyên ương anh thương nhớ đã lâu trong lòng.
"Vừa hay có hai chiếc chăn tơ tằm, chúng ta mỗi người một cái." Lâm An Lan nói, đặt chăn bông lên giường giúp anh.
Trình Úc gật đầu, thầm nghĩ không cần mỗi người một cái, hai người một cái cũng đâu phải không thể.
"Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về phòng trước."
"Được."
Trình Úc nói xong, ngáp một cái, ngồi xuống giường.
Nhưng chẳng đầy chốc lát sau, Lâm An Lan lại gõ cửa.
Cậu lắc lắc máy sấy trong tay, "Tóc anh vẫn chưa khô đúng không? Cho anh cái này."
Trình Úc cố ý nói, "Chỉ đưa cho anh mà không sấy giúp anh sao?"
Lâm An Lan: !!!
Lâm An Lan bất đắc dĩ nhìn anh, nghĩ bụng chắc chắn là tên này cố ý.
"Tự sấy đi." Cậu nhét máy sấy vào tay Trình Úc, xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Trình Úc mỉm cười nhìn cậu rời đi, ánh mắt thấm đẫm sự bao dung và chiều chuộng.
Anh giả bộ tiếc nuối thở dài với máy quay, "Bạn học cũ là đây."
Anh quay phim đứng cách đó không xa, nghĩ trong lòng: Ra vậy! Bạn học cũ nào còn đi sấy tóc hộ cho bạn mình chứ, anh là bạn học chung chứ không phải bạn học nữ!
Trình Úc cầm máy sấy sấy tóc một hồi, nói với anh quay phim đang ghi hình cho anh, "Tôi nghỉ ngơi đây, cậu cũng về nghỉ ngơi đi."
Quay phim nghe vậy thì gật gật đầu, "Anh Trình ngủ ngon."
"Ừm."
Bấy giờ quay phim với tắt máy quay, đi về phía phòng ngủ chính gọi người quay phim cho Lâm An lan, hai người rời đi cùng nhau.
Lâm An Lan tiễn họ, lúc về thì thấy Trình Úc đã đứng tựa cửa, khoanh tay mỉm cười với cậu.
"Nhớ tắt camera trong phòng trước khi ngủ." Trình Úc nhắc nhở.
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc đứng thẳng lưng, không tựa cửa nữa, chầm chậm ghé sát vào cậu, thân mật nói, "Ngủ sớm đi."
"Biết rồi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lâm An Lan về phòng, tắt mic, cởi ra đặt trên bàn, sau đó vẫy vẫy tay với camera rồi mới tắt nó đi.
Cậu ghi hình cả ngày, đã mệt lử từ lâu, tắt camera xong là nằm luôn lên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Tuy nhiên vừa mới nằm được vài phút đã lại có tiếng gõ cửa.
Lâm An Lan đành mở đèn lên, nằm sấp trong chăn nói với ra phía cửa: "Vào đi."
Trình Úc đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Lâm An Lan đang nằm trong ổ chăn, từ vai trở xuống trùm kín chăn, chỉ lộ ra cái đầu ngoan ngoãn đang nhìn anh.
Cổ cậu trắng vô cùng, làn da phản chiếu sắc đỏ của tấm chăn, tựa mây trời non nước giao hòa cùng ánh hoàng hôn, lại giống như tân nương đang đợi chờ người thương.
Trình Úc vô thức nở nụ cười, đóng cửa rồi lại gần cậu, "Ngủ rồi hả?"
"Anh vẫn chưa ngủ à?"
"Dĩ nhiên là phải ngủ chứ." Trình Úc nói xong, lên giường.
Lâm An Lan: ???
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh kéo chăn ra, nhanh gọn lẹ chui vào.
Lâm An Lan: .........
Cậu đã bảo sao trước khi Trình Úc nào có ngoan ngoãn sang phòng ngủ bên nghỉ ngơi như thế, thì ra là ở đó chờ cậu!
Lươn lẹo!
"Anh có ý định này từ lâu rồi đúng không?"
"Không thì sao?" Trình Úc nằm xuống xong thì ôm lấy cậu, "Chẳng lẽ vợ anh ở bên cạnh mà anh còn phải phòng đơn gối chiếc à?"
"Vả lại đây là phòng tân hôn, chăn cưới, sao lại để bà xã một mình tịch mịch chán chường côđộc nơi phòng cưới chứ, anh đâu phải thứ đàn ông cặn bã, sao có thể làm ra loại chuyện tồi như vậy được."
Lâm An Lan bật cười, "Cũng đâu phải phòng cưới của hai đứa mình."
"Bây giờ chúng ta ở đây, thế là được rồi."
"Như thế cũng được á?"
"Sao lại không?" Trình Úc nói năng hùng hồn, "Phòng cưới, phòng cưới là sự chuẩn bị dành cho những đôi trẻ bằng lòng kết hôn, em không muốn kết hôn với anh? Hay là không muốn làm một đôi vợ chồng trẻ với anh hả?"
Lâm An Lan bị lô-gích thần thánh này của anh chọc cho dở khóc dở cười, "Anh không hổ là sinh viên khối khoa học tự nhiên, năng lực tư duy lô-gích đỉnh của chóp luôn!"
"Đương nhiên, trước khi sở trường giỏi nhất của anh là tam đoạn luận đấy." Trình Úc không hề biết xấu hổ.
Lâm An Lan thấy anh như vậy cũng không nói gì nữa, dém chăn cho anh rồi dựa vào lòng anh ngủ.
Một tay Trình Úc ôm cậu, tay còn lại giơ lên, dùng ngón tay trỏ đâm nhẹ đôi môi cậu, hạ thấp giọng hỏi cậu: "Cục cưng, lúc nãy trước khi ra khỏi nhà, em nói gì ấy nhỉ?"
Lâm An Lan: ...
Lâm An Lan chưa cần nhớ lại đã nghĩ ngay đến câu nói "Về rồi hôn" kia của mình.
Cậu há miệng cắn ngón trỏ của Trình Úc một cái, không đau nhưng để lại dấu răng, thoáng nữa là hết.
Trình Úc cười híp mắt, ấn ấn môi cậu, dịu dàng dỗ cậu, "Em tự hôn lại anh được không."
Ánh mắt anh rất đỗi chung tình, âm thanh nhàn nhạt chút mê hoặc khiến cho Lâm An Lan chợt thấy hơi thẹn, có chút ngại ngùng.
Có điều cậu thân mật với Trình Úc quen rồi, chỉ hơi mắc cỡ chút thôi, cậu ôm eo anh, ngửa đầu lên hôn môi anh.
Trình Úc khống chế lực tay của mình, ôm cậu thật chặt, tinh tế hôn môi cậu.
Lâm An Lan bị anh hôn hơi khó thở, vô thức dựa vào lồng ngực sít sao của anh, mềm mại dựa vào bờ vai anh.
Trình Úc thuận thế ôm vai cậu, để cậu gối lên cánh tay mình.
Anh nhìn người trong lòng mình, nhéo nhéo gương mặt hơi ửng đỏ của Lâm An Lan, lại bắt đầu ấn ấn đôi môi bị hôn đỏ bừng của cậu.
Lâm An Lan vươn tay bắt lấy ngón trỏ của anh, giận dỗi lườm anh một cái, không cho anh bắt nạt môi mình nữa.
Trình Úc cười trở tay nắm tay cậu, đặt lên ngón áp út của cậu một nụ hôn.
Anh nắm tay Lâm An Lan rồi nhìn cậu, lại nhìn chữ "Hỉ" dán đầu giường, trong lòng đầy ắp sự dịu dàng.
"An An, em gọi anh là gì?" Anh mở miệng nói.
Lâm An Lan mở mắt ra, không hiểu sao tự dưng anh lại hỏi câu này, cậu ngắm Trình Úc cẩn thận, cậu thấy trong ánh mắt anh tràn đầy sự ấm áp, không thấy sự đau buồn nào, bấy giờ mới hơi yên tâm.
Không có đau buồn thì chắc không phải là thiếu cảm giác an toàn, như vậy mới tốt.
Trình Úc thấy cậu không trả lời, ghé sát vào cậu nói, "Nói đi mà."
"Sao tự dưng lại hỏi cái này?" Lâm An Lan nhỏ giọng nói.
"Anh muốn nghe mà." Trình Úc nói, "Trả lời anh đi được không?"
"Gọi anh là gì?"
Lâm An Lan bất đắc dĩ, chỉ đành mở miệng nói, "Ông xã."
Trình Úc thỏa mãn ngay tức khắc, ôm chặt cậu rồi khẽ cọ bên tai, "Bà xã thật tốt."
"Vui không?" Lâm An Lan hỏi anh.
"Ừm."
Lâm An Lan cảm thấy anh thật dễ thỏa mãn, cậu cũng ôm Trình Úc, dịu dàng hỏi anh, "Vậy ông xã ơi, chúng ta ngủ được chưa?"
"Ngủ!" Trình Úc vươn tay tắt đèn, "Đêm xuân, một khắc đáng ngàn vàng, ngàn vàng có thể không cần, nhưng đêm xuân nhất định phải có!"
Câu thơ trong bài thơ "Xuân tiêu" của Tô Thức.
Lâm An Lan mỉm cười trong nháy mắt, "Anh còn muốn đêm xuân nữa, đêm xuân trong mơ à."
"Nếu như trong mơ anh có đêm xuân, chắc chắn là đêm xuân với em."
"Ai thèm đêm xuân với anh chứ."
"Đương nhiên là đêm xuân của bà xã anh với anh."
Lâm An Lan nghe anh nói mà câm nín luôn, ánh mắt vui vẻ ôm anh, làn mi từ từ khép lại.
(Còn nữa...)
//