Trình Úc không nghĩ tới cậu chạy vọt vào phòng tắm chỉ để hỏi anh câu này, chỉ có thể qua loa đáp, "Quan hệ giữa cha mẹ anh không tốt, tình cảm với anh cũng không sâu đậm gì, không giống như cha mẹ Cố Thư Vũ, tuy rằng bận thì bận nhưng vẫn quan tâm đến anh ta, vì thế nên anh mới không đóng được Cố Thư Vũ."
Lâm An Lan thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thì ra là như vậy.
"Em còn tưởng là do em làm không tốt mới khiến anh cảm thấy em không thích anh." Cậu thẳng thắn thừa nhận nói.
"Làm sao thế được?" Trình Úc lại gần, sờ má cậu, hôn một cái, "Em làm rất tốt."
Lâm An Lan chậm rãi nở nụ cười.
Trình Úc sờ sờ tóc cậu, "Được rồi, mau ra ngoài đi, trong đây toàn là nước, không thấy bí hơi à."
Anh nói thế, Lâm An Lan tự nhiên thấy hình như cũng có bí hơi, "Vậy em ra ngoài trước."
"Ừm."
Lâm An Lan nhìn anh, bỗng vươn tay víu cổ anh xuống, ngẩng đầu lên, hôn anh một cái.
Trình Úc ôm eo cậu, ngậm lấy môi cậu hôn mút hồi lâu mới lưu luyến không rời thả ra.
Anh nhìn Lâm An Lan đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, mở vòi hoa sen ra.
Anh thật sự không thích hợp với vai Cố Thư Vũ một chút nào, anh nghĩ mình không thích hợp với kiểu nhân vật được yêu như vậy.
Thế nào mà anh lại quên béng mất, ngoại trừ Lâm An Lan không thích anh còn có cha mẹ không thân thiết với anh, đặc biệt là cha anh, có như không.
Người như anh, đúng là không xứng bảo Lâm An Lan phối hợp với anh đóng vai Cố Thư Vũ.
Trình Úc tắm xong rất nhanh, nhưng không ra ngoài vội, anh đợi trong phòng tắm một lát, muốn hút thuốc nhưng lại không mang vào, có điều cũng may anh cũng không nghiện thuốc, tự mình yên lặng trấn tĩnh tâm trạng một hồi, sau đó như vừa nãy chưa có chuyện gì xảy ra, bước ra ngoài.
Vẫn là anh người yêu tỉ mỉ, săn sóc, thoạt nhìn vô cùng đáng tin cậy mà Lâm An Lan quen thuộc, Trình Úc.
Cách hạn chót thử kính còn bốn ngày, Trình Úc chẳng hề hoảng loạn, nghỉ ngơi một ngày, rồi mới đi cùng Tôn Mạnh đến địa điểm thử kính.
Hiển nhiên là đạo diễn Trương rất chú ý đến anh, thấy anh đến đã cười nói, "Tôi còn tưởng là cậu không đến chứ?"
Trình Úc cười cười, "Sao mà có chuyện đó được, lúc trước trong nhà có việc nên mới đến trễ thôi."
Đạo diễn Trương cũng không bàn cãi gì, hỏi anh, "Cậu đến thử kính Cố Thư Vũ chứ hả."
Lời này của ông là câu hỏi nhưng giọng điệu lại mang ý khẳng định.
Song Trình Úc lắc đầu, "Tôi thử kính Cảnh Hoán."
Đạo diễn Trương kinh ngạc, "Tiểu Trình, tôi nói với quản lý của cậu là tôi thấy cậu hợp với nhân vật Cố Thư Vũ."
"Tôi biết, thế nhưng sau khi xem kịch bản xong, thì tôi lại thấy thích thú với nhân vật Cảnh Hoán hơn."
"Nhân vật Cảnh Hoán này không tồi, có điều cậu phải biết, mặc dù nói cả ba nhân vật trong bộ phim này đều là nhân vật chính, tuy nhiên cuối cùng, hai nhân vật Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân đều là do Cố Thư Vũ dẫn dắt ra, anh ta là liên kết giữa họ, lại còn là tình tiết mở và kết phim, cho nên phần diễn của anh ta cũng nhiều nhất, lực phô bày cũng rất mạnh, thậm chí nếu như mai mốt có được công bố giải thưởng, Cố Thư Vũ khẳng định có thể là nam chính, nhưng Cảnh Hoán thì chưa chắc đã có thể."
"Tôi biết rồi." Trình Úc rất bình tĩnh, "Tôi không để tâm mấy thứ này."
Đạo diễn Trương ngạc nhiên nhìn anh, có đôi chút bất ngờ.
Ông và Trình Úc chưa từng hợp tác với nhau, chỉ có một lần trò chuyện ngắn gọn tại một liên hoan phim, lúc đó ông thấy hình tượng của Trình Úc rất tốt, thích hợp đóng vai quý tử.
Sau đó hình tượng của Cố Thư Vũ xuất hiện, ông cũng không hiểu tại sao, nghĩ tới Trình Úc ngay từ phút giây đầu tiên.
Vì vậy, ông xem mấy bộ phim điện ảnh lọt vào danh sách tham dự liên hoan phim của Trình Úc, liên lạc với mấy vị đạo diễn từng hợp tác với anh, biết được năng lực nghiệp vụ của anh rất cao, tuy là nhân khí cao, nhưng không đùa giỡn đại bài, là một mối hợp tác tốt, bấy giờ mới ngỏ lời mời thử kính với quản lý của anh.
Nhân khí: nổi tiếng, độ phổ biến, độ nổi tiếng.
耍大牌 (sái đại bài) chỉ những ngôi sao tự cho mình là giỏi, tự cao tự đại.
Không ngờ là người nọ lại bỏ qua nam chính số một Cố Thư Vũ để chọn nhân vật Cảnh Hoán.
Hơn nữa sau khi biết rõ nhân vật này phần diễn ít hơn, ít khả năng giành được giải nam chính, ý niệm ban đầu vẫn không thay đổi.
Đạo diễn Trương hơi bất ngờ, ông còn tưởng minh tinh lưu lượng thời nay chủ yếu chú trọng đến vai diễn có phiên vị cao, đâu nghĩ tới, thế mà còn có ngoại lệ.
Phiên vị ( 番位 ) là thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim.
Đạo diễn Trương cảm thấy lạ lẫm song cũng thấy tán thưởng anh một cách khó hiểu.
"Vậy cũng được", Trương đạo cười nói, "thế thì Cảnh Hoán đi."
Trình Úc gật đầu, dựa theo yêu cầu của anh, thử kính phần diễn biến tâm lý của Cảnh Hoán.
Đạo diễn Trương rất hài lòng nhưng lại không báo trực tiếp kết quả cho anh, thay vào đó chỉ nói, "Tốt lắm, có kết quả tôi sẽ liên hệ với cậu."
"Vâng." Trình Úc nói xong, quay người đi ra ngoài.
Tôn Mạnh vội vàng nghênh đón, hỏi anh, "Thế nào rồi?"
"Không biết, chờ kết quả đi." Trình Úc bình thản nói.
"Cũng không có vấn đề gì đâu." Tôn Mạnh an ủi anh cũng tự an ủi mình, "Đợt trước trợ lý của đạo diễn Trương cũng gọi điện nói cụ thể với anh về chuyện này, bảo anh không nên làm lỡ thời gian, nhất định là do đạo diễn Trương để tâm đến cậu nên mới có ý nhắc nhở như vậy."
Trình Úc nhàn nhạt nói, "Ừm."
Anh đi tới cuối hành lang, thấy có người đi từ phía khác qua trước mặt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Úc chỉ thấy buồn nôn.
Anh làm như chưa hề thấy người nọ, mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn, bước về phía trước.
Mà người đó lại lùi lại, lùi lại mấy bước, chặn đường anh.
"Anh cũng đến phỏng vấn?" Tưởng Húc hỏi.
"Chó ngoan không chắn đường." Trình Úc lạnh nhạt nói.
Tưởng Húc bật cười một tiếng, "Đây là anh tự nói với mình à? Hôm nay Tiểu Lan không có ở đây, nếu không anh ngửi thấy mùi chắc lại sán gần đến rồi đấy nhỉ."
Ý anh Tưởng là Tiểu Úc như cún bám riết An An.
Hắn ta nói đến Lâm An Lan, đột nhiên Trình Úc nở nụ cười.
"Lâm An Lan đâu?" Anh biết mà còn hỏi.
Tưởng Húc vô thức có hơi sửng sốt, không hiểu sao tự nhiên anh hỏi thế, hiện giờ Lâm An Lan không phải đang ở chung với anh sao? Cái tên này lại đang giả bộ ngờ nghệch cái gì đây?
Hay là, anh đang cố tình giả bộ?
Tưởng Húc cười cười, vẫn trả lời y nguyên trong quá khứ: "Ở trong xe tôi ấy, chắc là do biết anh cũng ở đây, không muốn gặp đâm ra phiền lòng, nên nói là không xuống xe."
"Bảo sao cậu ấy không ra ngoài, hóa ra, vẫn là Tiểu Lan thông minh nhất."
Trình Úc nghe lời này của hắn, nhìn biểu cảm trên mặt hắn, cũng không đoán chắc được rốt cuộc Tưởng Húc có biết hiện tại Lâm An Lan đang ở bên cạnh anh hay không.
Có điều nhìn biểu hiện này của hắn, như thể không quan trọng có biết hay không, trước mắt cũng chưa có ý định tước đoạt cậu từ bên người anh đi.
Thế này đủ rồi.
Trình Úc không phản ứng hắn nữa, duỗi tay đẩy hắn ra như đẩy rác thải.
Tưởng Húc cảm nhận được sự khinh thường của anh, đang muốn trở tay túm lấy cánh tay anh, đã bị Trình Úc đẩy ra.
"Biến ra."
"Bịch" một tiếng, Tưởng Húc ngã đập vào tường.
Hắn ta tức giận trừng mắt nhìn Trình Úc, định xông lên đánh nhau với Trình Úc.
"Cậu thích để mặt mũi sưng vù đi thử kính?" Trình Úc cầm nắm đấm của hắn.
Tưởng Húc cười khẽ, trong mắt tràn đầy trào phúng, "Anh dám đánh tôi? Đánh tôi, anh muốn Lâm An Lan vì thế mà tức giận hả?"
Trình Úc vô thức siết chặt nắm đấm, cười lạnh nói, "Vậy cũng rất tốt, thế thì không phải là em ấy sẽ nhìn thấy tôi sao? Mấu chốt là, cậu bằng lòng để em ấy đến gặp tôi chắc?"
Tưởng Húc câm lặng.
Trình Úc cười nhạo một tiếng, "Cậu không muốn."
Anh nói xong, bỏ nắm đấm của Tưởng Húc ra, xỏ tay túi quần, đi về phía trước.
Tưởng Húc quay đầu lại nhìn anh, thầm nghĩ, quả nhiên giống hệt con cún.
Hắn phủi quần áo một cái, điều chỉnh tốt tâm tình, làm cho bản thân không có một chút tì vết nào rồi mới cất bước đi đến phòng thử kính.
Tưởng Húc đẩy cửa ra, bước vào thì thấy cả đạo diễn Trương và nhà biên kịch cũng đều ở đó.
Hắn lễ phép gật đầu, lần lượt hỏi thăm rồi mới bắt đầu phần diễn thử kính.
Diễn xong, hắn là như lơ đãng nói, "Lúc nãy mới tới tôi còn gặp cả Trình Úc."
"Cậu ấy cũng như cậu, đến thử kính." Trương đạo nói.
"Anh ta thử nhân vật nào thế? Cũng giống tôi, là Cố Thư Vũ sao?"
"Không phải." Đạo diễn Trương không để ý nói, "Cậu ấy thử vai Cảnh Hoán."
Tưởng Húc ngẩn ra, suýt bật cười.
Hắn đè sự cười nhạo trong lòng mình xuống, lễ phép nói cảm ơn, mãi đến lúc ra khỏi văn phòng, hắn mới không nhịn nổi thấp giọng cười.
Cảnh Hoán, thế mà là Cảnh Hoán!
Thế này cũng quá hợp với Trình Úc rồi, chỉ là không biết, đến lúc mình thử kính thành công, hắn đóng Cố Thư Vũ, Trình Úc đóng Cảnh Hoán, khi đó, Trình Úc sẽ có biểu cảm như nào nhỉ?
Chắc là anh ta sẽ hủy hợp đồng, từ bỏ vai diễn, dù sao, muốn khiến Trình Úc diễn chuyện đem lòng yêu thương với hắn, chuyện này quả thật quá buồn cười.
Tưởng Húc không kìm lòng được nở nụ cười, thậm chí có hơi hi vọng, Trình Úc có thể thử kính thành công.
Trình Úc xuống đến bãi đậu xe với Tôn Mạnh, chỉ là vừa xuống đến nơi, bỗng nhiên nghe tiếng ai đó gọi anh, "Anh Trình."
Anh nghi hoặc quay lại nhìn, chỉ thấy một gương mặt biết mặt mà không thân quen.
Tạ Huy chạy bước nhỏ qua đó, đứng trước mặt Trình Úc, lễ phép cúi đầu, sau đó hỏi, "Anh Trình, anh không tới thử kính ạ?"
Trình Úc nhìn mặt cậu ta, đèn điện dưới bãi đỗ xe cũng không tính là sáng lắm, làm cho gương mặt này lại càng giống gương mặt mà anh quen thuộc kia hơn.
Trình Úc thắc mắc, "Chắc cậu cảm thấy mình xấu lắm hả?"
Tạ Huy sửng sốt một chút, lúng túng nói, "Sao anh lại nói thế? Em làm sai ở chỗ nào sao?"
"Nếu cậu không thấy mình xấu xí, sao lại phải biến mình thành người khác? Bản mặt vốn có của cậu xấu đến không nỡ nhìn à?"
Tạ Huy trong nháy mắt lúng túng hơn, mất tự nhiên nói, "Là bọn họ giúp em hóa trang như vậy."
"Cậu là người trưởng thành, nên có chính kiến của bản thân."
Anh nói xong, đang chuẩn bị đến xe của mình, đột nhiên mẫn cảm nhận ra điều gì đó, quay lại đằng sau nhìn về phía bên trái.
"Làm sao thế?" Tôn Mạnh hỏi anh.
"Bên kia có người." Trình Úc nhìn chằm chằm hướng đó, bình tĩnh nói: "Chụp ảnh."
Tôn Mạnh vội vã đi tới, chỉ thấy là một cô gái.
"Xin lỗi, xin lỗi." Cô gái đó liên tục xin lỗi nói, "Tôi chỉ là vừa khéo bắt gặp, nên muốn chụp hình đăng lên vòng bạn bè một ít."
Tôn Mạnh thấy vậy, kiểm tra ảnh chụp của cô nàng, Trình Úc trong hình cả người như ngọc sáng, cúi đầu, bởi vì ánh đèn lập lờ chiếu lên, ngược lại khiến anh tăng thêm vài phần cô quạnh và u sầu khó giải thích được.
"Có thể được chứ?" Cô gái nhỏ giọng nói.
Tôn Mạnh bất đắc dĩ, "Được, nhưng lần sau đừng như vậy, là tôi dễ nói chuyện đấy, gặp phải đoàn đội nhà minh tinh khác, có khi tịch thu luôn điện thoại của cô đấy."
"Tôi biết rồi." Cô gái thấp giọng nói.
Tôn Mạnh quay lại bên người Trình Úc, nói chuyện này với anh, "Không lo lắng, là tự cô bé đó chụp chơi thôi."
Trình Úc cũng không để ý nhiều, cất bước đến chỗ để xe của mình.
Anh lên xe dựa vào chỗ ngồi, trong lòng có chút buồn phiền vô cớ.
"Nếu Tưởng Húc thử kính thành công, em không đóng nữa." Anh nói với Tôn Mạnh.
Tôn Mạnh biết anh với Tưởng Húc đôi bên nhìn nhau không lọt mắt nổi, bởi vậy cũng không khuyên gì, gật đầu bày tỏ, "Đã biết."
Trình Úc nhắm chặt mắt lại, chợp mắt.
Lúc Tưởng Húc chuẩn bị vào thang máy, thì vừa khéo thang máy mở cửa, bắt gặp Tạ Huy bước ra.
Hắn kinh ngạc nhìn Tạ Huy, Tạ Huy lễ phép chào hỏi, "Chào anh Tưởng."
"Thử kính?"
"Dạ."
"Thử ai thế?" Tưởng Húc hỏi.
"Cố Thư Vũ." Tạ Huy thành thật nói.
Tưởng Húc sửng sốt một chút, sau đó không hề báo trước khẽ mỉm cười.
Tạ Huy không hiểu vì sao, quản lý của Tạ Huy lại nhíu nhíu mày.
Tưởng Húc khoát tay một cái với cậu ta, "Không phải cười cậu, là nhớ lại một chuyện."
Hắn thấy Tạ Huy trước mặt cũng vài nét giống Lâm An Lan, vỗ vai cậu ta nói, "Chúc cậu thành công."
"Cảm ơn anh." Tạ Huy lễ phép nói.
"Không cần khách khí." Tưởng Húc nói xong, bước vào thang máy.
Hắn đóng cửa thang máy, lúc này mới không nhịn được mà cười lần nữa.
Trình Úc thử kính Cảnh Hoán, Tạ Huy thử kính Cố Thư Vũ, buồn cười không chịu được, hắn thở dài, nhẹ giọng nói, "Đây có lẽ là mệnh của Trình Úc, thực tại không chiếm được Lâm An Lan, coi như ở trong phim, cũng chỉ có thể gặp một Lâm An Lan giả."
"Cái loại người như anh ta, dù sao cũng chỉ xứng yêu thứ thế thân như Tạ Huy."
Tưởng Húc lại cười, hắn cảm thấy bất kể hắn thử kính thành công bộ phim này hay là Tạ Huy, tất cả đều rất mỹ mãn.
Hắn nghĩ tới đây, lại không khỏi nhớ tới Lâm An Lan.
Lâm An Lan đã rời đi hơn một tháng, hắn gửi WeChat cho Lâm An Lan, nhưng Lâm An Lan lại mãi không kéo hắn ra khỏi danh sách đen.
Cậu ấy vẫn còn đang giận hắn sao?
Thế nhưng Lâm An Lan thật sự đến chỗ Trình Úc, nghe theo lời hắn mà tới chỗ đó.
Mặc dù khi đó cậu ấy rất tức giận, dứt khoát bỏ đi, nhưng vẫn đến chỗ Trình Úc như lời hắn nói.
Cũng giống như mọi lần cãi vã trước đây, dù Lâm An Lan có tức giận đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ tha thứ cho hắn và đưa tay ra kéo hắn khỏi vũng đất.
Tưởng Húc biết rõ, hắn rất đặc biệt với Lâm An Lan.
Hai người chỉ có nhau, vì vậy luôn tin tưởng và dựa dẫm lẫn nhau.
Lâm An Lan sẽ không thật sự giận hắn, cũng sẽ không thật sự so bì thiệt hơn với hắn.
Hắn rút điện thoại di động ra, lại gửi WeChat cho Lâm An Lan lần nữa: 【 Vẫn còn đang giận à? 】
Ngay sau đó màn hình hiện lên thông báo từ hệ thống WeChat: Tin tức đã được gửi nhưng người nhận đã từ chối tiếp nhận.
Tưởng Húc thở dài, xem ra, vẫn còn đang giận rồi.
Cũng không biết bao giờ cậu ấy mới hết giận.
Tưởng Húc có chút nhớ cậu, muốn nói chuyện với cậu, thời gian dài như vậy không có Lâm An Lan ở bên, bản thân hắn cũng thấy buồn tẻ.
Có điều, giờ còn chưa phải lúc.
Hắn cất điện thoại đi, thầm nghĩ, chờ chút nữa đi, với tính cách của Trình Úc, bỗng dưng Lâm An Lan có thái độ bất thường, lấy lòng anh ta, anh ta sẽ không thể không nghi ngờ chuyện này có liên quan đến hắn hay không.
Chính vì vậy, hắn phải cho Lâm An Lan thêm chút thời gian nữa.
Chỉ là, phải khiến Tiểu Lan của hắn chịu oan ức rồi.