Nhất Hạnh đem những lời đồn đại mà mình mới nghe nói cho Hứa Diệc Dương, làm anh đem cả cốc cà phê đổ xuống, ẩn nhẫn hồi lâu, mới cất tiếng cười to, quay đầu suy nghĩ cũng không thể lí giải: “Tại sao họ lại nói vậy được?”
Nhất Hạnh liếc mắt nhìn anh: “Anh còn nói chỉ là lời đồn nhảm, hiện tại đã truyền thành như vậy.” Bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười: “Nhưng mà cũng không đáng ngại, dù sao mọi người hiện tại đều đồng tình với em cả, cứ như thế này, phỏng chừng về sau cũng không có cô nào dám cùng anh một chỗ.”
Anh duỗi tay ra, kéo Nhất Hạnh lại: “Vậy em còn dám không?”
“Hừ…… Anh lại bắt nạt em, ngày nào đó anh thử chọc giận em xem, em cũng đi.”
“Anh bắt nạt em lúc nào?”
“Anh lúc nào cũng bắt nạt, biết rõ em sợ nhột, anh còn cố ý như vậy.”
“Tốt lắm, anh cho em toại nguyện.” Nói xong, nắm tay Nhất Hạnh: “Có điều anh không sợ nhột.”
“Hứa Diệc Dương, anh không hổ là anh em với Lâm Tử, thì ra là cùng một loại, đều là ngụy quân tử.”
Anh không nói gì, cầm lấy tay còn lại của Nhất Hạnh ở giữa không trung, nhẹ nhàng kéo lại, liền ôm cô: “Tuần sau, anh sang Mĩ, có một số việc cần giải quyết, chờ anh trở lại, em theo anh về nhà gặp ba mẹ anh, được không?”
Nhất Hạnh dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Uhm, nhưng lỡ như ba mẹ anh không thích em thì làm sao bây giờ?”
Anh xoa đầu cô, sờ sờ tóc cô, trong giọng nói lộ vẻ sủng nịch: “Toàn nghĩ linh tinh cái gì đâu, ngoan ngoãn chờ anh trở lại.”
Một tuần sau đó, Hứa Diệc Dương đi Mĩ bàn bạc công việc.
Trong công ty, những lời đồn đại dần dần lắng xuống, mặc dù thời gian trước có đồn đại đến đâu, dù sao họ cũng không phải là đương sự, cũng không biết rõ nguyên do, hơn nữa Nhất Hạnh cùng Hứa Diệc Dương cũng chưa tỏ vẻ gì, mà Nhất Hạnh cũng không phải là người có bụng mưu tính, cho nên mọi người cũng liền quy củ, tuân thủ chức vụ của mình, không có ý định lén nghị luận nữa.
Nhất Hạnh nhận được điện thoại là lúc vừa tan tầm, là một dãy số lạ, vang hồi lâu, hiển nhiên không phải gọi lầm.
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ xa lạ, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi cô có phải là Tống Nhất Hạnh. Nhất Hạnh cảm thấy kỳ quái, nói phải, lại hỏi đối phương là ai, có chuyện gì.
Đối phương không trả lời ngay, chỉ nói có việc muốn cùng Tống tiểu thư nói chuyện, mời Tống tiểu thư ra ngoài một chuyến. Đối phương ngay cả danh tính cũng không nói lại chỉ nói cần gặp mặt, cô nhất thời kinh ngạc, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì.
Đối phương im lặng một lúc, cũng nghe ra trong giọng nói Nhất Hạnh có do dự, mới nói là chuyện về Hứa Diệc Dương. Cô ấy nói như vậy khiến Nhất Hạnh càng cảm thấy kinh ngạc, Hứa Diệc Dương mới đi hôm kia, nghĩ lại, chẳng lẽ là có chuyện gì khác, vì thế vội vàng hỏi, trong giọng nói mang theo một chút kích động.
Đối phương thì ngược lại tỏ ra bình tĩnh, chỉ nói xin yên tâm, điện thoại nói chuyện không rõ ràng lắm, vẫn là phiền Tống tiểu thư đi một chuyến.
Địa điểm là một quán cà phê ở trung tâm thành phố. Chạng vạng, trong quán cà phê không có bao nhiêu khách nhân, Nhất Hạnh đẩy cửa kính xoay, ấn điện thoại theo như lời đối phương tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ.
Là một cô gái trẻ, mắt ngọc mày ngài, sợi tóc dày, mái tóc đen nhánh, xõa ngang hai vai. Tóc mái dài, đôi mắt trong suốt như nước, thấy Nhất Hạnh, hơi hơi cúi đầu, thái độ nhã nhặn: “Trễ như vậy còn phiền toái Tống tiểu thư đi ra ngoài, thật sự là có lỗi.”
Bồi bàn bưng cà phê ra, chất lỏng màu nâu sóng sánh trong chiếc ly trắng, hương thơm lượn lờ. Nhất Hạnh nhìn về phía đối diện nói: “Cảm ơn! Xin hỏi cô tìm tôi có việc gì?”
Cô gái đó cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy, trong giọng nói lộ vẻ cô đơn: “Tôi là Diệp Hàm.”
Diệp Hàm, Nhất Hạnh chưa từng nghe qua tên này: “Diệp tiểu thư, chúng ta hình như không quen nhau.”
Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm, nhìn về phía Nhất Hạnh: “Cô nhất định là chưa từng nghe qua tôi… Bởi vì Dương chắc sẽ không nói cho cô biết.”
“Hôm trước, tôi mới từ Mĩ trở về, nghe chuyện của cô và Dương, cho nên muốn nói chuyện cùng cô.”
Nhất Hạnh mơ hồ phát hiện ra điều gì, cô gái trước mắt xuất hiện quá mức đột ngột, hơn nữa, Hứa Diệc Dương cũng chưa từng nói với cô về “Diệp Hàm” này, cũng xuất phát từ lễ phép, cô vẫn bình tĩnh hỏi: “Cô muốn nói chuyện gì cùng tôi?”
“Tôi và Dương ở Mĩ năm, có rất nhiều chuyện mà cô không biết được, tôi nghĩ Dương chắc không nói cho qua cho cô biết, trong năm năm ở Mĩ anh ấy đã trải qua chuyện gì.”
Cô không biết Hứa Diệc Dương ở nước ngoài có chuyện gì, lần đó trong lúc vô tình hỏi, vấn đề kia cũng anh chỉ tùy tiện nói cho qua. Về sau, mình cũng không nhắc lại, bởi vì hiện tại cô và anh ở cùng một chỗ, cho nên chuyện vụn vặt này, Nhất Hạnh cảm thấy không nhất định phải biết.
Diệp Hàm nói từ tốn nhưng thanh âm có vẻ thống khổ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, Nhất Hạnh chưa từng gặp qua ánh mắt thương tâm như vậy, dường như cô ấy đã chịu qua nhiều tổn thương.
“Lần đầu tiên tôi gặp anh là ở trong vườn trường, anh đứng một mình dưới gốc cây một, mắt xa xăm nhìn về phía trước……”
“Sau đó, chúng tôi trở thành bạn bè, cùng thuê nhà trọ gần nhau, đi học hay tan học đều có thể gặp nhau……”
Cô ấy kể lại rất chậm, từng chút từng chút một dường như đang nhớ lại một hồi ức tốt đẹp. Đang cúi đầu, ngẫu nhiên ngẩng lên, khóe miệng mở ra khẽ mỉm cười.
“Anh ấy đã từng kể với tôi, lúc học đại học, đã từng tổn thương một cô gái, anh biết cô gái đó thật lòng thích anh, mãi cho đến khi anh xuất ngoại, anh mới nhận ra mình đã quá phận, làm cho người con gái đó chịu thương tổn đầy mình.”
“Anh còn nói, sau này về nước, nếu cô ấy hạnh phúc, anh sẽ thật tâm chúc phúc, còn nếu không như vậy, thì bất kể như thế nào, anh cũng sẽ cố gắng bù đắp.”
“Tôi về nước không lâu, nghe người trong công ty nói chuyện của Tống tiểu thư và Diệc Dương……”
“Tôi cũng không biết, sau khi về nước tôi và Dương rất ít liên lạc.”
……
Ngoài cửa sổ kiểu Pháp, lá cây ngô đồng lặng yên rơi xuống, âm thanh rất nhỏ, từ từ rơi xuống, lá vàng mỏng manh, nhưng đường nét rõ ràng trong gió, cuối mùa thu thời tiết mang theo chút lạnh đặc trưng, gió thổi bay những cái lá rụng, có một chút gió phiêu phiêu đánh đến cửa sổ, cửa sổ đều đóng chặt, mỗi bên treo những bức rèm màu tím, trong quán cà phê rất ấm áp, Nhất Hạnh rụt ngón tay về, cà phê vẫn ấm áp như trước, ngón tay lại chạm vào cửa kính, hơi lạnh theo đầu ngón tay, một chút một chút thẩm thấu, lan tràn.
Nhất Hạnh trầm mặc, đem tầm mắt thu hồi. Ngồi trong quán cà phê nghe một người lạ kể lại chuyện xưa, thật khiến cho người ta cảm động, nếu kẻ thứ ba trong đó không phải là cô.
“Tống tiểu thư, hôm nay hẹn cô tới đây thật sự đã mạo muội, nếu lời đồn đại trong công ty chỉ là giả, thì cho tôi xin lỗi cô, mà nếu đó là thật, tôi xin cô hãy rời khỏi Diệc Dương.”
“Tôi đã nghe qua chuyện của cô và Dương, tôi cũng biết cô yêu anh ấy sâu đậm, cũng như cô, tôi yêu anh ấy không kém so với cô, trước giờ tôi không dám nói cho anh ấy biết, cho nên khoảng cách của tôi và anh ấy ngày càng xa, nhưng bây giờ, tôi phải nói cho anh ấy.”
Nhất Hạnh có chút giật mình, lời lẽ và ánh mắt của cô ấy, mạnh mẽ hướng tới cô, nhưng giờ khắc này, cô không thể hoảng loạn. Tuy Hứa Diệc Dương từ trước tới nay chưa bao giờ kể cho cô chuyện ở Mĩ, cũng chưa từng nói về Diệp Hàm. Nay, bỗng dưng lại xuất hiện cái cô Diệp Hàm ngồi trước mặt mình kể chuyện như vậy, cũng không thể tin được. Cho dù lời của Diệp Hàm nói là thật sự, thì có làm sao chứ, Diệp Hàm yêu anh, không có nghĩa là Hứa Diệc Dương cũng yêu cô ấy.
Nhất Hạnh cố gắng nói như bình thường: “Diệp tiểu thư, nếu hôm nay cô tới đây chỉ là muốn tôi rời xa Diệc Dương, vậy thực xin lỗi, chỉ sợ làm cô thất vọng rồi, cho dù cô yêu Diệc Dương, tôi nghĩ cô cũng không có quyền yêu cầu tôi rời khỏi anh, cho dù là thỉnh cầu, xin lỗi, tôi không thể đáp ứng.”
Cà phê sớm nguội, ngoài cửa sổ sắc trời tối dần, Diệp Hàm thanh âm trở nên nhẹ nhàng: “Nhưng nếu tôi nói, tôi cùng Diệc Dương ở Mĩ Quốc đã từng kết hôn, cô còn có thể không rời khỏi?”
Thật lâu sau cũng không có tiếng động, xung quanh lặng im dọa người.