Cô nhớ rõ ràng mình mệt mỏi cực kỳ, tối hôm qua Lâm Tử Diễn đi rồi, côcũng chỉ ngồi trên sô pha ở phòng khách. Rèm cửa sổ đóng kín, bên trong phòng rất tối, có lẽ trời chỉ mới rạng sáng, đồ dùng bên trong nhàchỉ nhìn thấy lờ mờ.
Tối hôm qua anh rời đi, dù ra vẻ bình tĩnh, nhưng khi quay đầu lại trongmắt anh lại đựng vẻ hoang vắng, giống như hơi nước trong không khí kia, không chút kiêng dè gì mà quanh quẩn bên cô, thậm chí đánh thẳng vàolòng cô.
Những ngày ở bên Hứa Diệc Dương, cô cả ngày thật cẩn thận, cảnh giác, có đôi khi ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao có cảm xúc như thế, naynghĩ đến, cô cùng Hứa Diệc Dương, vốn là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước (những thứ đẹp đẽ nhưng không thực tế), cho dù cẩn thận che chở, cũng không thể nào gương vỡ lại lành, phá,nát, cho dù là người giỏi tay nghề, cũng không có cách nào khôi phụcnguyên dạng. Cho dù Diệp Hàm không xuất hiện, bọn họ cũng chắc chắn xuất hiện cái khác ngăn cách. Rốt cục cô quá mệt mỏi, có lòng mà không cósức, cho nên cô lựa chọn buông tay, không níu kéo.
Phía chân trời dần sáng lên, cô rời khỏi nhà trọ, theo bản năng quay đầunhìn vị trí dừng xe của anh, một mảnh trống rỗng, giống như miệng vếtthương hở, cô máy móc gọi taxi, trở về nhà.
Đúng ngày nghỉ, chỉ có mình cô ở nhà, sau khi từ nhà trọ Lâm Tử Diễn trở về, cô cứ ngồi ở trong phòng ngủ.
Cửa sổ trong phòng hướng về phía mặt trời, khí hậu miền Nam, cho dù vàođông, giữa trưa ánh sáng vẫn gay gắt, cho dù cách một lớp kính thật dày cùng rèm cửa, vẫn có thể cảm giác được sức nóng, rậm rạp chạy dọc theo gáy đi xuống, tràn đến trên lưng, mà tay chân cô lại lạnh như băng,giống như vừa đặt mình trong cho hỏa lò và đầm băng, dây dưa khôngngớt.
Di động ở đầu giường chợt reo, đã chấp nhận chia tay, cho nên thời điểm tiếp điện thoại cô vẫn cố tự nhiên.
“Buổi tối có rảnh sao?” Trong không gian yên tĩnh vang lên giọng nói của Hứa Diệc Dương.
“Dạ.”
“Buổi tối có bữa tiệc rượu, chúng ta cùng đi đi, tối nay anh tới đón em, được không?”
Cô từ đầu gối ngẩng đầu lên, chần chờ trong chốc lát “Vâng” Một tiếng, hết sức bình thường.
Khóe mắt xẹt qua di động, Hứa Diệc Dương nói giờ tới đón cô. Hẳn là lầncuối cùng ở bên anh. Xã hội hiện đại, dễ đến dễ đi, tuy rằng bọn họ bắt đầu cũng không tính là tốt đẹp, nhưng ít nhất chấm dứt sẽ tốt đẹp. Côkhông biết khi nào thì Hứa Diệc Dương sẽ thẳng thắn với mình, theo khẩu khí của anh, cũng không thể nghe ra cái gì, hết thảy đều bình thường.Hiện tại, thẳng thắn hay không, với cô mà nói cũng không có nhiều ýnghĩa, nếu đã quyết định buông tay, cô tình nguyện biết được càng ítthì hơn. Kỳ thật như vậy cũng không phải là không tốt, bọn họ trong lúc đó, tóm lại sẽ có người giải thích, có điều là vấn đề thời gian. Tiệcrượu chấm dứt, bọn họ cũng chấm dứt. Cô cùng Hứa Diệc Dương, không cómở đầu tốt đẹp, làm sao có kết cục như ý.
Tiệc rượu tổ chức tại câu lạc bộ ở một nhà hàng, cũng không đông người lắm, nói trắng ra là các bên làm ăn trao đổi với nhau, cũng không có phụcsức hoa lệ, ánh đèn mờ ảo như trong tưởng tượng.
Trong mắt mọi người Hứa Diệc Dương là thanh niên ưu tú, vừa bước vào khônglâu, liền có người đến tiếp chuyện, thật ra tiệc rượu hôm nay mục đíchcủa mấy công ty đến là để trao đổi tìm đối tác, bên trong đều là cáctập đoàn bất động sản nổi tiếng nhất thành phố, làm ăn buôn bán ắtkhông thể thiếu quảng cáo, mà “Ích Dương” là công ty quảng cáo lớn,đương nhiên cũng được mời.
Nhất Hạnh yên lặng ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha phía góc xa, mới vừa rồicó người phụ trách tập đoàn Giang thị tới, rất có ý muốn giao dự ánquảng cáo lớn sắp tới cho “Ích Dương”, Hứa Diệc Dương chưa kịp nói vàicâu cùng Nhất Hạnh, đã đành theo bọn họ đi bàn bạc hạng mục công việc.
Lúc đi, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, có lẽ thấy để Nhất Hạnh một mình nên có chút lo lắng, đưa chén rượu trong tay cho Nhất Hạnh, nói một câu: “Ở chỗnày chờ anh, anh lập tức quay lại.”
Nhất Hạnh gật gật đầu, nhìn anh rời đi, vào một phòng khác. Thật ra anh rời đi cũng tốt, nếu anh ở lại, cô cũng không biết nói cái gì. Từ Tô Thiên đến Diệp Hạm, Hứa Diệc Dương đã lừa dối cô hai lần, cũng yêu cô hailần, cô cảm thấy mình hẳn là hận anh, nhưng mỗi lần thấy anh cô lại hận không được. Tính tình cô do do dự dự như thế, người ngoài thấy đều nói cô bất cần không so đo, có những khi, cô thống hận chính bản thânmình, cứ như cây lục bình, phiêu phiêu đãng đãng, luôn không biết rốtcục bản thân muốn đi đến đâu. Giờ phút này, cô mới hoàn toàn hiểu được, hiện tại và quá khứ bất đồng, lúc này đây, phải dứt khoát đoạn tuyệt.
Hứa Diệc Dương ở xa hướng về phía cô, khóe miệng mang theo ý cười, anh nói chuyện, ước chừng cũng đã lâu, khó khăn lắm mấy người phụ trách bêncạnh mới rời đi, anh mới thoáng thư giãn mặt mày, đi vài bước tới chỗNhất Hạnh: “Chờ lâu, có mệt hay không?” Trong giọng nói có một tia xinlỗi.
Nhất Hạnh lắc đầu, anh chưa ngồi xuống, liếc mắt nhìn kỹ Nhất Hạnh một cái, trong mắt có chút âm trầm: “Làm sao vậy, sắc mặt em không tốt.” Thuậnthế kéo cô lên: “Chúng ta đi.”
Cô cả kinh, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, chớp chớp mắt: “Không có việc gì, anh đã xong rồi sao?”
Anh nhìn ra cô vừa rồi mới thất thần, nghĩ là cô mệt mỏi nên “Ừ” Mộttiếng, gật đầu với một người đàn ông trung niên ở cách vài bước, liềnlôi kéo cô rời đi.
Hai người trở về đã gần mười giờ, Hứa Diệc Dương lái xe đưa cô về nhà, dọc theo đường đi, Nhất Hạnh không nói chuyện, xe ngừng lại ở tiểu khudưới lầu, cứ như vậy thôi, cô tự nói với chính mình, sau khi anh vềnước nói bắt đầu lại với mình cũng là ở chỗ này, nay cô muốn nói với là anh bọn họ không có khả năng cũng nên là ở đây đi, coi như là đến nơiđến chốn.
Cô nắm chặt tay, xoay người về phía anh, thanh âm thong thả, nhẹ nhàng: “Hứa Diệc Dương, chúng ta chia tay đi.”
Anh chưa hiểu, sờ đầu cô, cười nói: “Nói không đâu gì thế?”
Cô bình tĩnh, lại chậm rãi lặp lại một lần nữa, ánh mắt kiên định: “Emkhông hay nói đùa….. Hứa Diệc Dương, chúng ta chia tay đi.”
Anh nhìn khuôn mặt của cô, không có một tia vui đùa, anh biết cô xưa naykhông thích nói giỡn với người khác, sắc mặt khẽ thay đổi: “Vì sao?”
Vì sao? Anh phải rõ hơn cô chứ, không phải sao? Đáy mắt cô tĩnh lặng,tiểu khu rất yên lặng, giọng nói của cô không lớn nhưng trong đêm lạinghe thấy rất rõ ràng: “Anh phải rõ hơn so với tôi chứ.”
Anh dường như sửng sốt vài giây, đột nhiên bắt lấy vai cô: “Anh tuyệt đốikhông biết, vì sao muốn chia tay, em nói cho rõ đi.” Anh trầm lại, chodù lúc này đang rất tức giận, cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng, chỉ lộrõ một chút thất thố.
Hai bờ vai cô bị siết chặt, đau đớn, dường như buộc cô phải ngẩng mặt lênđối diện với anh, có đến nửa ngày, cô mới nói tiếp: “Hứa Diệc Dương,anh kết hôn, thật ra không cần giấu giếm tôi, muốn bù đắp, cũng khôngphải chỉ có một phương thức này, huống chi, tôi chưa từng nghĩ đến muốn yêu cầu anh bù đắp cho tôi cái gì, chúng ta đều hiểu được có một sốviệc không thể miễn cưỡng, anh yêu tôi cũng tốt, không yêu cũng tốt,cũng không phải là lỗi của anh, anh cũng đừng canh cánh trong lòngchuyện hồi đại học nữa.”
Tay anh từ trên vai cô rũ xuống, trong giây lát lại dường như lại nghĩ tới cái gì, vẻ mặt kinh ngạc lại khiếp sợ: “Là ai nói cho em?…… DiệpHạm?…… Anh không có kết hôn, anh cùng Diệp Hàm chỉ là hôn ước nóimiệng, bọn anh căn bản chưa từng kết hôn.”
“Tôi đã thấy đăng kí kết hốt của các người……” Câu nói cực nhẹ nhàng vang lên.
Dường như là cùng lúc, anh giận dữ kêu lên: “Không có khả năng.” Kéo cô xoay người lại:”Cùng anh đi gặp Diệp Hạm, anh sẽ nói rõ chuyện rõ với côấy, thế nào là anh cùng cô ấy đã kết hôn chứ?” Cô tránh ra, vẫn đứngtại chỗ: “Đi thì thế nào, hỏi rõ ràng thì thế nào?”
“Vì sao em không đi, là không dám đi, hay là không muốn đi, cho dù là chia tay, cũng phải hợp tình hợp lý, có lẽ có lý do nào đó, anh không chấpnhận.” Trong mắt anh nổi lên tức giận, sắc mặt lạnh tới cực điểm.
“Hứa Diệc Dương, cho dù đi hỏi rõ ràng, rồi lại thế nào, tóm lại là chúngta không có khả năng ở cùng một chỗ.” Cô cũng chưa bao giờ thấy vẻ mặtanh tức giận đến vậy, dường như sắp nổ tung lên. Nhưng cô không muốndây dưa nữa, thật sự không muốn tiếp tục lo lắng đề phòng như vậy nữa,thật sự cũng tốt, giả dối cũng tốt, nếu đã quyết định, vậy cầm được thì cũng buông được, khoảng cách của bọn họ không chỉ là thời gian, côđúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cho dù cô và anh tiếp tục, cũngkhông nhất định có được hạnh phúc.
” Vì sao không thể, em nói rõ ràng đi, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiếnem muốn chia tay với anh.” Anh không bỏ qua, trong ánh mắt lộ rõ cảmxúc phẫn nộ.
Cô cảm thấy mệt mỏi, từ khi thấy Diệp Hạm về sau, cô không có lúc nào làkhông mỏi mệt, nhìn anh khàn cả giọng truy vấn, bàn tay đều hơi hơi run run lên, sự cố gắng ngụy trang bình tĩnh lúc đầu cũng bị đảo loạn,giống như đặt mình trong đại dương, bốn phía dâng lên sóng to gió lớn,cô ở một mình trong sóng biển không ngừng giãy dụa, đại dương mênhmông, ngay cả một một khúc gỗ cũng không bắt được, chỉ có thể trơ mắtnhìn nước biển tràn ngập, đen tối lạnh lẽo, cuối cùng bị ngạt mà chết.
Lúc cô và anh ở bên nhau thường xuyên cảm thấy lo sợ bất an, đều cảm thấynhư bắt được cái gì, lại như đã đánh mất cái gì vậy, cảm giác khi thìmãnh liệt, khi thì mỏng manh, cô không lừa được chính mình, năm đó yêuthương quá sâu nặng, để lại di chứng. Cô vẫn thiếu cảm giác an toàn,chuyện Diệp Hạm cũng là ngoài ý muốn, lúc mới nghe, dĩ nhiên cô rấtphẫn nộ, chưa từng nghĩ tới một ngày kia, mình lại có thể giẫm lên vếtxe đổ lần nữa. Cái tin anh và Diệp Hàm đã kết hôn lôi cô từ thiên đường xuống địa ngục, cô nghĩ sau khi anh biết Diệp Hàm và cô đã gặp mặt thì sẽ thẳng thắn với cô, nhưng anh cũng có giải thích, nhưng lại là mộtcách nói khác, cô chỉ cảm thấy bị trêu đùa, cả người phát lạnh. Đêm đóanh về nhà, nếu không phải Diệp Hạm gọi điện thoại đến, cô cũng sẽkhông biết thì ra, cái anh gọi là có việc trong nhà là chuyện như vậy.
Cô nghĩ, nếu không đợi được anh mở miệng trước, vậy thì chính mình mởmiệng trước, anh đã kết hôn, hẳn là lý do tốt nhất. Mà khi cô nói racâu đó, vẻ mặt của anh, chính xác là kinh ngạc cùng khiếp sợ, hoàn toàn ngoài dự tính của cô. Nhưng cho dù anh phủ nhận, cô cũng không vuisướng gì nhiều, chính mình đã hạ quyết tâm phải rời khỏi, cho nên bấtluận sự thật như thế nào, đêm nay cô cũng chỉ có một mục đích kia màthôi.
Cô thật vất vả nói quyết tuyệt đến như vậy, cũng nghĩ đến có thể quyếttâm tuyệt tình mà quay người đi, nhưng khi đón nhận ánh mắt buồn bã của anh, trong lòng lại kinh sợ, dường như cũng có một ánh mắt quen thuộcnhư vậy trôi nổi trong đáy lòng cô, càng nghĩ càng đau, đau đến rơinước mắt.
Anh hiển nhiên cũng giật mình, chậm rãi tiến tới gần cô: “Anh không hỏi,em đừng khóc,…… Là anh không tốt, không nên gạt em, quan hệ của anh vàDiệp Hạm không phải như vậy, Nhất Hạnh, em phải tin anh…… anh biết emkhông vui, anh không hỏi, chuyện này, chúng ta về sau nói tiếp, đượckhông, em chờ anh đi hỏi Diệp Hạm rõ ràng, được không?” Anh đứt quãngnói rất nhiều, nước mắt của cô rơi càng nhiều.
Mặc dù đáy lòng mờ mịt, nhưng lại vẫn có cái ý niệm trong đầu buộc cô,buộc cô hôm nay nhất định phải nói ra, cho nên, dù là nghẹn ngào, côcũng muốn nói: “Không, không phải, Hứa Diệc Dương, chúng ta chia tay,chúng ta chia tay…… Em, em không yêu anh…..” Dường như nói ra một hơi,nói xong cô mới phát hiện toàn thân mình đều phát run.
“Anh không tin, Nhất Hạnh, em nói dối.” Anh đứng dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm trầm thấp.
“Em không có nói dối.”
“Vậy vì sao em khóc?” Anh gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, muốn hỏi cho ra đáp án.
Cô tránh anh ra, lui lại mấy bước, lung tung lau đi nước mắt, một ý niệmchỉ chợt lóe lên trong đầu, nhưng cô lại thốt ra, rất quen thuộc tựanhư đã nói qua nghìn lần rồi: “Em…… em, người em thích không phải anh, mà là…… Tử Diễn, em thích Tử Diễn, anh có hiểu hay không?”
Hai người đều giật mình, cô dường như cảm thấy chính mình nhất định làđiên rồi, làm sao có thể thốt ra như vậy, vốn dĩ lúc đầu tưởng rằngchia tay rất đơn giản, làm sao có thể hỗn loạn đến như thế này chứ?
Ánh đèn đường trơ trọi kéo dài bóng dáng hai người, bọn họ trong lúc đóchỉ cách nhau vài bước bất luận là người thật hay bóng dáng, ngẩng đầucúi đầu là nhìn thấy nhưng lại làm cho người ta có cảm giác phân táchrất rõ ràng.
Hồi lâu anh cũng không nói chuyện, cũng không tiến lên, thân hình hơi hơirun một chút, giống như nghe được chuyện gì đó làm cho người ta sợ hãi, cứ im lặng như thế, hô hấp của anh từng chút, từng chút một trở nêntrầm trọng, tựa như trên người bị đè núi cao đè nặng, khiếp sợ nhìn vềphía đối diện, nhìn cô, trong mắt lộ vẻ đau đớn, giống như bị đả kíchkhó có thể chịu được, dùng toàn lực cố gắng khống chế bản thân mình,thanh âm cũng trở nên xa xôi, thật lâu mới nói một câu: “Thật không?”
Cô đã thôi khóc, trong đầu rối như tơ vò, cô trăn trở mà không thể nóiđược gì, nhưng một góc trong trái tim lại thấy rất rõ ràng:
“Thật sự…..”