Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian rãnh của Nhất Hạnh dường nhưbị Lâm Tử Diễn và bà nội của anh chia nhau, lúc anh rãnh rỗi nhất địnhsẽ mang theo cô, lúc anh có việc ở công ty thì cô sẽ phụ trách việc ởbên cạnh bà nội anh cho hết thời gian, uống trà hay là nói chuyện, luân lưu thời gian như vậy cho đến hết ngày, nói dài cũng không dài, tínhngắn cũng chẳng ngắn, thời gian đính hôn là cuối mùa xuân, tháng Tư,nhẩm tính thì cũng gần tới. Mặc dù không phải kết hôn, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, có một khoảngthời gian không gặp anh, gần đây tới nhà họ Lâm thấy anh thì lại cảmthấy luống cuống chân tay, còn tưởng rằng đó là hội chứng sợ hãi trướchôn nhân, đứng ở trong phòng khách nhìn anh cười cười, lại cảm thấy bản thân mình thật khờ, nhủ thầm trong lòng, cũng chẳng phải việc gì gấpgáp hay có yêu cầu gì ca xa, có gì phải lo lắng, có gì phải sợ.
Nghe bà nội anh nói, thời gian gần đây công ty bận rộn, anh cũng không cóthời gian rãnh về nhà, có đôi khi trở về đã là lúc nửa đêm. Anh chưabao giờ nói chuyện công việc với cô, ngoại trừ biết được tên của côngty anh là “khoa học kỹ thuật Duyên Viễn” và chức vụ của anh, những thứkhác đều không biết, dạo gần đây thấy anh đi làm về, vẻ mặt nghiêmtrọng, mới biết chắc anh đang có việc lo nghĩ.
Gần sáu giờ, bên ngoài truyền đến tiếng xe tới gần, không lâu sau thì anhmở cửa, thấy cô ngồi ở trên sô pha phòng khách thì hơi ngạc nhiên, cởi áo khoác nói: “Em ở đây à, buổi tối ở lại ăn cơm đi, ăn cơm xong anhđưa em về, gần đây anh có việc, anh lên lầu trước.”
Cô gật đầu, nhìn anh đi lên trên lầu, trên mặt anh nét mệt nhọc vẫn cònlưu lại, dường như cả người cũng hơi gần đi, trong lòng cô lo lắng,cũng không biết công ty anh đã xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng không.
Ngồi trở lại sô pha, cô hỏi bà nội anh, “Bà nội, công ty của Tử Diễn gầnđây xảy ra chuyện gì vậy?” Ngay cả bà nội cũng không biết, lắc đầu thởdài, “Nó cũng không nói với bà, con đừng thấy nó thường ngày vui vẻ,nhưng tính tình lại quật cường, xảy ra chuyện gì cũng không bao giờ nói với người khác. Trước đây nó không có tính như vậy, có lẽ bởi vìchuyện của ba mẹ nó, năm đó nó mới mười tuổi, đứa trẻ nhỏ như vậy biếtđược tin tức máy bay chở ba mẹ mình gặp rủi ro, vậy mà vẫn vùi tronglòng bà, không khóc một tiếng. Có lúc sốt vào ban đêm, bốn mươi độ, như thiêu cả người, mà cái thân mình nhỏ bé chỉ co ro trên giường lớn,không rên ra một tiếng. Lúc đó bà rất lo lắng, sợ rằng nó chỉ là mộtđứa nhỏ như vậy thì khó mà thừa nhận. Nhưng từ sau khi nó khỏi bệnh,vẫn giống như trước đây, mỗi ngày đến trường đi học, chiều lại học, một thời gian sau cũng không biết khi nào thì hình thành cái tính cáchhiện tại. Thật ra bà cũng biết, nó không nói, chỉ vì không muốn ngườikhác phải lo lắng, nhưng cái gì nó cũng giấu ở trong lòng lại càng làmcho bà lo lắng. Nhất Hạnh, khi có dịp, con thử hỏi nó xem, rốt cuộccông ty có chuyện gì, sao gần đây nó cứ bề bồn công việc như thế.”
Nhất Hạnh lại gật đầu, ngồi yên một chỗ, nhưng trong lòng không hề yên tĩnh, đột nhiên rất muốn lên lầu gặp anh.
Một lúc sau, cô đứng ở trước cửa thư phòng do dự, mạo muội gõ cửa, cũng không biết có quấy rầy công việc của anh không.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng không gõ cửa, dù sao anh cũng sẽ xuốngdưới, nhưng chưa kịp xoay người, cửa thư phòng đã mở ra, cô còn chưakịp ngẩng đầu lên, anh đã hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô ấp úng: “Không có việc gì, anh cứ làm việc đi.”
“Sao em không vào?”
“Anh đang làm việc.”
Anh hé miệng mỉm cười, nắm lấy cổ tay cô, đưa cô vào trong thư phòng: “Ở trong này với anh.”
Cô cân nhắc có nên hỏi chuyện công ty của anh hay không, lập tức nhìn vềphía anh, trong lúc suy tư lại bất giác hạ tầm mắt xuống, lúc hỏichuyện cũng cẩn thận mà nói: “Tử Diễn, gần đây công ty anh có chuyện gì vậy?”
“À, không có việc gì, gần đây tư liệu bên trong bị tiết lộ.”
Việc tư liệu bên trong bị tiết lộ, sao có thể xem là việc nhỏ, nhẹ thì lỗvốn, nặng thì phá sản, cô kinh ngạc tới mức há hốc miệng thở hắt ra,giọng nói vô cùng lo lắng: “Vậy hiện tại thế nào?”
“Đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này sẽ xử lý mọi chuyện, không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là có chút phiền phức.” Nói xong thấy cô vẫn nhíumày, ném bút trở lại hộp đựng, ngoắc tay nói cô tới gần, chuyển đề tài: “Ở dưới nhà em nói chuyện gì với bà mà lâu vậy?”
Nhất Hạnh cười cười: “Bà nội nói tính tình anh không tốt, muốm em phải dạy dỗ lại anh.”
“Bậy nào, tính tình anh rất tốt.” Anh đứng lên tới gần cô: “Được rồi, vậy em nói xem chuẩn bị dạy dỗ anh thế nào?”
Cô lui lại vài bước chân, “Tính tình anh tốt, vậy em không thèm dạy anh.” Vẫn đứng trong góc sáng của phòng, anh không chịu lui lại, khoảng cách rất gần, thậm chí cô có thể thấy rõ bóng mình trong mắt anh, cô khẽđẩy anh: “Tử Diễn, dì Ngô nói ăn cơm chiều, em đi xuống trước.”
Một thời gian sau, dường như càng ngày anh càng nhiều việc, lần trướcchính tai nghe anh nói không có chuyện gì lớn, cô còn tin, mãi đến khiÍch Dương cũng nghe nói “khoa học kỹ thuật Duyên Viễn” bị bán mất thông tin cơ mật ra ngoài mới cảm thấy sự tình không đơn giản như anh nói,vì thế cô gọi điện thoại cho anh, trong điện thoại anh vẫn nói như vậy, để cho cô không lo lắng, nói rằng mọi chuyện đều đã được giải quyết,chỉ cần chờ đợi một thời gian sẽ ổn thõa.
Thật ra cô biết anh đang an ủi cô, không muốn cô lo lắng, anh cố gắng épcho giọng điệu của mình thật bình thường, nhưng cô vẫn nhận ra một vàitia lo âu lẫn trong đó. Cúp máy, trong lòng cũng hiểu được rằng, cô lolắng quá cũng không giúp gì được cho anh, nếu anh không muốn cô lolắng, cô cũng chỉ hi vọng mọi chuyện sớm ổn thõa, cũng cố gắng khôngquấy rầy anh.
Gần đây cô cũng đang bận rộn với một dự án thiết kế quảng cáo, còn tham dự vào công tác tuyển người mẫu, vốn cũng không phải là công việc của cô, nhưng bởi vì yêu cầu về người mẫu trong quảng cáo lần này khá cao, cho nên lúc tuyển người mẫu, nhân viên các phòng đềy phải tham dự.
Hai ngày tuyển chọn, những người mẩu ứng cử đều không đủ tư cách, ngày kia phải quay quảng cáo chụp ảnh, mọi người đều lo lắng, không ngờ ngàyhôm sau đạo dễn nói là đã chọn được người thích hợp, lúc gặp được, Nhất Hạnh lại hơi kinh ngạc, tính sơ hai lần trước, thì đây là lần thứ bacô gặp người này, cho nên cô cũng khá ấn tưởng, chính là cô gái mặc váy xanh, tên là Dư Thâm Tĩnh. Nghe trợ lý đạo diễn nói, cô ấy có tài cómạo, lại lịch sâu xa, không chỉ trong nhà có tiền, mà nghe nói còn làthân thích của cán bộ cấp cao.
Trong lúc chụp hình quảng cáo, Nhất Hạnh mới biết được Dư Thâm Tĩnh là cháungoại của thị trưởng, mẹ cô ta là viện trưởng viện pháp luật, ba là chủ một tập đoàn, không chỉ là một gia đình phú quý mà còn thuộc dòng dõithư hương. Mà cô ta mới du học về từ nước Anh không lâu, lúc ở nướcngoài cũng từng chụp hình quảng cáo, sau khi về nước cũng có hứng thúnhất thời, bắt đầu bước vào sự nghiệp người mẫu.
Quay quảng cáo chụp ảnh gần hai tuần lễ, Nhất Hạnh sẽ ngẫu nhiên ở công tygặp Dư Thâm Tĩnh, xuất phát từ lễ phép, gặp mặt đều phải mỉm cười chàonhau, sau đó thì lướt qua.
Lưu Ý Khuynh còn trộm nói cho vài việc, nói dáng vẻ người mẫu xinh đẹp kia có tư lái lạnh lùng, đó là “người đẹp băng giá” trong truyền thuyết.Nhất Hạnh nghe xong cười: “Có lẽ người ta bề ngoài lạnh lùng, bên trong lại nhiệt tình.” Nói xong, Lưu Ý Khuynh lắc đầu nguầy nguậy không tin. Tuy nói thế, nhưng Nhất Hạnh cũng nhận định, tiểu thư Dư Thâm Tĩnh này quả thật không nhiều lời, vẻ mặt và tư thái tự nhiên, hào phóng, nhưng lại lộ ra một nét lạnh lùng ngạo nghễ.
Sau hai tuần, thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi, Nhất Hạnh mới lấy di động, tính nhẩm, đã một tuần không nhận được điện thoại của Lâm TửDiễn. Cô biết anh đang bận rộn, cho nên vì không muốn quấy rầy anh, côcũng không liên lạc. Nay có thời gian rỗi, nhìn di động, trong lòng lại không tránh khỏi lo lắng cho chuyện công ty của anh, cũng không biếthiện tại mọi việc giải quyết thế nào.
Đầu ngón tay chạm vào bàn phím, chần chừ, rồi lại ngẩn người nhìn vào mànhình, một lát thì bỗng nhiên di động trong tay rung lên, nhìn lại thìvừa đúng là Lâm Tử Diễn gọi tới, nhấn phím nghe, mở miệng đã hỏi ngaychuyện của công ty anh, nghe anh nói mới thả lỏng bớt, anh nói là cóngười giúp, nên mọi chuyện đã được giải quyết, trong điện thoại anh nói rất vui vẻ, còn nói là sẽ cùng nhau ăn mừng. Cô nghe xong cười khẽ,anh không phiền não, cô cũng không phải cả ngày lo lắng, thật may mắn.
Tan tầm, cô đi xe tới nhà hàng Dương Châu, còn sớm nên anh chưa tới, côchọn một chỗ ngồi chờ anh. Bởi vì nhàm chán, nên cứ chăm chú nhìn vềphía cửa, hơn phút, anh mới đến, cả người khoác âu phục, thân hìnhcao to, thấy cô ngồi ở bên cửa sổ nhìn quanh, anh vừa vào đã thấy ngaycô trong tầm mắt mình, ánh mắt anh sáng lên, cả hai không hẹn mà mỉmcười.
Người ta thường nói, một ngày không gặp ngỡ như chia cách ba mùa, cùng lắmthì cô và anh cũng chỉ mới cách xa nhau hai mấy mùa, không gặp thìkhông nói, đến khi gặp lại, nỗi nhớ nhung chồng chất trong lòng bắt đầu trào ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, mới cảm thấy bảy ngày nàythật quá dài.
Đột nhiên anh quay đầu, phía sau thấp thoáng bóng người cùng anh đi tới.Nhất Hạnh hơi kinh ngạc, lại nhanh chóng khôi phục, đi cùng anh chínhlà Dư Thâm Tĩnh, mặc dù không phải là nghi ngờ, nhưng lần trước anh còn nói là anh không biết Dư Thâm Tĩnh, sao hôm nay nhìn cả hai nóichuyện, lại có vẻ như quen biết đã lâu.
Lâm Tử Diễn vừa cười vừa đi tới, nói: “Nhất Hạnh, đây là Dư tiểu thư, xecô ấy đang đi thì bị hư, gặp được anh, anh còn nợ cô ấy một lần giúpđỡ, nên lến bữa cơm này làm thù lao.”
Nhất Hạnh gật đầu, “Ừm, em cũng biết Dư tiểu thư.” Lại đứng lên nói: “Xin chào.”
Nghe Nhất Hạnh nói quen biết, anh tò mò, “Hai người sao lại biết nhau?”
“Tôi từng gặp Tống tiểu thư tại sự kiện chụp hình quảng cáo của công ty côấy vài lần.” Dứt lời, Dư Thâm Tĩnh ngồi xuống chỗ đối diện Nhất Hạnh.
Lâm Tử Diễn “À.” một tiếng, kéo ghế ngồi xuống cạnh Nhất Hạnh, cầm thựcđơn đưa cho cô và Dư Thâm Tĩnh, hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Nhất Hạnh nhìn thoáng qua thực đơn: “Dư tiểu thư là khác, mời Dư tiểu thư chọn trước.”
Khóe miệng Dư Thâm Tĩnh nổi lên ý cười nhẹ, tùy ý chọn vài món, động tácđều rất quy cũ, rốt cuộc vẫn là phong thái của người có xuất thân giathế không tầm thường.
Điện thoại anh vang lên, đi vài bước lại quay lại, nhìn Nhất Hạnh nói: “Lần trước có phải anh lấy điện thoại của em gọi cho Trương thư ký?”
Cô gật đầu, hình như là lúc cô bị bệnh, anh dùng điện thoại của cô gọi,lúc ấy cô đang ăn cháo nhớ mang máng là anh gọi cho Trương thư ký, gácđũa lại hỏi: “Có lẽ vậy, sao thế?”
“Điện thoại anh lại hết pin, cho anh mượn di động, mới nói được hai câu thôi, cũng chẳng biết chuyện gì, anh phải gọi lại.”
Cô lấy di động trong túi đưa cho anh, nhìn anh đi tới chỗ yên tĩnh hơn.
Trên bàn cơm chỉ còn lại cô và Dư Thâm Tĩnh, hai người vốn không thân quen, cho nên cũng không biết nói chuyện gì, Lâm Tử Diễn vừa đi, không khíđã tĩnh lặng xuống, chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm,Nhất Hạnh bỗng cảm thấy không khí có chút xấu hổ ngượng ngùng, khôngngờ Dư Thâm Tĩnh lại đột nhiên cười nói một câu: “Tống tiểu thư, tìnhcảm của hai người thật tốt.”