Một tuần sau....Mọi thứ lại trở lại với quỹ đạo quay tròn của nó. Phương Nghi cùng hai thành viên Ken và Phi Tuyết cùng nhau hợp tác luyện tập hết lực cho buổi liveshow đêm nay.Đây là đêm lưu diễn cuối ở thành phố này rồi. Thành hay bại đều ở nó. Sau chuyến đi này, cả ba sẽ bay sang Châu Âu mà lưu học tiếp! Lại phải chia tay rồi.
''Phương Nghi...em chuẩn bị xong chưa?''- Ken ở phía sau hậu trường hỏi.
Cô lúng túng mãi với chiếc kẹp buộc đầu, phải nhờ Ken chạy lại giúp đỡ cô:
''À....Ken, anh vào sửa dùm em chiếc kẹp này với!''
Ken không chút do dự chạy vào ngay, sửa tóc lại cho Phương Nghi. Sửa xong, anh đặt tay lên vai Phương Nghi mà thỏ thẻ:
''Em đẹp lắm!''
Ken cười ôn nhu, nhìn Phương Nghi trong chiếc gương một cách chăm chú.
''Hi hi.....em cảm ơn anh!''
Phương Nghi vội vã đứng dậy, vươn vai hỏi Ken:
''À...anh có thấy Băng Diệp ở đâu không vậy?''
''Ờ....cậu ấy ở trong phòng thay đồ phía sau hậu trường''-Ken trả lời
''Ừm...để em đi tìm anh ấy xem!''
Cô vội vã đi mà không hề biết chuyện gì sắp xảy ra với chính mình.
''Băng Diệp, anh chuẩn bị xong chưa? Em rất vui khi anh đã tới....đây.''
''XOẠT''
Cô mở vội rèm và.....bất ngờ cảnh ở ngay trước mắt, không thể tin được...........
Cái gì thế này? Băng Diệp và Phi Tuyết. Họ.....họ đang...hôn nhau sao??? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này!!!
Cô vội vã ôm mặt.....vội vã khóc và cũng vội vã ngã quỵ xuống. Phương Nghi phẫn nộ....mà nhìn cảnh họ thỏa mãn sau khi hôn nhau xong. Họ không biết sự có mặt của cô-Phương Nghi. Bất chợt, Ken ở phía sau chạy tới gọi Phương Nghi thì Băng Diệp mới giật mình nhận ra thì........ quá trễ. Phi Tuyết cũng thấy, cô quay mình bỏ đi. Còn đó là, Băng Diệp với lời giải thích lắp bắp:
''Anh...anh...Phương Nghi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu...!''
Ánh mắt của Phương Nghi thay đổi tột độ...từ bi thương, mất mát cho đến sự hận thù. Từng tia sét trên con mắt của cô cứ dần dần tăng lên. Băng Diệp cũng chẳng dám nhìn. Ken lo lắng chạy lại hỏi Phương Nghi:
''Em ổn không?''
Ổn...ổn sao? ổn là như thế nào? Làm sao tôi có thể ổn khi nhìn thấy cảnh này chứ! Bạn thân ngày xưa vừa hôn bạn trai tôi đấy! Mấy người đang làm cái trò gì vậy? Tính ''troll'' tôi à!!!''
Phương Nghi bỏ đi...buổi biểu diễn hôm đó vô cùng thành công....Nhưng ai nào có biết rằng đó chỉ là cái vỏ bọc cho sự giả tạo...mà sự thật lại bị kẻ nào đó bẻ đi một nửa rồi. Sau khi rời khỏi sân khấu đèn màu, từ một thiên thần nhỏ bé được mọi người yêu thích-lập tức biến thành một con người bình thường, u buồn. Cô chạy đi tìm Phi Tuyết. Thấy cô ta đang định bước lên xe hơi của Băng Diệp, Phương Nghi bèn kêu lên và trong đó chứa một chút hy vọng là đó chỉ là cô nhìn nhầm:
''Phi Tuyết!!!''
Phi Tuyết quay đầu lại, liếc nhìn Phương Nghi bằng sự khinh miệt.
''Phi Tuyết! Cậu với Băng Diệp rốt cuộc là thế nào hả?''
Câu hỏi của cô chẳng khiến cho Phi Tuyết phải hoảng sợ hay dao động. Phi Tuyết định trả lời thì Băng Diệp bước xuống xe:
''Phi Tuyết, Phương Nghi!''
Anh chạy lại, cô cứ tưởng rằng anh sẽ chạy lại bên cô, đứng cạnh cô và hình ảnh kia chỉ là nhìn nhầm.....Nhưng không, lần này anh đổi hướng như diều đổi gió. Anh chạy lại và ôm lấy Phi Tuyết, đan hai bàn tay vào nhau, cảnh tượng đó cũng đủ để khiến cho cô khóc. Phương Nghi khóc trong sự đau khổ, khinh miệt của hai người kia. Chưa cần hỏi chuyện gì. Phi Tuyết ném thẳng cho cô một câu:
''Cậu đã thấy hết tất cả rồi...mình và Băng Diệp là người yêu của nhau!''
Cái gì mà''người yêu của nhau'', nghe như sét đánh ngang tai. Phương Nghi nói trong sự uất ức:
''Chúng ta không phải bạn bè tốt sao? Hai người làm như vậy mà có lương tâm sao? Trái tim của mấy người bị chó tha rồi hả?''
Băng Diệp và Phi Tuyết chỉ đứng im lặng, nghe hết câu nói của Phương Nghi . Phi Tuyết nhếch mép cười và nói như đang tát nước vào mặt cô:
''Thì sao nào?....Phương Nghi.....cô có biết là thời gian qua tôi rất mệt mỏi khi ở với cô không? Cô thì giỏi giả vờ hiền thục, đoan trang này nọ, giọng cô thì nghe cũng được nhưng sao cô lại bắt tôi hát những phần âm cao? Chỉ vì cô xinh đẹp hơn tôi thôi sao? Tôi không biết là vì lí do gì mà tôi với cô lại được xếp chung nhóm nữa!!!''
Đây chính là lời nói của Phi Tuyết ư? Tình bạn năm xưa đâu mất rồi???
Phương Nghi quay qua nhìn Băng Diệp, anh chỉ nhìn chằm chằm Phi Tuyết. Phương Nghi tức giận nói:
''Băng Diệp, anh nỡ lòng đối xử với tôi như vậy sao? Suốt năm qua anh đã coi tôi là cái gì trong mắt anh hả? Chỉ là một pho tượng? Một món đồ chơi? Thích thì cầm không thích thì ném đi sao!!! Anh đừng nghĩ tôi đơn giản như vậy! Không đời nào đâu!!!''
Băng Diệp chỉ đứng lặng im, không động đậy, không nói một lời nào cả! Phi Tuyết bèn nói với Băng Diệp:
''Chúng ta đi thôi anh....''
Chuẩn bị bước lên chiếc xe, Phi Tuyết quay đầu lại, phang cho cô một câu:
''Những gì của cô sẽ thuộc về tôi, một người không có thực lực như cô thì đừng hòng tôi để mắt đến....''
Rồi ả và Băng Diệp phóng xe đi thẳng....
ĐÂY LÀ NHỮNG GÌ MÀ BỌN HỌ MUỐN NÓI VỚI TÔI HAY SAO............
(P/S: THẤT BẠI TRONG TÌNH CẢM, BỊ NGƯỜI YÊU VÀ BẠN TRI KỈ PHẢN BỘI. LIỆU RẰNG PHƯƠNG NGHI SẼ RA SAO ĐÂY? MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC CHƯƠNG : ''GẶP TRONG MƯA'' SẼ BIẾT ĐƯỢC HÀNH TRÌNH TIẾP THEO..........)
THE END CHƯƠNG
a a a a a a a a a a a a a a a aa a a aa a a aa a aa a a a a a aa a a a a a a a a a a a a a a a a aa a aa a a a aa a a a aa a a aa a a a a a a a a aa a aa a a aa aa a a a a a aa a a a a aa a aaa aa aa a a a aaa a a a aa a a a a a a a a a a a a a a a aa aa a a a a a a aa a a aa a a aa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a aa a a a a aaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaa a a aa a a a a a a a a a a aa a a aa a aa a aa a a a a a a a a aa a a a a a a aa a aa a a a aa a a a a a a aa aaaaa aaaaa aa aaaa a aaaaa aaaaaaaaaaa aaaaaaa aaaaa aaaa a aa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a aa a a a aa aa a a a aa a a a a a a a a aa a a aa a a a a a a a aa a a aa aa a aaa a a a a a aa a a a a a a aa a a a a a a a a a a a a aa a a a a a aa a a a aa a aa a aa a a a aa a a a a a aa a a a a a aa