Sáng sớm hôm sau....tại biệt thự VILEY......Lục Du.......đang.....ngủ! ''RENG......RENG.......RENG.....''
''Cái gì zậy chòi! Phiền quá! Biến.......''-la hét om sòm
''RẦM!'' ''CHOANG!''
Lục Du quăng báo thức xuống sàn nhà rồi ngủ tiếp. Cứ reo rồi quăng liên tục như vậy hơn chục cái đồng hồ tan tành Lục Du mới chậm rãi bước xuống giường.....
''Chòi oi! Sao mà đau đầu dữ dội vậy nè chòi! Hôm qua mới uống có chút xíu mà mệt quá à.....Nhưng hôm qua chút nữa là mình có cơ hội hôn cô ta rồi. Ức chế vãi~~~"
Nghĩ tới đó thôi thì Lục Du lại nghĩ tới Phương Nghi.... Đang mơ mơ mộng mộng, cánh cửa phòng bị đẩy nhẹ vào, Bách Thủy ngó đầu nhìn trộm bên trong:
"Ơ..... Không có ai à? Rõ ràng là mình nhớ Lục Du chưa ra khỏi nhà cơ mà, hôm nay là chủ nhật, đâu cần phải đi làm! Zậy đâu rồi?"
Đang ngó ngó thử xung quanh, bỗng dưng cửa đóng lại, kẹp mặt Bách Thủy thành một đống.... Lục Du lúc bấy giờ mới chậm rãi bước ra ở phía sau, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm:
"À ha! Có kẻ nhìn trộm khi tớ tắm ha~ Gan quá nhỉ?!"
"Ê! Ê! Thả ra, muốn tớ thành bánh bao hả? Nhanh lên coi"
"Nếu nói kiểu đó thì thành bánh ú luôn đi!"-trở giọng hăm he
"Zồi zồi! Em xin lỗi được chưa! Tha cho em đi mà!!!(T_T)
"Zậy có phải dễ thương hơn không" Đến lúc ấy Lục Du mới kéo cửa ra....giải thoát cho Bách Thủy vừa xíu chết.
Lắc lắc cái cổ, Bách Thủy nói:
"Lần sau đừng xử tớ kiểu vậy nữa nhá! Dễ chết lắm!"
"Dễ chết thì lần sau cứ ngó thử nữa đi rồi biết....."
"Vâng! Em biết zồi. Khổ lắm cơ"-Bách Thủy than
"Ờ...mà nè..." Lục Du như chợt nhớ ra điều gì rồi ra hiệu kéo sát Bách Thủy lại gần to nhỏ với nhau
"Chuyện tớ nhờ cậu làm xong chưa?"
"Ô-kê con dê! Xong hết rồi! Hoàn hảo luôn"
"Ừm...." Lục Du gật đầu ưng thuận
Tưởng rằng mọi việc đã xong xuôi, Bách Thủy thả mình xuống chiếc ghố tựa êm ái, ung dung nằm nghĩ thì Lục Du lại cất giọng quấy nhiễu anh:
"Tớ cần cậu thêm một lần nữa!"
"Chiện giè? Nói đê! Vì cậu là soái ca trong lòng nên tớ mới nhận đấy nhé!!!''
''CỐP!!!''-cú dứt mà Lục Du giành cho Bách Thủy
''IM DÙM ĐÊ!''-Anh nói hăm he
Lục Du ghé sát tai Bách Thủy thì thầm to nhỏ vẻ bí hiểm lắm. Bỗng nhà dưới, tiếng Phương Nghi từ đâu vọng lên:
''Lục Du! Anh có ở nhà không vậy?''
Qúa ngạc nhiên, anh hốt hoảng nói:
''Sao cô ta vào được nhà hay vậy?''
Bách Thủy lắc đầu lia lịa trả lời:
''Tớ không biết đâu nhá!''