Tôi đang lụi cụi lấy khăn tắm lau đống hổ lốn của St.Clair thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa bằng khuỷu tay để chất nhầy nhụa kia không bám vào tay nắm.
Ellie. Suýt nữa tôi đánh rơi chiếc khăn. “Ồ.”
Cô y tá dâm đãng. Không thể tin được. Cái đầm bé xíu có dấu thập đỏ trên ngực. Hai bầu ngực ngồn ngộn sâu hun hút.
“Anna, mình xin lỗiiiii,” St.Clair rên rỉ sau lưng tôi và chị ta chạy đến bên cậu.
“Chúa ơi, St.Clair! Anh có sao không?” Giọng nói khàn khàn của chị ta làm tôi giật mình. Cứ như bộ trang phục y tá kia chưa đủ khiến tôi cảm thấy non nớt và không tương xứng.
“Tất nhiên anh ấy có sao rồi,” Josh lè nhè trên giường. “Anh ấy vừa nôn vào Anna.”
Josh vẫn còn thức hả?
Ellie đập vào đôi chân đang vắt vẻo trên thành giường của Josh. “Dậy đi. Giúp chị đưa anh ấy về phòng.”
“Đây tự vác xác mình được mà.” St.Clair cố đứng lên, Ellie và tôi vội vươn tay giữ cậu lại. Chị ta quắc mắt nên tôi lùi lại.
“Làm sao chị biết cậu ấy ở đây?” Tôi hỏi.
“Meredith đã gọi nhưng chị đang đi trên đường. Chị vừa nhận được tin nhắn của anh ấy. Anh ấy gọi vài giờ trước nhưng chị không nhận được vì còn mải chuẩn bị cho bữa tiệc ngu ngốc này.” Ellie chỉ vào bộ trang phục và tỏ vẻ buồn bực với chính mình. “Lẽ ra chị nên ở đây.” Chị ta vén tóc St.Clair ra khỏi trán. “Ổn rồi, cưng à. Có em ở đây.”
“Ellie hả?” St.Clair có vẻ bối rối như thể vừa mới phát hiện ra chị ta. “Anna ơi, sao Ellie lại ở đây? Đáng lý cô ấy không thể ở đây chứ?”
Bạn gái cậu ấy bắn cho cậu tôi một cái nhìn căm ghét, tôi đành bẽn lẽn nhún vai. “Cậu ấy thực sự rất rất say,” tôi nói.
Ellie lại đánh Josh và cậu ta lăn ra khỏi giường. “Được rồi, được rồi!” Josh đứng lên và kéo theo St.Clair. Họ xốc cậu giữa hai vai. “Giữ cánh cửa,” Ellie đanh đá nói. Tôi mở cửa và họ loạng choạng bước ra.
St.Clair ngoái đầu lại. “Anna. Anna, mình xin lỗi.”
“Không sao. Mình dọn xong rồi. Ổn rồi, chuyện nhỏ như con thỏ mà.”
“Không. Về những cái khác.”
Ellie ngoái đầu nhìn tôi, giận dữ và băn khoăn, nhưng tôi không bận tâm. St.Clair trông kinh khủng quá. Tôi ước gì họ đặt cậu xuống. Cậu có thể ngủ trên giường tôi và tôi ngủ với Mer. Nhưng họ đã dìu cậu đến cái thang máy ọp ẹp, đẩy cánh cửa kim loại và đi vào trong. St.Clair buồn bã nhìn tôi đăm đăm trong lúc cánh cửa dần khép lại.
“Bác sẽ khỏe lại! Mẹ cậu sẽ khỏe lại!”
Tôi không biết St.Clair có nghe được hay không. Thang máy di chuyển lên tầng trên. Tôi đứng nhìn cho đến khi nó biến mất.
Chủ nhật, ngày mùng một tháng mười một, ngày Lễ Các Thánh. Kỳ lạ thay, hôm đó chính là ngày người dân Paris đi viếng nghĩa trang. Tôi nghe nói người ta sẽ đến thăm mộ người thân và để lại hoa cũng như kỷ vật cá nhân.
Nghĩ đến đó tôi lại thấy muốn bệnh. Hy vọng St.Clair không nhớ hôm nay là một ngày lễ.
Thức giấc, tôi liền ghé qua chỗ Meredith. Nó đã đến phòng St.Clair nhưng cậu đang say giấc hoặc không muốn gặp ai. Có thể là cả hai. “Tốt hơn hết để St.Clair nghĩ ngơi,” nó nói. Tôi tin Mer nói đúng, nhưng tôi không thể không dỏng tai nghe ngóng động tĩnh tầng trên. Có một vài chuyển động vào cuối giờ chiều. Tiếng lê bước chậm chạp, rồi những tiếng dậm gót nặng nề.
Cậu cũng không ra ngoài ăn tối. Josh, gắt gỏng và uể ải, nói rằng đã tạt qua chỗ St.Clair trước khi đến tiệm pizza vốn luôn là điểm ăn uống của bọn tôi vào tối chủ nhật – và cậu không muốn bị làm phiền. Josh và Rashmi đã dàn xếp ổn thỏa với nhau. Rashmi trông có vẻ hả hê khi nhìn bạn trai vật vã trải qua hậu quả của một cuộc ăn chơi.
Cảm xúc của tôi rất hỗn loạn. Tôi lo lắng cho St.Clair và mẹ cậu nhưng tôi cũng căm giận ông bố cậu. Và tôi không thể tập trung lâu hơn một giây trước khi tâm trí quay lại điều này”
St.Clair thích tôi hơn mức bạn bè.
Tôi cảm nhận được sự chân thật đằng sau lời nói của cậu, nhưng làm sao tôi có thể phớt lời việc cậu đã say mèm? Tôi rất muốn tận mắt thấy cậu để chắc rằng cậu vẫn còn sống, nhưng tôi không biết mình nên có thái độ nào. Chúng tôi có nên nhắc lại chuyện đó không? Hay là tôi giả vờ chuyện đó chưa từng xảy ra?
Điều St.Clair cần lúc ngay lúc này là tình bạn chứ không phải một mối quan hệ rối rắm. Có điều, thật khó lừa phỉnh bản thân rằng sự quan tâm của St.Clair không đáng tự hào và hãnh diện.
Toph gọi vào khoảng nữa đêm. Dù đã mấy tuần liền chúng tôi không trò chuyện nhưng những việc đang xảy ra ở đây khiến tôi liên tục bị phân tâm. Tôi chỉ muốn trở lại giường ngủ. Tôi cảm thấy rối trí, thực sự rối trí.
St.Clair lại vắng mặt trong bữa ăn sáng hôm sau. Khi tôi nghĩ cậu sẽ không đến lớp thì cậu lại xuất hiện trong lớp Ngữ văn dù muộn mười lăm phút. Tôi lo lắng Giáo sư Cole sẽ khiển trách cậu, nhưng ắt hẳn các giáo viên đã được thông báo tình hình nên cô không nói gì. Cô chỉ nhìn cậu với vẻ thương cảm và tiếp tục bài giảng. “Vậy sao người Mỹ không hứng thú với những tiểu thuyết chuyển ngữ? Tại sao có quá ít tác phẩm nước ngoài được dịch ra tiếng Anh và xuất bản mỗi năm?”
Tôi cố nhìn vào mắt St.Clair nhưng cậu chỉ dán mắt vào cuốn Balzac và cô bé thợ may Trung Hoa. Hoặc là nhìn xuyên qua nó. Cậu nhợt nhạt, gần như vô hình.
“Xem nào,” cô tiếp tục. “Nền văn hóa của chúng ta vẫn thường được coi là chỉ quan tâm đến những niềm vui tức thời. Nó là thức ăn nhanh. Thanh toán tự động. Sách, nhạc, phim có thể tải xuống. Cà phê hòa tan, giảm giá đột xuất, tin nhắn nhanh. Chưa kể giảm cân thần tốc! Tôi tiếp tục nhé?”
Cả lớp cười ầm ĩ nhưng St.Clair vẫn im lặng. Tôi căng thẳng theo dõi. Râu ria bắt đầu lún phún trên mặt cậu. Tôi đã không nhận ra cậu cần phải thường xuyên cạo râu.
“Tiểu thuyết nước ngoài không đặt nặng yếu tố hành động. Chúng mang đậm triết lý suy tưởng hơn. Chúng thách thức chúng ta nhìn sâu vào câu chuyện, tìm câu chuyện khác ẩn chứa bên trong đó. Hãy xem Balzac. Câu chuyện này của nhân vật nào? Của người trần thuật? Của người thợ may? Hay là của Trung Hoa?”
Tôi muốn vươn tay ra để nắm bàn tay St.Clair và nói với cậu mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cậu không nên ở đây. Tôi không thể tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu rơi vào tình cảnh của cậu.
Lẽ ra bố St.Clair nên đưa cậu rời trường. Cậu nên ở California.
Giáo sư Cole gõ tay lên bìa sách. “Dai Sijie, sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc rồi chuyển đến sống ở Pháp. Ông đã viết Balzac bằng tiếng Pháp nhưng lại lấy bối cảnh câu chuyện từ quê nhà. Sau đó tác phẩm được chuyển ngữ sang tiếng Anh. Vậy ở đây có bao nhiêu nước? Có phải một bước từ tiếng Pháp sang tiếng Anh? Hay chúng ta phải tính cả lần chuyển ngữ đầu tiên, khi tác giả hình thành tác phẩm trong đầu và chuyển từ tiếng Hoa sang tiếng Pháp? Chúng ta bị mất những gì qua mỗi lần câu chuyện được phiên dịch lại?”
Tôi chỉ lắng nghe chiếu lệ. Sau giờ học, Meredith, Rashmi và tôi lặng lẽ đi theo St.Clair đến lớp Toán, ba đứa lo lắng nhìn nhau khi cậu tỏ vẻ thờ ơ. Tôi tin chắc cậu biết chúng tôi đang làm gì – điều đó càng làm tôi cảm thấy buồn bực hơn.
Đúng như điều tôi đã phỏng đoán về hội đồng giáo viên, Giáo sư Babineaux gọi St.Clair ra ngoài trước khi giờ học bắt đầu. Tôi nghe bập bõm được thầy hỏi liệu St.Clair có muốn nghỉ tiết ở phòng y tế không. Cậu đồng ý. Ngay khi cậu bỏ đi, Amanda Spitterton-Watts đã lù lù hiện ta ngay trước mắt tôi. “Chuyện gì đã xảy ra với St.Clair vậy?”
“Chả có gì.” Cứ như tôi sẽ nói cho nó biết ấy.
Amanda hất tóc và tôi đắc ý nhận ra một lọn tóc vừa bị dính vào son môi của nó. “Steve bảo cậu ấy và Josh say khướt tối hôm thứ bảy. Nó thấy bọn họ lảo đảo đi qua đám tiệc Halloween và St.Clair chửi bố cậu ấy.”
“Hừm, nó đã nghe nhầm rồi.”
“Steve còn nói St.Clair muốn giết bố.”
“Steve là đồ cà chớn,” Rashmi xen vào. “Mà mày đã ở đâu vào hôm thứ bảy vậy Amanda? Chơi bời quá nên phải dựa vào thằng Steve để hóng chuyện nọ chuyện kia vậy hả?”
Amanda chỉ tạm thời chịu câm miệng. Trước bữa trưa cả trường đều biết chuyện. Tôi không rõ ai là người tung tin – có thể từ giáo viên, hay Steve và đám bạn đầu đất của nó đã nhớ được những lời St.Clair từng nói – nhưng toàn thể học sinh đang ầm ĩ cả lên. Lúc St.Clair đến nhà ăn, một cảnh tượng hệt như một bộ phim dỡ òm diễn ra. Tiếng trò chuyện xì xầm đột ngột ngưng bặt. Đồ uống dừng lại lưng chừng giữa đường đến miệng.
St.Clair dừng chân ở lối vào, đánh giá tình huống và quay người bỏ đi. Bốn đứa tôi đuổi theo. Cậu đẩy cửa trước và lao ra sân trường. “Mình không muốn nói về chuyện đó.” St.Clair quay lưng với chúng tôi.
“Vậy thì chúng ta sẽ không nói về chuyện đó,” Josh nói. “Hãy cùng đi ăn trưa.”
“Bánh kếp nhé?” Mer nói. Đó là món ruột của St.Clair.
“Nghe tuyệt đấy,” Rashmi phụ họa.
“Đói ngấu rồi,” Josh nói. “Đi nào.” Chúng tôi đi tiếp, hy vọng cậu sẽ theo sau. St.Clair thực sự đi theo và cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Mer và Rashmi dẫn đầu trong lúc Josh tụt lại với St.Clair. Josh lảm nhảm những câu chuyện không đâu – cây bút cậu ta mua cho lớp hội họa, hay gã hàng xóm nhà cậu ta liên tục gào lên bài rap về những cặp mông đẫm mồ hôi. St.Clair thể hiện một chút dấu hiệu của sự sống. Cậu đã lẩm bẩm trả lời.
Tôi lượn lờ đi giữa nhóm. Tôi biết mình quan tâm St.Clair nhưng đồng thời cũng lo lắng về việc cúp học. Tôi không muốn vướng vào rắc rối. Tôi ngoái đầu nhìn TOMP và Josh bắn cho ánh mắt Hôm nay trường sẽ chẳng để ý chúng ta đâu.
Hy vọng cậu ta đúng.
Cửa hiệu bánh kếp yêu thích của bọn tôi chỉ cách trường vài phút, nỗi sợ trốn học của tôi vơi dần khi nhìn thấy thợ làm bánh rưới bột nhão lên vĩ nướng. Tôi gọi loại thường ăn bằng cách chỉ vào bức ảnh kếp chuối và Nutella[] rồi nói cảm cảm phiền. Người đàn ông rót sô-cô-la ấm và hạt phỉ lên tấm bánh mỏng dính kẹp chuối rồi trút Nutella lên bề mặt, Bước cuối cùng là cho thêm một viên kem vani. Vani ở Pháp vẫn còn lẫn đốm đen.
[] Một loại kem phết bánh mì gồm sô-cô-la, sữa, hạt dẻ, bột cacao…
Tôi rên rỉ với miếng bánh đầu tiên. Âm ấm, dinh dính, thơm mùi sô-cô-la và ngon tuyệt cú mèo.
“Cằm cậu dính Nutella kìa,” Rashmi lấy nĩa chỉ tôi.
“Ừm,” tôi đáp.
“Trông hay đó,” Josh nói. “Giống râu dê.”
Tôi nhúng ngón tay vào sô-cô-la và vẽ một bộ ria mép. “Đẹp hơn chưa?”
“Có thể đẹp hơn nếu cậu không biến bản thân thành Hitler,” Rashmi nói.
Tôi ngạc nhiên khi thấy St.Clair khịt mũi. Phấn chấn, tôi lại nhúng ngón tay và vẽ một đường cong uốn lượn.
“Chị làm sao rồi,” Josh nói. “Lại đây.” Cậu ta quẹt ngón tay vào nước sốt của tôi và cẩn thận dùng bàn tay tài hoa vẽ thêm một nữa, sau đó sửa nốt nữa còn lại. Tôi nhìn bóng mình qua cửa kính nhà hàng và trông thấy một bộ râu đồ sộ xoăn tít. Cả bọn cùng cười và vỗ tay, Mer nhanh tay chụp một bức ảnh.
Đám đàn ông cà vạt chỉnh chu ngồi ở bàn bên cạnh nhìn chúng tôi ghê tởm nên tôi giả vờ vân vê chòm râu Nutella của mình. Mọi người cười sặc sụa và cuối cùng St.Clair cũng hơi mỉm cười.
Hình ảnh đó rất đẹp.
Tôi lau sô-cô-la trên mặt và cười đáp lại. Cậu lắc đầu. Khi đám bạn bắt đầu thảo luận về những kiểu râu tóc kỳ quặc – Rashmi có một ông cậu từng cạo hết râu tóc đi trừ quai hàm, thì St.Clair xích lại nói chuyện với tôi. Mặt cậu kề sát mặt tôi, hai mắt trũng sâu. Giọng cậu khàn khàn. “Về tối đó…”
“Quên nó đi, chuyện nhỏ thôi mà,” tôi nói. “Mình dọn rồi.”
“Dọn cái gì?”
Éc. “Không có gì.”
“Mình đã đập vỡ thứ gì sao?” Trông cậu có vẻ hơi bối rối.
“Không! Cậu không đập vỡ thứ gì cả. Cậu chỉ, đại khái, cậu biết…” Tôi mấp máy môi.
St.Clair lắc đầu rên rỉ. “Mình xin lỗi Anna. Mình biết cậu giữ phòng sạch sẽ lắm.”
Tôi ngoảnh mặt đi, xấu hổ vì bị nhắc khéo. “Không sao đâu. Thật đấy.”
“Chí ít mình đã đến bồn rửa mặt phải không? Mình đã vào phòng tắm của cậu phải không?”
“Trên nền nhà. Và chân mình. Chỉ một ít!” Tôi vội nói thêm khi nhìn thấy biểu hiện khiếp đảm trên mặt cậu.
“Mình đã nôn ra chân cậu?”
“Không sao! Mình chắc chắn cũng làm như vậy nếu mình là cậu.” Câu nói buột ra trước khi tôi kịp giữ lại. Tôi đã cố gắng không đề cập đến việc đó. Mặt St.Clair nhăn lại, nhưng cậu chợt chuyển sang một đề tài khác không kém phần hóc búa.
“Mình đã…” St.Clair nhìn đám bạn để bảo đảm họ vẫn hăng say nói về lông mặt rồi nhích ghế lại gần và hạ giọng. “Tối đó mình có nói chuyện gì khác thường với cậu không?”
Ôi. “Khác thường là sao?”
“Chỉ là… mình chỉ nhớ đã ở trong phòng cậu. Nhưng mình có thể thể là chúng ta đã nói về… điều gì đó.”
Tim tôi đập nhanh hơn, việc hít thở cũng khó khăn hơn. Cậu vẫn nhớ. Mang máng. Vậy là sao? Tôi nên nói gì? Tôi rất muốn biết những câu trả lời, nhưng tôi chưa chuẩn bị cho cuộc đối thoại này. Tôi cần thêm thời gian. “Về điều gì cơ?”
St.Clair tỏ ra không thoải mái. “Mình có nói gì đó kỳ cục về… tình bạn của chúng ta không?”
Trúng phóc rồi.
“Hay về bạn gái mình?”
Trúng nữa rồi. Tôi nhìn St.Clair thật lâu. Mắt thâm quầng. Đầu tóc chưa gội. Bờ vai rũ xuống. Cậu buồn bã, không giống ngày thường. Tôi sẽ không tăng thêm sự khổ sở cho cậu bất kể tôi có muốn sự thật đến thế nào đi nữa. Tôi không thể hỏi. Vì nếu cậu thích tôi thì cũng không thể nào bắt đầu một mối quan hệ hoặc đương đầu với sự tan vỡ của mối tình cũ. Còn nếu cậu không thích tôi thì có thể tôi sẽ mất luôn tình bạn này. Mọi việc sẽ rất trớ trêu.
Ngay lúc này St.Clair cần tình bạn.
Tôi giữ nét mặt ngây ngô nhưng chân thành. “Không có. Chúng ta chỉ nói về mẹ cậu. Chỉ có vậy thôi.”
Trả lời như thế là phải. St.Clair trông nhẹ nhõm hẳn.