Thời điểm hai người tới đoàn phim là ngay lúc mọi người vừa quay xong một phân cảnh, đang nghỉ ngơi.
Ngu Thành Hà vừa thấy thân ảnh Trâu Hàn liền vội vàng đi tới nghênh đón, nhìn thấy Quan tự tại anh cũng sợ hết hồn.
Tất cả đều không cần giải thích, anh đã có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
“Thế giới thật là nhỏ.” Ngu Thành Hà cảm thán một câu.
“Em đưa tiểu Quan đi gặp Tiểu Lộ đạo trước đã.” Trâu Hàn trừng mắt nhìn Ngu Thành Hà, tràn đầy phấn khởi nói, “Anh đi chuẩn bị cho cảnh tiếp theo đi.”
Ngu Thành Hà cưng chiều cười cười, không đi theo bọn họ.
“Ngu Thành Hà không giống với tưởng tượng của tui lắm.” Quan tự tại nói, “Tui cứ nghĩ là hắn phải rất tự cao.”
Trâu Hàn chỉ tay về phía đằng sau camera, “Vậy ông xem xem, cái vị ngồi kia có giống với tưởng tượng của ông không?”
Lộ Nam đang xem lại cảnh quay khi nãy, gò má nghiêm túc chăm chú có chút đẹp trai.
Quan tự tại dời mắt sang hướng khác, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Đoàn phim cũng có hơi khác so với tưởng tượng của tui nữa.”
Trâu Hàn cười thầm, kéo cậu ta tiến lên.
Lộ Nam nghe thấy âm thanh quay đầu lại, nhìn thấy Quan tự tại thì hơi sửng sốt.
“Tiểu Lộ đạo, vị này là bạn của tôi, tiểu Quan.” Trâu Hàn cười hì hì đẩy Quan tự tại tới trước, “Cậu ấy cảm thấy rất hứng phú với phim ảnh, nên nhờ Tiểu Lộ đạo quan tâm cậu ấy một chút. Tiểu Quan, đây là Tiểu Lộ đạo.”
Lúc trước Trâu Hàn đã đánh tiếng với Lộ Nam, nói mình có một người bạn cảm thấy rất hứng thú với quay phim, muốn tới xem một chút, Lộ Nam đương nhiên đồng ý.
Lúc này nhìn thấy Quan tự tại, anh ta tất nhiên là nhiệt tình đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Lộ Nam.”
Quan tự tại dừng một chút, nắm chặt tay anh ta, “Xin chào, gọi tôi tiểu Quan là được rồi.”
“Hai người tâm sự đi, tôi đi nói chuyện với anh Ngu một xíu.” Trâu Hàn trực tiếp ném Quan tự tại cho Lộ Nam, chính mình thì chạy tới chỗ Ngu Thành Hà.
“Sao lại trùng hợp như vậy?” Ngu Thành Hà đang xem kịch bản, thấy Trâu Hàn tới thì hỏi.
Trâu Hàn cầm kịch bản của anh, làm bộ như đang thảo luận nội dung phim, trên thực tế lại không thể chờ được mà đem chuyện của Quan tự tại kể hết cho Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà lần thứ hai cảm thán thế giới thật nhỏ, đồng thời cũng cao hứng thay cho bọn họ, “Lần này chúng ta cũng có thể thở ra một hơi rồi.”
Trâu Hàn liều mạng gật đầu.
Ngu Thành Hà liếc nhìn qua bên Lộ Nam, phát hiện Quan tự tại cũng không phải kiểu người rất hướng ngoại, giữa hai người rõ ràng có hơi xa cách.
“Gần đây có ngày gì đặc biệt không?” Ngu Thành Hà hỏi Trâu Hàn, “Trợ giúp hai người họ một chút?”
Trâu Hàn suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra có ngày gì đặc biệt, nhưng mà cậu nghĩ tới một biện pháp hay, hưng phấn nói cho Ngu Thành Hà nghe.
Ngu Thành Hà sau khi nghe xong, lại đưa thêm vài đề nghị, Trâu Hàn không ngừng gật đầu.
Mấy ngày sau đó, Trâu Hàn ở cùng với Quan tự tại trong căn nhà trọ kia của cậu.
Hai người bọn họ mỗi ngày đều sẽ cùng nhau đi tới trường quay, sau đó Trâu Hàn liền dính lấy Ngu Thành Hà, Quan tự tại đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà làm bóng đèn, đành phải đi thỉnh giáo Lộ Nam một ít vấn đề.
Ấn tượng đầu tiên của Lộ Nam đối với Quan tự tại khá tốt, nhưng anh ta không biết Quan tự tại chính là người mà mình thích kia, nên thái độ đối với Quan tự tại lúc nóng lúc lạnh, khá khó giải thích.
Cuộc sống nhàn hạ như thế không kéo dài được lâu, hôm nay lúc nghỉ ngơi, QQ của Lộ Nam thông báo có tin nhắn mới.
【 Mèo mắt to: @Thủy Yêu Yêu @Quan tự tại ê tụi bây, tui chán tới nỗi sắp mọc mốc rồi, chúng ta gặp mặt offline đi được hem? 】
【 Quan tự tại: Được, vừa lúc tui đang bí ý tưởng, muốn ra ngoài giải sầu. 】
Lộ Nam nhìn thấy tin này cũng không nghĩ nhiều.
【 Thủy Yêu Yêu: Tui không có ý kiến, cơ mà gần đây tui hơi bị bận, nên chắc là không đi xa được đâu. 】
【 Mèo mắt to: Không sao không sao, Yêu Yêu nếu bà bận thì để tụi tui tới tìm bà là được, nhân dịp học cách làm biên kịch với bà luôn. Bà ở thành phố Lận Xuyên đúng không? 】
【 Thủy Yêu Yêu: Đúng rùi, tui ở thành điện ảnh bên Lận Xuyên á. 】
【 Mèo mắt to: Ok, vậy tụi mình hẹn gặp ở thành điện ảnh nghen. 】
【 Thủy Yêu Yêu: Được, chừng nào hai người tới? Để tui chuẩn bị chỗ ở sẵn cho hai người. 】
【 Mèo mắt to: Yêu Yêu bà không cần lo, tui cũng khá quen thuộc chỗ thành điện ảnh, để tui chuẩn bị cho. 】
Lộ Nam chat tới đây vẫn không hoài nghi, anh ta quả thật khá bận, nên liền an tâm giao hết việc sắp xếp buổi offline này cho Trâu Hàn.
Trâu Hàn xác định thời gian địa điểm xong hết, nhắn qua QQ báo cho Lộ Nam, Quan tự tại phối hợp rất tốt, Lộ Nam căn bản không hoài nghi gì hết.
Đến ngày gặp mặt, không cần Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn nói gì, chính Lộ Nam đã sắp xếp các cảnh quay sau, để đoàn phim kết thúc công việc sớm.
Suy xét tới việc Quan tự tại không thích chơi với người không quen, bọn họ không mời những người khác, chỉ trang trí lại căn nhà một chút, chờ Lộ Nam tới cửa.
Lộ Nam trên mạng mặc đồ nữ lừa gạt bọn họ, bây giờ gặp mặt offline, anh ta chắc chắn sẽ tiếp tục mặc đồ con gái.
“Quan Quan, ông sắp vò nát quả quýt đó thành nước quýt luôn rồi.” Trâu Hàn để ý thấy Quan tự tại cầm một quả quýt vò tới vò lui, trêu ghẹo nói, “Không cần căng thẳng, Tiểu Lộ đạo mặc đồ nữ chắc chắn là siêu cấp xinh đẹp!”
Quan tự tại có chút ngượng ngùng, “Tui có gì đâu mà căng thẳng?”
Trâu Hàn mím môi cười thầm, phụ họa nói, “Đúng đúng đúng, phải là Lộ Nam căng thẳng mới đúng.”
“Hàn Hàn, em qua đây một xíu.” Ngu Thành Hà đứng trong vườn hoa gọi.
“Tui đi một xíu hen.” Trâu Hàn nói với Quan tự tại một câu, quay người đi đến vườn hoa.
Quan tự tại không yên lòng gật gật đầu.
Trâu Hàn đi tới trong vườn hoa, Ngu Thành Hà đã chuẩn bị xong hết, “Chúng ta đi thôi.”
Tuy rất muốn trực tiếp nhìn thấy Lộ Nam mặc đồ nữ, nhưng xuất phát từ tâm lý hổ thẹn vì đã phá cuộc hẹn của hai người một lần, sau khi thương lượng Trâu Hàn và Ngu Thành Hà quyết định hôm nay hai người họ sẽ không xuất hiện, mà dành thời gian và không gian cho Lộ Nam và Quan tự tại.
“Khoan đã.” Trâu Hàn vẫn không yên tâm lắm, “Em phải nhìn thấy hai người bọn họ gặp mặt nhau mới được, lần này không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
Ngu Thành Hà quơ quơ điện thoại di động, “Có camera giám sát, đi thôi.”
“Anh chu đáo quá vậy.” Trâu Hàn kinh ngạc thốt lên một câu, rồi trốn vào trong xe cùng Ngu Thành Hà.
Bọn họ vốn đã tính toán thời gian để đi ra, không tới mấy phút sau, xe của Lộ Nam đã đến.
Hai người trốn trong xe, nhìn thấy Lộ Nam từ trong xe bước xuống.
Anh ta thật sự mặc nguyên bộ đồ nữ, một thân váy dài màu đen, đội tóc giả, nhìn xa xa quả thật không khác gì mỹ nữ vóc người cao gầy.
Chỉ tiếc, vừa nghĩ tới đó là Lộ Nam, cả người Trâu Hàn liền nổi hết da gà da vịt lên.
Ngu Thành Hà cầm camera, chụp cho Lộ Nam mấy bức từ xa.
“Xem chính diện kìa.” Trâu Hàn vừa chà chà cánh tay nổi da gà, vừa thúc giục Ngu Thành Hà, “Nhanh lên anh, anh ta gõ cửa rồi kìa.”
Ngu Thành Hà mở hình ảnh theo dõi ra.
Lộ Nam trang điểm đậm, không đeo kính, nhìn không khác mấy so với bức ảnh hồi trước… Nói một cách khách quan thì, thật sự không nhìn ra đó là đàn ông.
Đáng tiếc là bọn họ đã biết từ trước, cho nên vẫn nhìn thấy bóng dáng Lộ Nam qua ngũ quan.
Trên màn hình, Lộ Nam ưu nhã vén tóc, Trâu Hàn sắp cười điên luôn rồi.
Ngay sau đó, Quan tự tại mở cửa.
Lộ Nam vừa ngẩng đầu, lập tức ngu người.
“Ha ha ha ha ha…” Trâu Hàn cười lăn cười bò trên người Ngu Thành Hà, “Anh xem vẻ mặt của Lộ Nam kìa! Há há há há há!”
Lộ Nam có lẽ cho rằng mình đi nhầm chỗ, quay người định đi, lại bị Quan tự tại kéo lại.
Quan tự tại nín cười, kéo Lộ Nam vào trong phòng.
Lộ Nam lúng túng ngồi xuống, Quan tự tại giải thích gì đó với anh ta.
Sau đó Trâu Hàn liền phát hiện sắc mặt Lộ Nam trở nên tương đối đặc sắc.
Rất nhanh, điện thoại của Trâu Hàn vang lên.
Trâu Hàn không nhận điện thoại, mà nhắn một tin vào nhóm chat QQ.
【 Mèo mắt to: Hai người tâm sự vui vẻ nhá, tui đi hẹn hò với Ngu Thành Hà ây! 】
【 Thủy Yêu Yêu: Ông xong rồi!!! Hai người các ông xong đời rồi!!!!! 】
Trâu Hàn cười to, không quan tâm mấy tới uy hiếp của Lộ Nam, tắt camera giám sát, “Đi thôi anh, tụi mình đi hẹn hò.”
Bọn họ không lái xe, mà trực tiếp đi bộ về hướng khách sạn luôn.
Không phải thời gian nghỉ lễ, trên đường không có bao nhiêu người, hai người mặc đồ khiêm tốn điệu thấp, nên cũng không bị ai nhận ra.
Lúc đi ngang qua phố ăn vặt, trong không khí phảng phất mùi vị mực nướng, Ngu Thành Hà nhíu nhíu mày.
Trâu Hàn thấy được, bỗng nhiên nhớ tới hồi vừa gặp mặt, cậu kêu cho Ngu Thành Hà một phần bạch tuộc sống, thế là cố ý hỏi, “Có mực nướng nè, tụi mình mua ăn thử không?”
“Anh không ăn.” Ngu Thành Hà không chút do dự, dừng một chút, lại nói, “Em muốn ăn à? Hay là mình ăn cái khác ha?”
Trâu Hàn nháy mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Ngu Thành Hà cắn răng nói, “Vậy, để anh đi mua cho em.”
Trâu Hàn thỏa mãn, kéo anh lại không để anh đi, “Thôi quên đi, em cũng không phải rất muốn ăn cái đó.”
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Ngu Thành Hà thở phào nhẹ nhõm, anh kéo Trâu Hàn đi đường vòng, tránh xa khỏi quầy bán mực nướng.
Trâu Hàn nhìn mà buồn cười, “Chính anh cũng là cá mà sao lại không thích ăn cá vậy?”
“Anh thích ăn chính anh chắc?” Ngu Thành Hà hỏi ngược lại.
Trâu Hàn bật cười, tự nhiên cảm thấy sau này không nỡ ăn các loại cá nữa.
Ngu Thành Hà liếc mắt nhìn cậu, giống như lơ đãng mà hỏi, “Em thích ăn cá lắm hả?”
Trâu Hàn theo bản năng gật đầu, “Trước đây rất thích…”
“Vậy về khách sạn.” Ngu Thành Hà ngắt lời cậu, nhanh chân đi về phía trước, “Cá lớn cá nhỏ gì cho em ăn hết.”
Trâu Hàn sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, đỏ mặt mắng anh, “Đồ lưu manh.”
Lúc hai người quay lại khách sạn cũng không gây nên động tĩnh gì quá lớn khiến người ta chú ý, Ngu Thành Hà trực tiếp đi vào phòng Trâu Hàn đùa giỡn lưu manh.
Mấy ngày nay Trâu Hàn đều ở cùng Quan tự tại, ban ngày thì hai người lại ở trước mặt mọi người, thực sự không có cơ hội thân mật gì gì đó, thế nên lúc này cả hai đều có hơi không nhịn được.
Mãi tới nửa đêm, động tĩnh trong phòng mới ngừng lại, Trâu Hàn vùi trong lồng ngực Ngu Thành Hà ngáp một cái, khóe mắt cậu còn lưu lại một vệt hồng nhạt, đôi mắt dịu dàng lóe ánh nước lộ ra vô hạn phong tình.
Ngu Thành Hà hôn lên hai bên má cậu, “Ngủ đi.”
“Khoan đã.” Trâu Hàn quơ lấy cái điện thoại đặt trên tủ đầu giường, “Em muốn xem xem bọn họ còn ở đó không.”
Camera giám sát chỉ có thể nhìn thấy cửa phòng khách, trong phòng tối thui, rõ ràng là cả hai người đều không ở đó, cũng có thể là đang trong phòng ngủ.
“Anh đoán xem bây giờ bọn họ đang làm gì?” Trâu Hàn để điện thoại qua một bên, tò mò hỏi.
Ngu Thành Hà cười cười, “Em muốn biết hửm?”
Trâu Hàn gật gật đầu.
Ngu Thành Hà trở người qua, “Bọn họ đang thế này…”
Trâu Hàn đẩy nhưng đẩy không ra, dở khóc dở cười, “Nữa hả? Mai em không dậy nổi đâu.”
“Không dậy nổi thì thôi…”
Ngày hôm sau, Ngu Thành Hà đi đến trường quay, liếc mắt một cái liền thấy Lộ Nam.
Chỉ có một mình anh ta, Quan tự tại không có ở đây.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lộ Nam giả lả cười nói, “Anh Ngu, tới xem lịch trình quay phim của hôm nay đi.”
Anh ta đưa cho một tờ giấy, Ngu Thành Hà nhìn lướt qua, phát hiện tên của mình xếp từ đầu tới cuối, đây rõ ràng là muốn mệt chết anh.
Ngu Thành Hà khẽ mỉm cười, “Tiểu Lộ đạo, tối qua tôi chụp được mấy tấm hình mỹ nữ, cậu muốn xem thử không?”
Lộ Nam: “…”
Anh ta lấy lại tờ giấy, cười tới nghiến răng nghiến lợi, “Cái này là ai sắp xếp vậy hả? Không hợp lý gì hết, cầm đi sửa lại cho tôi.”
Hết chương