Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

chương 32: bánh chanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi đến đêm, Diệp Thời Ngôn mới từ từ tỉnh dậy.

Mẹ Đường rốt cuộc vẫn không biết tại sao Đường Cách lại đánh anh ta, Đường Cách đưa ra một cái cớ lấy lệ, nói là cãi nhau nên đầu óc mông muội. Mẹ Đường không tin, nhưng cũng không cạy nổi miệng Đường Cách, đành phải bỏ qua.

Trái lại là Đường Quỳ, xảy ra chuyện này, cô cũng không thể lập tức quay lại trấn An Sơn được. Đường Quỳ gọi điện thoại cho Giang Trúc, nói thẳng tình huống trước mắt cho anh nghe.

Giang Trúc đã biết đến đoạn video kia, nghe nói Đường Cách đánh người, đoán chừng cũng là vì chuyện này.

Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo cô cứ yên tâm ở lại nhà thêm một thời gian nữa, làm bạn với mẹ Đường.

Lần này ra tay ngoan độc, người qua đường cũng có báo cảnh sát. Diệp Thời Ngôn tỉnh lại, nói đây là việc riêng, cảnh sát thấy đương sự không truy cứu nên cũng chỉ phê bình, giáo dục một hồi, sau đó cũng rời đi.

Diệp Thời Ngôn vừa mới tỉnh lại, người đầu tiên mà anh ta muốn gặp chính là Đường Cách.

Cũng không biết hai người họ nói với nhau cái gì, lúc đi ra ngoài, sắc mặt Đường Cách vẫn chẳng cách nào tốt nổi, chỉ kiên quyết nói với Đường Quỳ: “Sau này em cách xa Diệp Thời Ngôn một chút!”

Có Diệp Thời Ngôn để so sánh, rốt cuộc lúc này Đường Cách cũng hiểu được Giang Trúc là rất tốt – không nói cái khác, ít nhất là cũng không có mấy cái chuyện loạn thất bát tao kia!

Không đúng, vẫn còn một Trịnh Ngọc.

Đường Cách vẫn không rõ, rốt cuộc vụ việc năm đó của Trịnh Ngọc và Giang Trúc rốt cuộc là chuyện gì, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không thấy có hệ lụy gì.

So sánh hai người với nhau, Đường Cách cảm thấy Giang Trúc vẫn tốt hơn.

Đánh người ta bị thương, không thể nào chỉ như vậy là xong, cho dù Đường Cách kịch liệt phản đối, mẹ Đường vẫn đưa Diệp Thời Ngôn về nhà họ Đường để chăm sóc — Bà làm vậy cũng là có lý, thứ nhất là người nhà mình đánh anh ta bị thương, thứ hai là Diệp Thời Ngôn một thân một mình, ba không hỏi đến mẹ thì lờ đi, lỡ như mời một người chăm sóc làm việc không tận tụy thì làm sao bây giờ? Còn không bằng đưa về nhà cho bà chăm sóc, ninh ít canh, cũng tiện cho anh ta dưỡng bệnh.

Đường Cách mất cả đêm để hẹn trước một bác sĩ tâm lý cho Đường Quỳ.

Lần này Đường Quỳ không kháng cự nữa.

Trong lòng cô hiểu rõ, nếu cô không giải được khúc mắc này, vậy thì giữa cô và Giang Trúc vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau như những cặp trai gái bình thường khác.

Chẳng lẽ thật sự để cho Giang Trúc phải chịu thiệt thòi?

Cho dù anh nguyện ý, trong lòng Đường Quỳ cũng cảm thấy thiếu nợ anh.

Nhưng bởi vì đi gặp bác sĩ tâm lý mà cô phải ở lại đây lâu hơn một chút rồi.

Giang Trúc bảo cô đừng lo, về phía chủ nhiệm Ngưu, anh sẽ nhanh chóng xin phép.

Mẹ Đường vẫn bị giấu diếm mọi chuyện, nhưng con gái không xa nhà nữa, đương nhiên bà rất vui. Sau khi ba Đường tan làm về, chuyện đầu tiên ông làm chính là vặn lỗ tai Đường Cách kéo vào thư phòng, “giáo dục” một trận ra trò.

Sau khi ra ngoài, trên mông Đường Cách dính hai dấu giày, đoán chừng là ba Đường giận quá mà đạp lên.

Đường Quỳ rót nước cho anh, nhỏ giọng hỏi anh có đau không, Đường Cách nhăn mặt, nhỏ giọng nói anh không sao cả, ba Đường đạp hai phát, nhưng lại tự làm mình bị trật khớp hông.

Quả thật, chỉ mấy phút sau, bác sĩ gia đình đến nhà, đắp thuốc cho ba Đường.

Lúc ăn cơm tối, Diệp Thời Ngôn cũng mang khuôn mặt sưng phồng đi xuống lầu, cục xanh cục tím, ba Đường nhìn nhìn, lại mắng Đường Cách thêm mấy câu, Diệp Thời Ngôn trái lại lại đi khuyên ông: “Chú đừng trách cậu ta, là lỗi của cháu.”

Đường Cách không hé răng.

Đường Quỳ cắn một miếng gỏi da dê trộn rau, da dê không có chút mùi tanh nào, trộn lẫn với rau mùi ngọt mát, ăn cực kỳ ngon.

Ăn cả bữa cơm, Diệp Thời Ngôn cũng không nói với cô câu nào, chỉ có ánh mắt giống như trông theo sợi dây diều, cứ chốc chốc lại như có như không nhìn về phía cô.

Hôm sau phải đi gặp bác sĩ tâm lý, Đường Cách vứt hết chuyện công ty sang một bên, kiên quyết đưa cô đi.

Bác sĩ được hẹn trước tuổi chừng bốn mươi, dáng người khá đẫy đà nhưng ánh mắt rất dịu dàng.

Đường Quỳ nhìn bảng tên trước ngực chị ấy, tên là Thời Tình.

Họ hiếm gặp, cho dù phía sau đặt thêm chữ gì thì cũng đều rất đặc biệt.

Lần đầu gặp bác sĩ tâm lý, Đường Quỳ vẫn có chút e dè, ngồi đối diện với chị ấy, Thời Tình đứng lên, rót cho cô một cốc trà, cười nhẹ nhàng: “Không cần căng thẳng, cứ coi tôi như bạn bè bình thường là được.”

Nước trà hơi nhạt, cô chỉ khẽ nhấp một ngụm. Thời Tình hỏi: “Cô tên là Đường Quỳ sao? Hình như mấy hôm trước có hẹn rồi thì phải, nhưng mà cô không tới, uổng công tôi đợi cả một buổi chiều.”

Hóa ra lần trước người mà Diệp Thời Ngôn hẹn cho cô cũng là chị ấy.

Đường Quỳ nói: “Thật ngại quá, khi ấy tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt.”

“Chuyện này thì có gì mà phải chuẩn bị tốt chứ!” Thời Tình cười, lúc chị ấy cười rộ lên, trên khuôn mặt hiện ra hai lúm đồng tiền, nhìn càng có vẻ dễ gần hơn: “Chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi!”

Cho dù chị ấy cứ hết lần này tới lần khác nhấn mạnh “chỉ là nói chuyện phiếm”, nhưng Đường Quỳ vẫn không cách nào coi chị ấy như bạn bè bình thường được.

Thời Tình cũng chỉ có thể bỏ qua biện pháp này.

Về những phương diện khác, Đường Quỳ lại trả lời rất thành thật. Cô cố hết sức hồi tưởng lại những thứ mình đã nhìn thấy hôm đó, nói ra hết những suy nghĩ của mình và những khó khăn hiện đang gặp phải cho Thời Tình nghe.

Cô đang cố gắng phối hợp điều trị.

Gần như với mỗi câu hỏi của Thời Tình, cô đều nói ra hết toàn bộ những gì có thể nói. Thậm chí cô còn nói rất có trật tự, nói xong còn thảo luận với chị ấy nguyên nhân của việc này.

Nhưng Thời Tình cũng không cho rằng tình trạng hiện tại của Đường Quỳ là tốt.

Có đôi khi, người bệnh càng phối hợp, tình huống lại càng khó giải quyết.

Họ biết rõ điểm mấu chốt của mình, nhưng lại không có cách nào gỡ bỏ.

Hôm nay thời gian nói chuyện chỉ có ba tiếng, sau khi nói chuyện xong, chưa nói đến những cái khác, ít nhất thì trong lòng Đường Quỳ đã thoải mái hơn hẳn.

Suốt một thời gian dài, cô vẫn luôn chôn giấu chuyện này trong lòng, mấy ngày trước cô mới kéo ra, kể cho Giang Trúc nghe từng câu từng chữ. Trải qua chuyện ngày hôm qua càng khiến cô ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề — lúc ban đầu cô chỉ cho rằng cô ghét Diệp Thời Ngôn, chỉ cần không gặp anh ta, sau này tình hình sẽ dần tốt hơn, nhưng mà ngày hôm qua, ngay cả tiếp xúc thân mật với Giang Trúc cũng khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Hôm nay có thể nói ra toàn bộ mọi chuyện, bây giờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đã đến giờ Thời Tình đón tiếp bệnh nhân tiếp theo. Đường Quỳ vẫy tay tạm biệt chị ấy, lúc ra ngoài, không ngờ ở trên hành lang lại gặp được một người hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Trịnh Ngọc.

Nhiều ngày không gặp, dường như cô ấy đã gầy hơn không ít, xương gò má nhô lên, tóc buộc cao, mặc một chiếc áo lông màu đen dài tới tận đầu gối, nhìn như thế gói trọn cả người lại.

Hôm nay cô ấy vẫn trang điểm rất lộng lẫy, chỉ là lúc cô vừa ra ngoài, cô ấy đang đứng dựa vào tường, khép mắt lại nhìn xuống ô gạch hình vuông trên sàn nhà, trên khóe mắt lộ ra nếp nhăn. Hoàn toàn im ắng, không phát ra chút tiếng động nào.

Giống như một cái xác không hồn.

Đường Quỳ gọi một tiếng chị họ.

Giống như vừa bị gọi hồn về, tay Trịnh Ngọc run lên, ánh mắt đảo đảo, trong mắt mới có chút thần thái. Nhìn thấy Đường Quỳ đi ra từ phòng khám và chữa bệnh về tâm lý, cô ấy có phần kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ day day huyệt thái dương, cười cười với cô: “Khéo quá!”

Trịnh Ngọc chậm rãi đứng thẳng lên, cô ấy cao hơn Đường Quỳ một đoạn, lúc nhìn về phía Đường Quỳ bất giác mang theo chút cảm giác áp bách: “Mấy hôm nay vốn định tìm em tâm sự, nhưng nghe cô chị nói em đến trấn An Sơn, cho nên không hẹn được em. Không biết tối nay em có thời gian không, có tiện ra ngoài ăn bữa cơm?”

Đường Quỳ gật đầu đồng ý.

Lúc này ánh mắt Trịnh Ngọc mới có chút ý cười.

“Chị còn có việc, tối nay chờ điện thoại của chị nhé!”

Trịnh Ngọc đẩy cửa đi vào, Đường Quỳ vốn định nhắc cô ấy là còn chưa lưu số điện thoại, nhưng nghĩ lại, cô ấy đã nói vậy thì hẳn là đã có cách khác lấy được từ trước rồi.

Cần gì cô phải lo lắng.

Khoảng sáu giờ, Giang Trúc hỏi cô đã ăn cơm chưa, Đường Quỳ cắn môi, nhắn lại cho anh từng chữ một.

“Vẫn chưa, nhưng mà chị họ có hẹn em đi ăn.”

Giang Trúc nhanh chóng gọi điện thoại đến, giọng nói hơi nghiêm túc: “Ăn cơm thì không sao cả, chỉ là mấy năm nay chị họ có chịu chút kích thích… Em tuyệt đối đừng nhắc đến trẻ con trước mặt chị ấy. Anh sợ chị ấy không khống chế được.”

Đường Quỳ nhớ lại lời của Chu Phán Phán đêm trước.

Cô tỏ ý đã biết.

Dặn dò xong xuôi, Giang Trúc mới thấp giọng nói một câu: “Hôm nay em không về nhà, Trứng Muối rất nhớ em. Nó đứng chờ em mãi mà không thấy, nghĩ là em không quay lại nữa, bây giờ đang nằm ỉu xìu ở đây, cơm cũng không chịu ăn.”

Đường Quỳ nói: “Vậy anh mở tủ ra lấy cho nó ít đồ hộp, có lẽ mấy hôm trước được em cho ăn, thành ra ham ăn vặt rồi.”

Giang Trúc “ừm” một tiếng, lại nhẹ nhàng nói: “Anh cũng rất nhớ em.”

Giang Trúc đột nhiên nói một câu tình cảm như vậy khiến cho Đường Quỳ ngẩn ra, máy móc đáp lại: “Nếu anh cũng không muốn ăn cơm, em nhớ là ở trong phòng em còn có mấy gói thịt bò khô, vị hơi cay, ăn rất ngon.”

“Anh chỉ muốn ăn em!”

Giọng anh trầm thấp, mặc dù lời nói không đứng đắn nhưng lại nhẹ nhàng như một sợi lông vũ, lượn lờ bên lỗ tai cô, cọ ngứa cả trái tim cô.

Đường Quỳ che di động lại, nhìn quanh một vòng, khóe miệng nhếch lên: “Ngoan, chờ em trở về!”

Trấn an xong “lão già bơ vơ”, Đường Quỳ nói với mẹ và Đường Cách một tiếng, đi đến chỗ hẹn với Trịnh Ngọc.

Lúc gặp lại Trịnh Ngọc, trên người cô ấy đã hoàn toàn thay đổi. Trang điểm tinh xảo, ngay cả móng tay cũng đã đổi kiểu, hào quang chói lọi ngồi đối diện Đường Quỳ, thân mật gọi tên cô: “Quỳ Quỳ à, em có thích ăn beefsteak không? Nhà hàng này nổi tiếng nhất là beefsteak, thịt bò được chuyển từ châu Úc tới đây, em nếm thử xem.”

Không đợi cô trả lời, Trịnh Ngọc liền gọi nhân viên phục vụ đứng bên cạnh: “Hai phần beefsteak, chín ba phần, ừm, nước sốt thì chọn loại này đi.”

Ngón tay cô ấy chỉ chỉ, thậm chí Đường Quỳ còn chẳng nhìn được rõ xem cô ấy đã chọn cái gì.

Beefsteak được bưng lên, ở giữa vẫn còn màu đỏ, đưa dao cắt xuống, dường như vẫn còn máu tươi…

Đường Quỳ cố gắng ép bản thân quên đi mấy tiết học về ký sinh trùng, mặt không đổi sắc cắt lấy một miếng, không kịp nhai kĩ đã nuốt thẳng xuống.

Có lẽ là vì tâm lý, cô có cảm giác như thể giữa răng và môi đều là mùi máu tanh.

Giọng của Trịnh Ngọc nhỏ nhẹ dịu dàng: “Quỳ Quỳ, cô của chị không phải là mẹ ruột của Giang Trúc, em có biết chuyện này không?”

Đường Quỳ gật gật đầu.

Miếng thịt mà cô nghi ngờ rằng có chứa vô số ký sinh trùng dần đi xuống dạ dày, khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Cô thả dao dĩa xuống, chùi miệng, uống một ngụm nước chanh.

Trịnh Ngọc nghiêng mặt, vô cùng lưu loát cắt một miếng thịt: “Lúc trước, việc cô chị nhận nuôi Giang Trúc cũng là do chị đề nghị.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio