Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù ngoài mặt Đường Quỳ nói muốn cảm ơn, nhưng Bạch Duy Di cũng không xem lời này làm thật.
Hai người vốn cũng chẳng phải là bạn tốt, bữa cơm này coi như là Bạch Duy Di nhận lỗi với Đường Quỳ. Chỉ là Bạch Duy Di vẫn cho rằng mình có lỗi với cô bởi vì đã phá hoại mối nhân duyên giữa cô và Diệp Thời Ngôn, còn về phần tâm lý của cô bị tổn thương, cô ta lại chưa từng để ý tới.
Đường Quỳ cũng không nói, mặc dù tính cô dễ mềm lòng, nhưng lòng tự trọng lại rất mạnh, tuyệt đối không thể hiện sự yếu thế của mình ở trước mặt người khác, đây là chút quật cường còn sót lại của cô.
Bữa ăn gần kết thúc, Bạch Duy Di bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, dặn dò Đường Quỳ: “Cô nói Tần Thạc xúi giục người nhà bệnh nhân kiện ra tòa, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà hôm qua tôi có thấy anh ta nói với người ta là muốn mời luật sư La Chí tới… Ừm, cô không phải người trong nghề, có lẽ cũng không hiểu rõ lắm. Luật sư La Chí này rất nhanh mồm nhanh miệng, am hiểu nhất chính là các vụ tranh chấp. Cô nhớ nhắc nhở Giang Trúc nên mời luật sư biện hộ tốt một chút, nếu không tôi chỉ sợ các cô sẽ phải chịu thiệt.”
Đường Quỳ là người ngoài nghề, đương nhiên không biết đến tên tuổi của luật sư La Chí, cô cảm ơn Bạch Duy Di, yên lặng ghi nhớ cái tên La Chí vào trong đầu, định lúc về thì sẽ nói với Giang Trúc một tiếng.
Bữa cơm này ăn xong cũng miễn cưỡng coi như là cả khách và chủ đều vừa miệng. Lúc Bạch Duy Di biết cô không lái xe tới đây thì chủ động đề nghị đưa cô về. Hai người một trước một sau đi xuống lầu, đến đoạn quanh đầu cầu thang thì Bạch Duy Di bỗng nhiên dừng bước, cười gọi: “Chú Đường, sao chú lại tới đây?”
Người được Bạch Duy Di gọi là chú Đường ước chừng hơn năm mươi tuổi, bên khóe mắt phải có một vết sẹo kéo dài tới tận mang tai. Bởi vì vết sẹo này mà cả khuôn mặt ông cũng trở nên cực kỳ hung ác. Ông mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, tay phải đeo một chuỗi hạt, lên tiếng hỏi: “Hôm nay bạn cháu tới đây thì nên nói trước cho chú một tiếng chứ, đâu thể lấy tiền bữa cơm này của cháu được.”
Rõ ràng là lời nói hòa ái dễ gần, thế nhưng giọng điệu lại không tốt lắm, khiến cho người ta có cảm giác chỉ một giây sau ông sẽ vung tay lên đánh người.
Đường Quỳ nghiêm túc đứng một bên, chừa ra một lối đi, người được gọi là chú Đường bước qua người cô, bước chân không nhanh không chậm, đi lên trên lầu.
Đến lúc ra khỏi quán ăn, Bạch Duy Di nói với Đường Quỳ: “Người vừa rồi là Đường Hữu, mọi người đều gọi ông ấy là chú Đường, tính tình nóng nảy, không ai dám trêu chọc ông ấy cả; Phong Nguyệt Giai Nhân chính là do ông ấy giao cho Tần Thạc, chỉ là ông ấy rất ít khi ở thành phố A, không ngờ hôm nay lại gặp phải.”
Đường Quỳ không có hứng thú với những thứ này, Bạch Duy Di thấy cô chẳng quan tâm thì cũng đổi đề tài: “Bạn trai của cô bây giờ tên Giang Trúc sao? Tên rất dễ nghe, bề ngoài có đẹp trai không?”
Đường Quỳ thành thật trả lời: “Vô cùng dễ nhìn.”
“Người ta vẫn nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hôm nào có cơ hội thì để cho tôi nhìn thử xem là Tây Thi thật hay là Tây Thi giả.” Bạch Duy Di tiễn Đường Quỳ đến dưới lầu, lúc chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên cười nói với Đường Quỳ: “Tôi thật sự rất hâm mộ cô.”
Ánh mắt cô ta rất sáng, trên vầng trán không còn sự kiêu ngạo của thời thiếu nữ mà thay vào đó là vẻ ngông ngông khó tả bằng lời.
Có phần giống như một dũng sĩ đơn độc trên hoang mạc.
Bạch Duy Di khởi động xe, rời đi.
Gió đêm hơi lạnh, Đường Quỳ kéo áo khoác, đi vào nhà.
Không biết lão Từ bị trúng gió gì mà hôm sau, vừa mới sáng sớm đã tới tìm Đường Quỳ, ngồi dưới nhà chờ cô ngủ dậy. Ngay câu đầu tiên đã hỏi Trịnh Ngọc.
Nghe ra thì hình như anh ta động lòng với Trịnh Ngọc.
Không chịu nổi sự đeo bám dai dẳng của anh ta, Đường Quỳ chỉ nói với anh ta rằng Trịnh Ngọc là chị họ của bạn trai cô, còn về phần phương thức liên lạc thì để lão Từ tự đi tìm Trịnh Ngọc để hỏi.
Cô đoán không ra tâm tư của lão Từ, không biết anh ta là nhất thời nổi hứng hay thật sự là nhất kiến chung tình, vứt củ khoai lang nóng phỏng tay này cho anh ta.
Có lẽ là Bạch Duy Di đã nói đôi ba lời có tác dụng, hai ngày sau đó, cô và Giang Trúc đều nhận được một tờ thiếp mời của Tần Thạc, xem tên thì thấy là sinh nhật của chú Đường kia.
Về chuyện này, Đường Quỳ cũng không giấu diếm Đường Cách, Đường Cách cứ suy tính mãi, kiên quyết phải đi cùng cô.
Lần này chú Đường trở lại thành phố A, có vẻ như định an cư ở đây, nếu đã như vậy thì phải kết giao với người khác, mà Tần Thạc thì chính là người giới thiệu.
Ba Đường cũng nhận được một tấm thiệp mời, nhưng mà ông cũng chỉ liếc mắt một cái rồi vứt sang một bên: “Chúng ta và hắn làm ăn không giống nhau, cũng không cần phải nhìn mặt hắn… Thôi, Đường Cách, con đi thay ba đi, chạy đi chạy lại một chuyến.”
Diệp Thời Ngôn cũng nằm trong danh sách khách được mời, đến lúc này Đường Quỳ mới phát hiện ra, mấy người vốn quen sống phóng túng buông thả kia, hóa ra ở bên ngoài cũng được coi là có tiếng tăm và uy tín.
Hết chuyện này lại tới chuyện khác kéo đến, bên phía Thời Tình, Đường Quỳ đã mấy ngày không tới, Thời Tình gọi điện cho cô, cười tít mắt: “Nếu dạo này không bận thì tốt nhất vẫn nên tới đây một chuyến.”
Đợi cho phố lên đèn, Đường Quỳ và Giang Trúc cùng nhau xuất phát tới khách sạn Hoa Duyệt.
Tiệc này là do Tần Thạc bày, y theo lệ cũ của những kẻ nhà giàu mới nổi đi trước, bao trọn tất cả khách sạn thì không nói, khắp nơi còn chất đầy hoa tươi được vận chuyển từ phương nam ngàn dặm xa xôi tới đây, trải qua gió bụi mà vẫn vô cùng tươi mới.
Có thiếp mời, mấy người dễ dàng đi vào trong. Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của người khác, Đường Quỳ mặc một chiếc váy đen cổ vuông, sau khi cô cởi áo khoác, tầm mắt Giang Trúc dính chặt lên người cô, không chịu rời đi.
Thấy ánh mắt Diệp Thời Ngôn không biết là vô tình hay cố ý liếc qua bên này, Giang Trúc khoác tay lên vai Đường Quỳ, ôm cô vào trong lồng ngực mình.
Diệp Thời Ngôn quay mặt đi, đứng gần hai người này thật sự khiến anh ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Tần Thạc mời rất nhiều người tới, gần như tất cả các doanh nghiệp có tiếng ở thành phố A đều được mời. Nếu muốn tạo quan hệ với người khác thì đây quả thật là cơ hội hiếm có. Diệp Thời Ngôn vốn vẫn không chịu nghe theo sự sắp xếp của mẹ mình, bây giờ nhìn qua thì có vẻ như không thể không bước lên con đường mà mẹ anh ta đã trải sẵn.
Hàn huyên với đồng nghiệp mấy câu, Diệp Thời Ngôn quay người lại nhìn thì đã không còn thấy bóng dáng Giang Trúc và Đường Quỳ đâu nữa rồi.
Mời Giang Trúc lên lầu là một người hầu nhìn tuổi cũng không lớn tuổi lắm.
Anh ta đi xuyên qua đám người, đến trước mặt Giang Trúc mỉm cười: “Anh là Giang Trúc tiên sinh phải không? Tần tiên sinh mời anh lên ôn chuyện.”
Ôn chuyện?
Giang Trúc dám khẳng định trước đây anh chưa từng gặp qua Tần Thạc, vậy thì lấy đâu ra chuyện mà ôn?
Đường Quỳ kéo kéo cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Em đi lên với anh.”
Người hầu cũng không tỏ thái độ gì về việc cô đi lên cùng với Đường Quỳ, có lẽ là Tần Thạc đã dặn dò gì đó rồi. Dọc đường đi anh ta không nói gì nữa, chỉ dẫn hai người đi lên đến lầu ba — bên dưới ồn ào ầm ĩ, thế nhưng lầu ba lại cực kỳ yên lặng, trên hành lang trải một lớp thảm màu đỏ thẫm rất dày, không có một bóng người.
Đi tới phòng trong cùng, người hầu cúi người chào Giang Trúc, thấp giọng nói: “Tần tiên sinh đã chờ anh ở bên trong rất lâu rồi.”
Giang Trúc đẩy cửa ra.
Cách trang hoàng bên trong không hề khoa trương kiểu cách như bên ngoài, đồ dùng trong phòng đều là kiểu giả cổ, bình phong, bình sứ, không sót cái nào. Bàn bát tiên kiểu cũ, trên chiếc ghế thái sư ở giữa phòng, Tần Thạc đang ngồi ngay ngắn.
Nghe được tiếng cửa mở, Tần Thạc ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác đảo qua người Giang Trúc, khóe miệng giật nhẹ, không thể nói rõ được là đang cười hay là đang tức giận: “Rốt cuộc cũng gặp nhau rồi.”
Hắn bất động, ngồi yên trên ghế, cứ như thể trên mặt ghế có dán một lớp keo cường lực khiến cả người hắn ta bị dính chặt cứng ở đó.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Trúc nhìn thấy hắn, kẻ đứng trong tối châm ngòi thổi lửa.
Hắn ta già hơn một chút so với tưởng tượng của Giang Trúc, tóc hình như mới được nhuộm lại, là màu đen tuyền không được bình thường cho lắm. Người ta đều nói tướng từ tâm sinh, vừa nhìn Tần Thạc đã thấy một khuôn mặt hung ác.
Tần Thạc liếc mắt nhìn Đường Quỳ một cái, cũng lơ đễnh, chậm rãi mở miệng: “Tôi hy vọng lần này cậu tới đây, trên người không có thiết bị ghi âm nào… Dù sao thì cũng có mấy lời tôi chỉ muốn nói riêng với cậu, không tiện truyền ra ngoài.”
Vừa dứt lời, từ đằng sau bỗng nhiên có một người đi tới, nói một tiếng “đắc tội” rồi cầm máy dò, quét từ trên xuống dưới người anh một lượt, lúc chạm đến điện thoại di động thì cái máy rung lên từng hồi.
Người nọ nói rất có lễ phép: “Xin hãy tắt máy!”
Đường Quỳ và Giang Trúc vốn cũng không có ý định ghi âm, tắt điện thoại ngay trước mặt anh ta.
Lúc này Tần Thạc mới mở miệng: “Hai vị ngồi đi!”
Người nọ đi ra ngoài, đứng bên ngoài đóng cửa lại, tiếng bước chân cũng ngưng bặt — anh ta đứng giữ cửa, không muốn để cho người khác quấy rầy.
“Thật ra, việc làm ăn chủ yếu của tôi không phải là Phong Nguyệt Giai Nhân này mà là sản xuất thuốc.” Không có người ngoài ở đây, Tần Thạc nói thẳng vào vấn đề: “Trọn vẹn mười năm, đúng lúc việc làm ăn đang phát đạt nhất thì bị một thằng nhãi ranh yếu đuối dẫn cảnh sát tới diệt sạch.”
Vẻ mặt Giang Trúc nhàn nhạt, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc cho lắm, tay Đường Quỳ lần theo bên dưới bàn, ngón tay vừa chạm vào da thịt anh thì đã bị anh kéo tới, vỗ nhẹ lên tay cô.
“Cắt đứt cái gì cũng không thể cắt đứt đường làm ăn của người khác!” Tần Thạc không biết đến động tác nhỏ của hai người ở bên dưới bàn, vẫn đang đắm chìm trong sự vui mừng vì đã báo được thù: “Những lời này, cậu có hiểu được không? Lúc trước, anh em của tôi vì cậu mà bị đưa vào tù, ở trong đó ròng rã ba năm.”
“Ông cảm thấy ba năm là đã nặng lắm rồi sao? Vậy ông đã từng nghĩ qua chưa, bởi vì tin vào mấy quảng cáo đó mà biết bao nhiêu người uống phải thuốc giả rồi mất mạng?”
Tần Thạc đột nhiên nở nụ cười: “Thuốc giả thì sao hả? Thuốc đó của tôi cũng không phải thuốc độc, huống hồ còn có thể giảm được cơn đau nhất thời của bọn họ. Bọn họ cảm ơn tôi còn không kịp đấy.”
Lời lẽ của hắn ta càn rỡ như vậy khiến cho Giang Trúc kích động đến mức ánh mắt cũng đỏ lên — anh nhớ tới mẹ ruột của mình, bà thà uống tạm những viên thuốc kia để được khỏe mạnh tạm thời, để rồi sau đó các cơ quan trong người dần mục nát, xương cốt trên người yếu dần, gần như chỉ cần chạm vào một cái là vỡ vụn.
Tần Thạc làm cái nghề này, giỏi nhất chính là nhìn mặt đoán ý, vừa thấy cái dáng vẻ muốn bùng nổ này của Giang Trúc thì liền lớn tiếng gọi: “Tiểu Đỗ!”
Cửa mở ra, người vào cũng không phải Tiểu Đỗ mà là chú Đường đã gặp hôm trước.
Vừa thấy ông thì Tần Thạc kinh ngạc đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, theo bản năng nhường lại chỗ ngồi của hắn cho ông, đứng sang một bên.
Hôm nay chú Đường vẫn mặc kiểu quần áo Tôn Trung Sơn, ông cười rộ lên, động đến vết sẹo bên khóe mắt: “Tiểu Tần, tuổi đã lớn như vậy rồi mà sao tính tình vẫn nóng nảy thế hả?”
Hai người rõ ràng là bằng tuổi nhau, Tần Thạc lại mấp máy môi, mở miệng gọi ông: “… Chú Đường, không phải chú đang tiếp khách dưới lầu sao, sao chú lại đi lên đây?”
Chú Đường không đáp lại, đi vòng qua hắn, ngồi ở trên ghế, cười nhìn Giang Trúc và Đường Quỳ: “Thật ngại quá, hôm nay có chút việc riêng cần xử lý, hai người đi trước đi.”
Tần Thạc nói: “Thằng nhãi này nó –“
“Tần Thạc!” Chú Đường gọi tên hắn ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu quên lúc trước tôi đã dặn dò cậu thế nào rồi sao? Cậu cho là tôi không biết mấy chuyện cậu làm sao?”
Tần Thạc khẽ cắn môi, dù sao thì bây giờ hắn ta cũng là thuộc hạ dưới tay chú Đường, nhưng mà cứ buông tha cho Giang Trúc như vậy thì hắn lại không cam lòng. Hắn nhìn chằm chằm Giang Trúc, cắn răng nói: “Cậu nhớ cho kĩ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Giang Trúc không sợ sự uy hiếp của hắn, vừa rồi bị lời của hắn gợi lại hồi ức cũ, đến giờ sắc mặt vẫn không được tốt lắm, kéo tay Đường Quỳ đứng lên: “Tôi không tin ông có thể đổi trắng thay đen.”