Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà, mẹ Đường vẫn chưa tan làm, Đường Quỳ lấy chìa khóa từ chiếc vòng trên cổ xuống, đang chuẩn bị mở cửa thì bị Giang Trúc cản lại: “Về nhà anh trước đi!”
Đường Quỳ nói: “Em phải làm xong bài tập rồi mới được đi chơi.”
Giang Trúc xoa xoa đầu cô: “Làm ở nhà anh cũng được.”
Đường Quỳ băn khoăn một hồi lâu, nghĩ nghĩ, mẹ chỉ bảo mình phải hoàn thành bài tập, không quy định địa điểm làm bài, lại thêm không dễ gì Giang Trúc mới về nhà một chuyến, nói không chừng mai anh lại phải về trường, vì vậy cô bé liền đeo cặp sách đi theo anh vào nhà.
Từ năm lớp hai cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, cứ mỗi chủ nhật hoặc là ngày nghỉ, Đường Quỳ đều sẽ ở cùng Giang Trúc. Mẹ Giang nói đùa: “Con bé cũng sắp thành con gái của mẹ rồi!”
Mẹ Đường vốn bận rộn công tác, bình thường cũng không có thời gian chăm sóc cho Đường Quỳ, vì vậy mẹ Giang liền nhận Đường Quỳ làm con gái nuôi, bình thường nếu làm thêm món gì ngon thì cũng sẽ gọi hai mẹ con cô bé sang ăn cùng.
Mẹ Giang kiên trì uống thuốc, lại thực hiện chế độ ăn uống khoa học, sức khỏe cũng dần khá hơn. Giang Trúc thuận lợi thi đậu vào đại học y S, rồi cũng thuận lợi đạt được học bổng học tiếp lên nghiên cứu sinh tại trường.
Mẹ Đường liền lấy đây làm ví dụ để giáo dục Đường Quỳ: “Con phải học tập anh Giang Trúc đấy, biết chưa?”
Đường Quỳ mơ mơ màng màng gật đầu.
Chương trình tiểu học có thể nói là tương đối đơn giản, mặc dù trình độ tiếng Anh của mẹ Đường rất kém, nhưng nhờ có Giang Trúc kèm cặp nên thành tích môn tiếng Anh của Đường Quỳ đột nhiên tăng mạnh, vững vàng nằm trong top của lớp.
Vì khen thưởng cô bé nên Giang Trúc cố ý dùng tiền làm thêm của mình để mua một cái váy tặng cho cô bé.
Lúc ấy đang lưu hành kiểu váy từ lụa mỏng, màu trái mơ, mấy tầng xếp chồng lên nhau, phía sau lưng có một cái nơ hình con bướm rất xinh đẹp. Đường Quỳ vô cùng vui vẻ, mặc váy đến trường, bạn cùng bàn hâm mộ hỏi cô bé: “Mẹ cậu mua ở đâu thế? Đẹp quá!”
Đường Quỳ kiêu ngạo ngẩng đầu đáp lại: “Anh tớ tặng tớ đấy!”
Mọi người trong lớp đều biết cô bé có một người anh trai rất xuất sắc, lại còn vừa cao to vừa đẹp trai nữa, mỗi lần nghỉ học đều tự mình đến đón cô bé về nhà. Đến tuổi này, các bạn học cũng đã hiểu chuyện hơn, không còn lôi chuyện ba cô bé ra để bắt nạt cô bé nữa.
Nhưng có lẽ là vì chuyện bị bắt nạt lúc trước để lại ấn tượng quá sâu nên ở trong lớp, Đường Quỳ cũng không thân với ai.
Nhưng mà cô bé cảm thấy mình cũng không cần bạn thân — Giang Trúc sẽ chơi cùng cô bé mà!
Cuộc thi chuyển cấp từ tiểu học lên cấp hai được tổ chức ở trên trấn, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè này, cô bé cũng sẽ lên trường cấp hai ở trên trấn học, sau đó tiếp tục cố gắng, bắt kịp bước chân Giang Trúc, thi vào trường cấp ba thực nghiệm của tỉnh.
Giang Trúc chính là mục tiêu, là lý tưởng của cuộc đời cô bé.
Lúc trước Đường Quỳ không hiểu cái gì, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, phải chăm chỉ học tập rồi tìm một công việc tốt — Giang Trúc chính là tấm gương tốt để noi theo. Đường Quỳ, người chưa biết đến sự tàn khốc của kỳ thi tuyển sinh đại học, đã hạ quyết tâm sẽ thi vào đại học y S!
Kết thúc cuộc thi chuyển cấp, Đường Quỳ thu dọn bút vở đi ra ngoài, vừa ra đến cổng trường, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Giang Trúc đâu. Bỗng nhiên cô bé nhớ ra, hôm qua Giang Trúc đã nói rằng hôm nay anh phải đi theo thầy làm thí nghiệm, có lẽ sẽ về muộn một chút. Cô bé cũng không buồn, chuẩn bị đi về nhà một mình.
Nhưng ở cổng trường, cô bé tinh mắt nhìn thấy mẹ mình.
“Mẹ!” Đường Quỳ chạy thẳng tới, hỏi: “Sao hôm nay mẹ lại tới đón con thế? Hôm nay mẹ không đi làm sao?”
Đi tới gần cô bé mới phát hiện ra, mẹ không chỉ đã làm lại tóc mà quần áo trên người cũng là mới mua, trên mặt cũng trang điểm rất tinh xảo. Hoàn toàn khác với ngày xưa.
“Ừ phải!” Mẹ Đường xoa xoa đầu cô, vô cùng thân thiết, nói: “Con có muốn chuyển đến thành phố A với mẹ không?”
“A?” Đường Quỳ hơi sững ra, trả lời lại theo bản năng: “Nhưng nhà chúng ta không đủ tiền…”
Cô bé cảm thấy sống ở trấn An Sơn rất tốt, tại sao đột nhiên lại phải chuyển nhà?
“Đừng lo!” Mẹ Đường đón lấy ba lô, cầm giúp cô bé, bước chân chậm rãi: “Nhà không cần phải bán, sau này nếu con muốn về sống thì mẹ sẽ về cùng con. Ở thành phố A mẹ có một người bạn đã thuê nhà giúp mẹ con mình rồi, chúng ta chỉ cần đến đó ở luôn là được…”
“Mẹ, có phải là mẹ đã tìm cho con một người ba mới rồi không?”
Bước chân của mẹ Đường ngừng lại, giọng nói của bà có phần mất tự nhiên: “Con nghe ai nói thế?”
“Con đoán!” Đường Quỳ ngửa mặt lên nhìn bà: “Người đó có tốt không? Mẹ sẽ đưa con đi theo chứ?”
Lúc nói những lời này, trong lòng Đường Quỳ có chút sợ hãi.
Cô bé không chỉ một lần nghe được lời bàn tán của đám người đầu ngõ, nói là mẹ cô bé rất xinh đẹp, chắc chắn là sẽ không thể giữ mình được, sớm muộn gì cũng sẽ tìm một người đàn ông khác… Họ nói Đường Quỳ là một cô bé đáng thương, người ta cưới một người phụ nữ đã qua một đời chồng đã là không dễ dàng gì, sao còn có thể nuôi cả Đường Quỳ nữa?
Mỗi lúc nói tới đây, đám người rỗi việc đó đều sẽ bày ra vẻ thương hại dành cho cô bé: “Ôi chao, thật là đáng tiếc, một cô bé xinh đẹp như vậy, sau này làm sao có thể sống tiếp đây.”
Đường Quỳ đã đọc truyện cổ tích, các bà mẹ kế trong truyện đều rất độc ác và đáng sợ. Nhưng mà trong truyện không có ví dụ về ba dượng, cho nên cô bé rất lo lắng, nếu như có một ngày mẹ Đường thật sự tái giá, vậy thì cô bé nên làm sao đây?
Không ngờ rằng nỗi lo này lại có ngày trở thành sự thật.
“Người đó rất tốt, sẽ rất thích con.” Mẹ Đường muốn ôm Đường Quỳ, nhưng mà Đường Quỳ đã lớn, cân nặng cũng tăng theo, bà mới chỉ ôm một lát mà đã thở hổn hển, lại đặt cô bé xuống: “Đừng sợ, Quỳ Quỳ, mẹ sẽ không bỏ con ở lại đâu.”
Mặc dù mẹ Đường đã bảo đảm chắc chắn như vậy, nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, Đường Quỳ do dự, cất lời: “Con còn chưa tạm biệt anh Giang Trúc…”
“Giang Trúc học ở thành phố A đấy!” Mẹ Đường nói: “Sau khi tới thành phố A, con vẫn có thể thường xuyên gặp anh ấy.”
Đường Quỳ vẫn có chút không vui, cô bé cúi thấp đầu ủ rũ.
Về đến nhà mới phát hiện ra mẹ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi hết rồi. Một chiếc xe con vô cùng sang trọng đậu ở ngay đầu ngõ nhà cô bé — con ngõ quá nhỏ, xe không thể lái vào được. Xung quanh chiếc xe là một đám người đứng xem náo nhiệt, nhìn thấy mẹ Đường nắm tay Đường Quỳ đi tới thì chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận ầm ĩ.
“Con muốn viết một bức thư cho anh Giang Trúc, được không ạ?”
Đường Quỳ thỉnh cầu.
“Được, nhưng mà phải nhanh đấy, nếu không thì lát nữa sẽ không kịp ăn cơm tối.”
Sau khi được mẹ Đường đồng ý, Đường Quỳ rút tập vở viết trong cặp ra, xé một tờ giấy đôi, đặt lên mui xe bắt đầu viết. Nghĩ đến chuyện không còn ở đây, cũng không được ăn cơm do mẹ Giang nấu nữa, cô bé con tủi thân rơi nước mắt tí tách. Vươn tay lên lau khô, cô bé cầm bút chì lên, bắt đầu viết: “Anh Giang Trúc, em phải theo mẹ đến thành phố A ngay bây giờ. Em không biết mình sẽ ở đâu, không thể để lại địa chỉ được… Em sẽ đến đại học y S tìm anh, anh nhớ chờ em nhé.”
Sau khi viết xong, cô bé nhìn quanh một vòng, nhìn thấy mẹ của Giang Trúc thì bổ nhào tới, ôm lấy bà, khóc gọi một tiếng “mẹ nuôi”, khiến cho mẹ Giang cũng phải rơi nước mắt, vỗ vỗ vai cô bé: “Không sao đâu, sau này về đây thăm dì là được.”
Đường Quỳ giao lại bức thư vừa viết xong kia cho mẹ Giang, dè dặt bước lên xe.
Lái xe là một người đã lớn tuổi, ông ấy gọi Đường Quỳ là tiểu thư, cái cách xưng hô kỳ lạ như vậy khiến Đường Quỳ không cách nào quen nổi. Trên đường đi càng nghĩ cô bé càng cảm thấy lưu luyến, không ngừng rơi nước mắt.
Cứ khóc sướt mướt cho tới tận lúc đến nhà họ Đường, đôi mắt Đường Quỳ đã sưng húp lên. Mẹ Đường cũng có chút căng thẳng — dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bà gặp Đường Cách, con trai kế của bà.
Trước đó ba Đường đã đảm bảo với bà rất nhiều lần rằng tính cách của Đường Cách rất ôn hòa, lúc hai ba con nói chuyện riêng với nhau, ba Đường có nhắc tới chuyện ông muốn tái hôn, Đường Cách không chỉ không phản đối mà còn rất ủng hộ ông.
Nhưng mẹ Đường cũng không biết rõ ba Đường nói như vậy là sự thật hay chỉ là để trấn an bà.
Ngôi nhà rất to, rất đẹp, nhưng mà Đường Quỳ chẳng có tâm tình nào để chiêm ngưỡng. Trên người cô bé là chiếc váy lụa mà Giang Trúc mua cho, cô bé nắm chặt lấy mép váy, cứ như thể làm vậy thì sẽ có thêm được chút dũng khí.
Ba Đường — người ba tương lai của cô bé đã đứng chờ ở trước cửa, dáng người ông rất cao, nhìn thấy mẹ con cô bé thì mỉm cười, bước xuống bậc tam cấp: “Sao lại tới muộn thế? Đã chờ hai người một lúc lâu rồi.”
Mẹ Đường nói: “Cuộc thi của Đường Quỳ kết thúc hơi muộn.”
Ba Đường chủ động đến nắm tay Đường Quỳ, cười tít mắt: “Đây là Quỳ Quỳ phải không? Nghe mẹ con nói, khai giảng năm nay là con lên cấp hai rồi, con có muốn đến học trường trung học thực nghiệm của tỉnh không?”
Trường trung học thực nghiệm của tỉnh? Đây là trường mà Giang Trúc đã từng học.
Đường Quỳ chần chừ một lúc rồi gật gật đầu, lên tiếng: “Cảm ơn ba.”
Cô bé gọi không được tự nhiên lắm, nhưng ba Đường cũng không hề để ý, đẩy cửa ra, dẫn hai người vào phòng ăn, giới thiệu: “Ba cũng không biết khẩu vị con thế nào, mấy món này đều là mời đầu bếp của Minh Nguyệt Các làm, trước đây ba ăn thấy mùi vị cũng được.”
Trong phòng ăn có hai cậu thiếu niên đang ngồi sóng vai nhau, đều mặc đồng phục của trường trung học thực nghiệm.
Trên đường tới đây, mẹ Đường đã nói cho cô bé biết, cô bé sẽ có một người anh trai, người đó sẽ đối với cô bé tốt như Giang Trúc.
Đường Quỳ đảo mắt nhìn hai người đó, hơi băn khoăn.
Cô cũng không biết người nào mới là anh trai “tốt như Giang Trúc” mà mẹ nói.
Một người dáng hơi gầy hơn một chút đứng lên, cười gọi một tiếng “dì”, sau đó lại nhìn Đường Quỳ, thân thiết nói: “Em chính là em gái Quỳ Quỳ của anh sao?”
Đường Quỳ lùi một chút, gọi một tiếng “anh”.
Đường Cách xoa xoa đầu cô bé, quay đầu nói với ba Đường: “Nghe nói em ấy sắp lên cấp hai, ba để cho em ấy đến học trường trung học thực nghiệm đi, vừa khéo tiện đường, con và Diệp Thời Ngôn cũng có thể để ý đến em ấy.”
“Ba vốn cũng có ý này.” Ba Đường nói: “Con nên để ý một chút, em gái con nhát gan, đừng có trêu chọc em.”
“Sao có thể chứ?” Diệp Thời Ngôn mở miệng, dáng vẻ cậu ta lúc nào cũng giống như đang buồn ngủ, cười nhíu mày: “Lúc nãy Đường Cách còn nói với cháu là rốt cuộc cũng có em gái rồi. Không dễ gì mới có một đứa em gái, cưng còn chẳng kịp, sao lại có thể đi bắt nạt em ấy chứ?”
Đường Cách ở bên cạnh vội vàng gật đầu.
Ba Đường cười, mắng một câu “thằng nhóc thối”, sau đó mọi người đều ngồi xuống ăn cơm. Đồ ăn rất ngon, nhưng trong lòng Đường Quỳ vẫn nghĩ đến Giang Trúc, đoán rằng bây giờ chắc anh đã về đến nhà rồi, tốc độ ăn cũng rất chậm, ba Đường để ý tới, hỏi: “Con sao thế? Không thích ăn sao?”
Ông vừa nói xong thì Diệp Thời Ngôn và Đường Cách cũng buông đũa xuống. Đường Cách hỏi: “Em muốn ăn cái gì? Anh đi nấu cho em.”
Đường Quỳ lắc đầu: “Đồ ăn rất ngon, nhưng mà em rất nhớ anh Giang Trúc. Trước lúc tới đây em còn chưa tạm biệt anh ấy, không biết anh ấy có tức giận không.”
“Giang Trúc là thằng bé nhà hàng xóm, bình thường được nghỉ học đều dẫn Đường Quỳ đi chơi.” Mẹ Đường ở bên cạnh giải thích: “Chỉ trách em, lần này đi vội quá, không kịp để cho hai đứa được gặp nhau.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà!” Ba Đường khoát tay: “Nếu ngày mai có thời gian thì để anh bảo lão Lý đưa hai mẹ con về một chuyến.”
Ba Đường nói được làm được, ngày hôm sau đã bảo lão Lý đưa hai mẹ con cô bé về. Mẹ Đường tạm thời có một số chuyện cần xử lý nên phải ở lại, hai người Đường Cách và Diệp Thời Ngôn lập tức xung phong đi theo em gái. Ba Đường cố ý tạo điều kiện cho anh em họ có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn nên liền gật đầu đồng ý.
Cả ngày hôm trước Đường Cách đã thức khuya đọc không ít bài viết về vấn đề “Làm sao để chung sống hòa thuận với em gái”, đáng tiếc là mấy lời khuyên mua nước hoa đồ trang sức này nọ đều không dùng được. Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định sẽ đối xử với em gái bằng thái độ của Lý Liên Anh lúc hầu hạ Từ Hy thái hậu, cứ một chốc lại hỏi cô bé có khát không, một lát lại hỏi cô bé có đói bụng không, chỉ thiếu nước đi đấm lưng cho cô bé nữa mà thôi.
Lý Liên Anh tên thật là Lý Tiến Hỉ, từ năm tuổi đã nhập cung làm thái giám và phụng sự hậu cung nhà Thanh suốt đời vua (từ thời Hàm Phong đến đời Phổ Nghi). Ông là cánh tay phải đắc lực của Từ Hy thái hậu và đã theo hầu hạ bà suốt năm. Sau khi Từ Hy qua đời, Lý Liên Anh rời chốn hoàng cung, sống mai danh ẩn tích và qua đời một cách lặng lẽ.
Đường Quỳ yên lặng ngồi phía sau, đối với người anh trai lải nhải này, cô bé nghĩ thầm rằng mẹ nói sai rồi. Đây chẳng phải là người anh trai giống như anh Giang Trúc, đây rõ ràng là một phiên bản khác của mẹ mà!
Đến lần thứ ba Đường Cách hỏi Đường Quỳ có muốn uống nước không, Diệp Thời Ngôn ngồi ở ghế phụ lái đưa cho anh một bình nước: “Người nên uống nước là cậu, nói nhiều như vậy mà không khát sao?”
Tới được trấn An Sơn thì đã là giữa trưa. Xe vừa mới dừng lại, Đường Cách vừa mở cửa xe ra thì Đường Quỳ đã lập tức chạy xuống, hớn ha hớn hở lao vào nhà Giang Trúc, mở cổng ra, Đường Quỳ gọi lớn: “Anh ơi!”
Cô bé chạy rất nhanh, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, Giang Trúc đỡ cô bé dậy, có phần kinh ngạc: “Sao em đã về rồi?”
Đường Quỳnói: “Hôm qua em còn chưa kịp tạm biệt anh.”
“Không phải đã để thư lại rồi sao?” Giang Trúc cười, xoa xoa đầu cô bé: “Sao rồi, nhà mới có tốt không?”
“Rất tốt…”
Diệp Thời Ngôn và Đường Cách ở phía sau cũng đi tới, nhìn thấy Giang Trúc, Đường Cách thân thiện vươn tay ra: “Xin chào, em là Đường Cách, là anh trai của Quỳ Quỳ.”
Giang Trúc bắt tay với anh: “Xin chào, anh là Giang Trúc, cũng là anh trai của Quỳ Quỳ.”
Đường Cách cười, nhìn quanh bốn phía một vòng, ánh mắt rơi lên trên người Giang Trúc, quan sát cẩn thận một lúc lâu, “a” một tiếng: “Có phải trước đây anh học trường trung học thực nghiệm của tỉnh không?”
Giang Trúc “ừ” một tiếng, Đường Cách lại cười: “Thì ra là đàn anh, bây giờ ở trên bảng vinh danh vẫn còn ảnh chụp của anh đấy.”
Nếu đã vượt đường xa đến đây thì cũng không thể chưa ăn đã về được, mà Đường Quỳ cũng muốn nói chuyện với Giang Trúc nhiều hơn — dù sao thì ở nhà họ Đường, ngoại trừ mẹ Đường ra, cô bé cũng chẳng còn người quen nào khác nữa.
Đường Cách vốn nói là mời bọn họ đi ăn cơm, nhưng Diệp Thời Ngôn lắm chuyện, đi dạo loanh quanh một vòng, bị vấn đề vệ sinh dọa cho sợ. Nghĩ lại, quyết định tự mình đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, đưa đến nhà Giang Trúc.
Hôm nay mẹ Giang không có nhà mà đã trở về nhà bà ngoại của Giang Trúc. Diệp Thời Ngôn và Đường Quỳ cùng rửa rau, nhặt rau, lão Lý thì cắt thịt, Đường Cách và Giang Trúc thì xào nấu, ba lớn một già một nhỏ, đồ ăn làm ra cũng có mùi vị không tệ.
Đường Cách cực kỳ sùng bái vị đàn anh xuất sắc này, sau khi biết hiện giờ Giang Trúc đang học ở đại học y S thì vui vẻ hỏi: “Trường trung học thực nghiệm không xa đại học y S lắm, sau này nếu anh có thời gian, chúng ta đi đánh bóng rổ đi, có được không?”
Đương nhiên Giang Trúc đồng ý, Đường Quỳ vừa nhai cơm, vừa nhìn Đường Cách với ánh mắt mong đợi: “Vậy anh phải dẫn em theo đấy.”
Nói nói cười cười, đến lúc mặt trời sắp lặn sau núi, Đường Quỳ mới lưu luyến không rời nói tạm biệt Giang Trúc: “Nếu anh rảnh thì phải đến dẫn em đi chơi đấy.”
Giang Trúc vươn ngón tay ra, Đường Quỳ ngoắc tay, quơ quơ, trịnh trọng nói: “Anh nhớ đấy!”
Bắt đầu cấp hai, Đường Quỳ nhanh chóng làm quen với Chu Phán Phán ngồi cùng bàn.
Chu Phán Phán là người cởi mở, đầu óc nhanh nhạy, học toán rất nhanh, nhưng tiếng Anh lại không tốt lắm, Đường Quỳ và cô nàng cùng giúp đỡ nhau học tập, tình bạn lại càng gắn bó sâu sắc hơn.
Chu Phán Phán vô cùng hâm mộ ba người anh trai kia của Đường Quỳ, cho dù là Giang Trúc hay là Đường Cách và Diệp Thời Ngôn thì trong mắt Chu Phán Phán cũng là cực phẩm, người nào người nấy vừa cao lớn vừa đẹp trai, tương lai sáng lạn.
Chu Phán Phán rất thích đọc tiểu thuyết, bất kể là truyện kinh dị, trinh thám, ngôn tình hay là đam mỹ. Mặc dù trường trung học thực nghiệm quản rất nghiêm, cô nàng vẫn có thể lén lút mang theo mấy quyển đến trường. Có đồ tốt đương nhiên là phải chia sẻ, cô nàng rất hào phóng đưa cho Đường Quỳ mấy quyển để đọc. Cứ mơ mơ màng màng như vậy, Đường Quỳ đã mở cánh cổng bước sang một thế giới khác.
Lúc ở trong lớp, hoặc vào thời gian trước khi bắt đầu tiết học, họ cũng sẽ lén lút thảo luận xem trong mấy truyện kia, anh chàng nào là đẹp trai nhất. Thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng cho ra kết luận — vẫn là ba người anh trai kia của Đường Quỳ đẹp trai hơn một chút.
Thời kỳ thiếu nữ, các cô gái luôn hướng tới những bậc đàn anh đi trước của mình, dù sao cũng cảm thấy họ hiểu biết và thành thục hơn, có sức hấp dẫn hơn.
Số nữ sinh yêu thích Đường Cách và Diệp Thời Ngôn cũng không hề ít, sau khi biết em gái của họ đang học ở trường cấp hai thực nghiệm thì bắt đầu lớn gan thực hiện chiến thuật đi đường vòng, xuống tay từ chỗ Đường Quỳ — mua đồ ăn vặt cho cô, rồi lại nhờ cô chuyển thư tình.
Đường Cách cười tít mắt nói với cô: “Cho đồ ăn thì em cứ ăn, nhưng mà thư tình thì không cần đưa về, em cứ tìm chỗ nào đó mà vứt đi là được.”
Nhờ phúc của hai người họ, Chu Phán Phán và Đường Quỳ chẳng bao giờ thiếu đồ ăn vặt.
Đường Cách vẫn không có bạn gái, Diệp Thời Ngôn thì ngược lại, đổi tới đổi lui thay như thay áo. Chu Phán Phán nói với Đường Quỳ rằng, nếu không phải bởi vì Diệp Thời Ngôn đã có bạn gái thì cứ nhìn cái kiểu như hình với bóng của Đường Cách và Diệp Thời Ngôn, tâm hồn hủ nữ của cô nàng cũng cháy bừng bừng rồi.
Bất tri bất giác, Đường Quỳ đã thuận lợi đậu vào trường cấp ba thực nghiệm — Giang Trúc đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhờ thành tích ưu tú, dưới sự tiến cử của thầy cô, anh đã vào làm ở bệnh viện Trung y tỉnh. Anh vẫn tuân thủ lời hứa từ lúc nhỏ, vào mỗi chủ nhật hoặc ngày nghỉ, anh đều dẫn Đường Quỳ đi chơi. Nhưng Đường Quỳ cũng dần trưởng thành, mà công việc của Giang Trúc cũng bận rộn, nơi anh dẫn cô đi chơi đã trở thành rạp chiếu phim và công viên trò chơi.
Hiện giờ, Chu Phán Phán đã hiểu tình hình đại khái trong nhà Đường Quỳ, xoa xoa tay hỏi cô: “Cậu nói xem, anh Giang Trúc của cậu đối với cậu tốt như vậy, có phải là đã có ý tứ gì với cậu rồi không?”
Đường Quỳ vừa nghe thế thì lập tức phản bác lại theo bản năng: “Cậu nói vớ vẩn gì thế, anh ấy chỉ là anh trai tớ mà thôi.”
Chu Phán Phán quan sát kĩ biểu cảm trên mặt Đường Quỳ, lắc đầu: “Tớ thấy không giống đâu… Quỳ Quỳ, cậu thử tưởng tượng một chút xem, nếu như anh Giang Trúc của cậu có bạn gái, cậu sẽ làm thế nào?”
“Sao lại có thể …” Đường Quỳ nói giữa chừng thì ngưng bặt.
Giang Trúc đương nhiên sẽ phải có bạn gái, tính ra thì tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, bằng tuổi anh bây giờ người ta đều đã bàn chuyện cưới xin cả rồi.
Lần trước cô về thăm mẹ Giang, mẹ Giang cũng thở dài, bảo là Giang Trúc đọc sách cho mê muội đầu óc, đi làm rồi mà cũng không lo tìm bạn gái.
“Cậu thử nghĩ lại xem, nếu anh Đường của cậu có bạn gái, cậu có buồn không?”
Đường Quỳ lắc đầu.
Ở trong lòng cô, Đường Cách và Diệp Thời Ngôn có địa vị ngang nhau. Diệp Thời Ngôn thay bạn gái như thay áo, hết người này tới người khác, cô cũng chỉ cảm thấy Diệp Thời Ngôn có phần thiếu trách nhiệm, ngoài ra cũng không có cảm giác gì khác. Nếu Đường Cách tìm cho cô một người chị dâu… cô cũng không có cảm giác gì.
Nhưng nếu như Giang Trúc có bạn gái…
Đường Quỳ cắn cắn môi.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, chỉ là một giả thiết mà thôi, thế nhưng lại khiến cho cô khó chịu trong lòng, tâm tình rất tệ.
“Cho nên mới nói –” Chu Phán Phán tổng kết: “Cậu đã yêu anh Giang Trúc của cậu mất rồi, cô nàng ngốc nghếch ạ.”