[ĐỒNG NHÂN NARUTO] Ảo Mộng Hồng Anh

Chương 53: Phiên ngoại 1: Những cuộc gặp gỡ...

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh chiều tà đỏ rực như một hòn than sắp tàn, những áng mây nhuốm màu hồng nhạt mông lung, một khung cảnh thật đẹp, hoàng hôn lúc này quả thật rất đẹp, lâu rồi tôi không ngắm hoàng hôn như vậy, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Bài học ờ trường thật là chán mà, toàn những thứ mình đã biết rồi, chẳng có gì thú vị.

Nói đi cũng nói lại, một thanh niên từng 17 tuổi như tôi bây giờ lại phải đến trường tiểu học như thế này cũng thật là...

Tôi ngồi trên cây ở ngọn đối phía sau làng, nhìn hoàng hôn buông xuống không khỏi thở dài. Cũng trễ rồi, mình phải về thôi kẻo mẹ sẽ lo lắm đấy.

Không biết tối nay ăn gì nhỉ?

Sakura nhảy xuống đất, tính rời đi nhưng cô lại nghe được tiếng động phía sau. Sakura dừng lại nhìn phía sau, ở đây có người sao?

Giờ này còn có người ở đây sao? Bọn trẻ trong làng hẳn là phải về rồi, không lẽ là người dân lên đây hái thuốc hay ninja nào đó làm nhiệm vụ sao? Cũng không phải đi, không biết là ai ở đó nhỉ, vì có tiếng kim loại cắm vào thân câ.

Sakura tò mò đi xem thử, không biết là ai. Cô đi được một khoảng thì thấy rõ được người nọ. Cô có chút bất ngờ.

Một cậu bé cả người ướt đẫm mồ hôi, cúi đầu thở dốc, là một cậu nhóc khoảng 6 tuổi bằng tôi, đầu tóc màu vàng bắt mắt, đôi mắt màu lam cùng 3 sợi mép hai bên má, không cần phải nói cũng biết là ai rồi.

Tôi nhìn xung quanh, khóe môi khẽ nhếch, hóa ra cậu ấy đang luyện phóng kunai. Nhưng mà hình như không được tốt cho lắm.

Xem ra cậu ấy không cam lòng chuyện Sasuke thể hiện tốt trong giờ học phóng kunai ở trường, mà mình thì làm không được đây mà.

Naruto thở dốc, hai mắt kiên định đứng thẳng dậy, hai tay siết chặt.

Sao lại như vậy, vẫn chưa được!

Naruto đi đến nhặt thanh kunai dưới đất lên,một bàn tay đưa ra nhặt thanh kunai của cậu lên, Naruto ngạc nhiên nhìn qua, hai mắt ngỡ ngàng nhìn người trước mắt.

Một cô bé tóc hồng ngắn đến cô, trên đầu buộc một cái ruy băng màu đỏ, mặc một chiếc áo váy màu lam cười nhìn cậu.

-Sakura chan!-Naruto cười nói chạy đến, cô cười đưa thanh kunai cho cậu.

-Của cậu này.

-Ừ, cám ơn!-Naruto cười tươi nhìn tôi, nhìn quanh một chút tôi cười chọc cậu.

-Naruto hay thật, lén tới đây tập luyện một mình nhé!

Naruto gãi đầu ngại ngùng, cậu không muốn để mọi người biết vì vậy lén tập một mình, không nghĩ Sakura lại bắt gặp.

Thất cậu ấy cả mặt đỏ hồng, Sakura không khỏi buồn cười, da mặt mỏng a!

-Tớ...chỉ muốn tập luyện một chút nhưng mà...mãi mà không được.-Naruto ảo não nói, cô lại cười với cậu.

-Cậu như vậy rất tốt có gì đâu phải xấu hố, nỗ lực cố gắng hết mình, sớm muộn cậu cũng sẽ làm được thôi. Nếu là Naruto thì mình tin chắc là như thế.-Sakura chan...-Naruto ngỡ ngàng nhìn cô, mặt hơi hồng, cậu cười tươi gật đầu. Sakura chan thật là một cô gái tốt!

Tôi cầm lấy một thanh kunai, quay sang nhìn Naruto nói.

-Cậu tuy cố gắng, như cứ ném đại như vậy thì không được đâu, phải tập trung vào mục tiêu, sau đó phải đảm bảo mọi điều kiện yếu tố rồi mới ném, như thế này.

Vèo! Phập!

Thanh kunai ghim vào ngay hồng tâm bia, Naruto không khỏi ngạc nhiên nhìn, qay sang Sakura vui mừng nói.

-Sakura chan, cậu thật giỏi!

-Chỉ là chút bản lĩnh nhỏ thôi, một người tập cũng rất nhàm chán, đế mình giúp cậu nhé!

-Ừ!

Cả hai đứa luyện tập trên đồi, chủ yếu là tôi giúp Naruto cách ném sao cho chuẩn, mãi mê, cũng đã chiều tối. Cả hai tạm biệt nhau chạy về nhà.

Sakura nhìn trời đã tối om, không khỏi đau khổ nghĩ.

Muộn thế này rồi, nhất định về nhà sẽ bị nghe mắng cho xem! Mãi giúp Naruto mà quên mất tiêu giờ về, Phải nhanh lên thôi, muộn lắm rồi.

Sakura chạy nhanh về nhà, tới một khúc cua không kịp nhìn trước, lại đang chạy vội, mà bên kia cũng có người đang chạy vội đến, thế là hai người hoa lệ tông vào nhau.

-Á.

-Ư!

Sakura té xuống đất, cái mông thật đau a, cô xoa xoa thắt lưng của mình, nhìn người đối diện cũng bị té như mình,Sakura buột miệng nói.

-Xin lỗi...

A! cậu ấy là...Uchiha Sasuke?

Nhìn cậu bé tóc đen mắt đen mặc đồ đen trước mắt, đeo cặp một bên, cũng là một cậu nhóc như Naruto, Sakura nhìn qua một chút liền biết là Sasuke.

Cô cùng Naruto, Sasuke cả ba người học chung một lớp nhưng cũng ít nói chuyện với nhau, chủ yếu là Naruto tìm cô bắt chuyện, còn Sasuke thì hầu như không bao giờ.

Sasuke xoa thắt lưng đau, nhìn người va phải mình trước mặt, Sasuke đứng dậy đi lại trước mặt tôi, Sakura nhìn cậu không biết phải làm sao... cô ở trên lớp chưa bao giờ nói chuyện với cậu cả, nhìn Sasuke lúc nhỏ, mặt mày lúc nào cũng nghiêm túc ra vẻ thành thục như vậy, thật khiến mấy đứa trẻ khác cảm thấy cậu ta rất đáng sợ a. Ngay cả cô cũng không dám đối mặt.

Nghĩ lại thấy mình thật không có cốt khí gì hết, lại đi sợ một thằng nhóc nhỏ hơn mình nhiều như vậy.

Nghĩ vậy Sakura cười muốn nói.

-À, tớ...

Sasuke đứng trước mặt tôi mày khẽ nhíu lại, không nói gì, tôi lại không biết phải nói gì khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của cậu. Sakura thở dài, khóc trong lòng.

Quả nhiên không có cốt khí gì cả...

Sasuke đưa tay về hướng cô, Sakura không biết cậu muốn làm gì, nhắm chặt mặt, lại cảm thấy tay mình bị người khác nắm kéo lên. Sakura bất giác nói.

-A, cám ơn.

Sasuke không nói gì chạy một mạc đi, cô nhìn bóng lưng cậu, lại nhìn tay mình, thì ra là muốn kéo cô đứng dậy. Nhìn người đã đi khuất.

Sasuke trong lớp mọi người nói cậu là người rất lạnh lùng, nhưng cô biết Sasuke chỉ làm ra vẻ trưởng thành vì anh trai mình mà thôi, cậu cũng là một người tốt đấy chứ!

Sakura cười khẽ tính rời đi, lại nhìn thấy một thanh kunai nằm dưới đất, cô nhặt nó lên nhìn một chút, không phải của cô, chắc là của Sasuke, khi nãy chắc rơi từ trong túi ra.

Sakura nhìn lại, người đã đi mất từ lâu, cô nhìn thanh kunai, đem nó về, trời cũng tối rồi, mai mình sẽ đem đi trả lại vậy.

Ngày hôm sau, dinh thự Uchiha.

Sakura đứng trước cửa nhà, nhìn mãi không dám bước vào, trên mặt là một nụ cười biểu tình cứng ngắc.

Làm sao đây, vào hay không vào?

Nhìn xung quanh không hề có một bóng người, sao con phố này vắng người thế, y chang bị bỏ hoang ý. Thật là...nếu mà bỏ chạy thật là mất mặt a, chỉ có vậy thôi mà, có gì phải e sợ chứ, mình từng thấy nhiều thứ đáng sợ hơn kia mà.

Nắm chặt tay, chân nhấc lên...quay đầu muốn bỏ đi...

Cạch.

Tự nhiên cánh cửa mở ra, sakura cứng ngắc đứng lại, âm thầm toát mồ hồi.

-Hả? em là...cô nhóc khi đó? là bạn của Sasuke đúng không?

Sakura nhìn người đi ra, là Uchiha Itachi, cô thầm thở phào, làm hết hồn à.

-A, em...cái này của Sasuke, bạn ấy làm rơi- Sakura cười nói, lễ phép đưa hai tay. Itachi nhận lấy, cười nhẹ.

-Em đến đây vì chuyện này à?

-Cũng tại em nên...

Thấy Itachi cười, cô không nhịn được cúi đầu, quả thật anh nào em nấy, nhà Uchiha toàn mỹ nhân!

-Anh ơi!, cha bảo là cha muốn gặp anh!Ế? cậu đang làm gì ở đây, Sakura?-Sasuke chạy ra, nhìn thấy anh trai và Sakura, không khỏi bất ngờ.

-Sasuke, em ấy mang trả em cái này, cầm lấy đi.-Itachi đưa kunai cho Sasuke cười nói.

-Cậu không cần phải làm thế đâu, đằng nào mình cũng không đi tìm nó.-Sasuke quay đầu đi không lấy nói.

Sakura nụ cười trên mặt hơi cứng, khẽ thở dài nói.

-Dù gì cũng là của cậu mà, chuyện ngày hôm qua xin lỗi, cũng cám ơn nhé!-cô cười khẽ rồi rời đi, Sasuke không nói gì hơi cúi đầu, Itachi liếc nhìn cậu cười nhạt, quay thanh Kunai trong tay nói.

-Thế à? Em thật sự không nhận ra sao? Em nhẫn tâm thật đấy.

Itachi đưa thanh kunai cho Sasuke xem, cậu không khỏi ngỡ ngàng.

-Là thanh kunai anh tặng em nhân dịp sinh nhật?

-Anh tưởng nó không quan trọng chứ?-Itachi cười nhìn Sasuke. Cậu u ám không nói thành lời, nhớ đến Sakura, cậu cúi đầu ảo não.

Itachi búng trán cậu, đưa thanh Kunai cho cậu nói.

-Em ấy chắc chưa đi xa đâu.

Sasuke xoa trán cầm thanh Kunai nhìn nó.

Sakura đi trên đường thở dài, Sasuke từ trong nhà chạy ra.

-Này!

Cô giật mình xioay người lại, nhìn Sasuke, cậu cũng nhìn cô, hơi cúi đầu có chút ngại nói.

-Ừm, cám...cám ơn cậu.

Saukra vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó lại hơi cười, nhìn Sasuke cười tươi nói.

-Ừ!

7y!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio