Trong cơn tức giận, Thương Tịnh chạy ra khỏi bệnh viện, cô thật sự muốn cứ như vậy quên đi tất cả chạy thẳng về hương thành phố Z, cô hít thật sâu một hơi để đè xuống cơn tức giận và cả sự tủi thân, rồi cô vẫy tay, mở túi xách có ghi một địa điểm, đó là địa chỉ quán cơm riêng tư mà lần trước khi gọi điện cho Cố Thùy Vũ anh đã giới thiệu cho cô, mà cô vẫn luôn không có thời gian để đi, hôm nay vừa khéo, cô phải ăn hết mọi thứ rồi mới quay về mới được!
Thương Tịnh có một tật xấu, đó là mỗi khi tức giận cô rất thích đi ăn, lại còn ăn như hổ vồ, lúc xuống xe cô vẫn còn hơi tức giận, tới nơi muốn vào trong thì lại bị chặn ở bàn tiếp tân bên ngoài.
"Ngại quá, xin hỏi cô đã hẹn trước chưa ạ?" Nhân viên quản lý ở đại sảnh nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi.
"Tôi chưa, hết bàn rồi à?"
Nhân viên quản lý nghĩ cô nàng này cố tình giả ngu ư :"Vâng ngại quá, cô có thẻ hội viên không, nếu cô có thẻ hội viên tôi có thể giúp cô sắp xếp một bàn"
"Có.." Thương Tịnh lấy thẻ ra, nhưng trong lòng không muốn đợi chờ cho lắm, cô ghét nhất đi ăn mà cũng phải xếp hàng.
Nhân viên quản lý nhận lấy thẻ rồi quẹt, thấy thông tin hiện lên trêи màn hình thì cậu ta lập tức đổi sắc, không ngờ lại là thẻ VVIP, thẻ của Tam thiếu của Cố gia. Cậu ta do dự nhìn trang phục giản dị của cô gái trước mặt, sao cô ta lại có thẻ của Cố thiếu nhỉ?
"Sao, có vấn đề gì không?" Thương Tịnh thấy vẻ mặt của người trước mặt rất kì quái.
"Không, không, không có vấn đề gì, mời cô vào, cô đi mấy người, cô muốn ngồi ở phòng riêng hay sảnh chung?" Mặc kệ, trước tiên cứ dẫn người vào đã rồi tính tiếp
Lại còn phân chia vị trí nữa? Ăn một bữa cơm cũng phân chia giai cấp cơ à? Thương Tịnh nhìu mày, "Tôi đi một mình, ăn ở sảnh chung là được"
Một người, cậu ta lại tưởng Cố thiếu tới muộn cơ, vậy cô gái này sao lại vớ được thẻ hội viên cá nhân của Cố thiếu đây? Ngài ấy không giống người có thể tùy tiện vứt đồ riêng tư của mình cho một người phụ nữ....lẽ nào.....ánh mắt người quản lý chợt biến đổi.
Nhà hàng được trang hoàng theo tông màu trang nhã, tượng điêu khắc bằng gỗ và đa phô trương, những chiếc đèn phỏng theo kiểu đèn dầu cổ, bên cạnh cầu thang chạm trổ hoa văn có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, khá nên thơ. Thương Tịnh được dẫn lên khu chuyên dành cho hội viên ở tầng , lúc này còn khá sớm để ăn cơm cho nên trong đại sảnh mang phong cách cổ xưa trống không , Thương Tịnh tìm một vị trí cạnh cửa sổ và ngồi xuống, tiếp đó nhân viên phục vụ mặc sườn xám mỉm cười đưa thực đơn lên.
Quản lý nhà hàng vuốt cằm rồi rời đi, cậu ta cảm thấy chuyện này có chút vấn đề, cứ đi tìm giám đốc điều hành đã.
Thương tịnh nhìn đủ loại món ăn được giới thiệu, giận lây sang cả Cố Thùy Vũ nên cô chẳng muốn gọi cho anh, dứt khoát gọi một lúc món ăn mà cô nhìn khá thuận mắt, mặc kệ, không ăn thì gói lại mai ăn tiếp!
Chỉ là gọi xong đồ ăn cô mới để ý, trêи thực đơn không hề có đề giá, cô thấy kì lạ nên hỏi người phục vụ, người phục vụ kiên nhẫn mỉm cười giải thích "Tính tình vị đầu bếp của chúng tôi khá kì lạ, anh ấy không thích khách hàng nhìn giá để gọi món ăn, anh ấy cho rằng nếu gọi kiểu đó thì có thể khách hàng sẽ bỏ lỡ món ăn mà mình yêu thích, do đó anh ấy yêu cầu không được để giá trêи thực đơn"
Thương Tịnh cười "Ra vậy". Người này trời sinh đã phóng khoáng. Cô thực sự muốn nhìn xem vị đại đầu bếp này có thực sự xứng với cái danh này không.
Tiếng đàn tỳ bà du dương vang lên trong đại sảnh, một phục vụ khác lên tiếng hỏi, "Thưa cô, cô có muốn uống trà không?"
Thương Tịnh gật đầu, "Cũng được, cảm ơn"
Người phục vụ gật đầu, để người chuyên về trà đạo tới, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi hỏi "Cô muốn uống trà gì?" Bàn tay của cô gái phục vụ khép lại, lướt qua chiếc bình gốm ngọt ngào đáng yêu trước mặt.
Thương Tịnh đảo mắt nhìn qua tên nhãn của những loại trà nổi tiếng trước mặt , hóa ra là trực tiếp biểu diễn trà đạo à? Cô không có hứng thú đặc biệt với trà nên chỉ tùy tiện chọn một loại.
Cậu nhân viên quản lý đại sảnh đem chuyện báo lại cho giám đốc điều hành, nghe xong, giám đốc điều hành cũng cảm thấy không hợp lý cho lắm, vị Tam thiếu này không phải làm lãnh đạo ở tỉnh khác ư, cùng lắm thì lễ tết anh ta mới trở về đây vài ngày, sao đột nhiên lại xuất hiện thẻ hội viên của anh ta chứ? Thế là anh ta cùng cậu quản lý đại sảnh đi xuống dưới, vừa khéo gặp người ghi thực đơn cho Thương Tịnh, hai người cầm lấy tờ hóa đơn nhanh chóng nhìn lướt qua, rõ ràng cô gái này chưa bao giờ tới nhà hàng bọn họ ăn, cô ta toàn chọn những món mang tính hình thức. Nếu Cố Thùy Vũ giới thiệu cô ta tới đây thì ít nhất anh cũng phải đề cử ra vài món ăn chứ? Vả lại một mình cô ta gọi tới món, sao mà ăn hết đây?
Càng ngẫm càng thấy thẻ hội viên mà cô gái này cầm tới cực kỳ bất chính. Sau khi tên giám đốc điều hành đứng từ xa quan sát cách ăn mặc của Thương Tịnh, anh ta càng khẳng định rằng nhận định của mình không thể sai được. Anh ta ngoắc tay gọi cậu quản lý dại sảnh lại, thì thầm đôi câu.
Cậu quản lý đại sảnh gật đầu, chậm rãi đi tới cười nói, "Ngại quá, thưa cô, là thế này, hệ thống máy tính của chúng tôi đột nhiên xảy ra chút vấn đề, có thể làm phiền cô đọc cho tôi tên và mật mã của chủ thẻ không ạ?"
"Tôi không biết mật mã của anh ấy" Anh ấy chỉ bảo cô cầm thẻ tới là được, "Đợi chút, để tôi gọi điện"
Thật là khéo, đầu dây bên kia vang lên hồi chuông mà không ai bắt máy, Thương Tịnh tắt máy nói, "Anh ấy không nghe điện thoại, chốc nữa anh ấy trả lời thì tôi sẽ báo lại với anh"
Nụ cười của cậu quản lý đại sảnh không đổi, "Được thôi, chỉ là trước lúc đó thì chúng tôi không thể để cô ngồi đây được" Cậu ta nghiêng đầu, lạnh nhạt nói, "Trà cũng chưa cần rót vội"
Nghe giọng điệu khi nói với nhân viên phục vụ của cậu ta là Thương Tịnh lập tức hiểu ra, nào phải hệ thống xảy ra vấn đề, rõ ràng là bọn họ nghi ngờ cô! Cô chịu đủ lắm rồi, cơn giận của cô lại bốc lên, cô đứng lên giận dữ nói, "Được, tôi cũng không ăn nữa, trả thẻ lại cho tôi!"
Thấy cô có tật giật mình, nét mặt cậu quản lý đại sảnh của biến sắc, "Không thể được thưa cô, thẻ cửa cô lai lịch bất minh, chúng tôi xin mời cô phối hợp giải thích rõ ràng"
Thương Tịnh cười lạnh lùng, "Nếu tôi không phối hợp thì sao?" Hôm nay cô chịu đủ lắm rồi
"Vậy chúng tôi không thể để cô ngồi trong này được" Cậu quản lý đại sảnh vẫy tay gọi mấy tên phục vụ nam tới, cương quyết nói, "Mời cô đợi chúng tôi gọi cảnh sát tới giải quyết vậy"
"Bản tiểu thư hôm nay không rảnh chơi cùng cậu!" Đúng là mắt chó coi thường người ta! Thương Tịnh nhấc chân định bước đi thì hai người đàn ông cạnh đó tiến lên, muốn dùng thủ đoạn để cưỡng chế cô, ai dè vừa đụng vào cô thì đã bị cô hất thẳng tay ra, và một người khác thì bị cô đá ngã.
Đúng lúc này, có một cô nàng tóc ngắn xinh đẹp, mặc quần áo kiểu trung tính đang đi lên cầu thang, khi trông thấy Thương Tịnh bộc lộ tài năng, cô ta có chút ngạc nhiên, mắt chữ A mồm chữ O.
Mấy gã phục vũ nam nhất thời biến sắc, vừa rồi chắc chắn là do bị bất ngờ, bọn là đường đường là đàn ông lại không khống chế nổi một người phụ nữ sao? Liếc nhìn nhau rồi bọn họ ra hiệu với nhau cùng xông lên, hôm nay Thương Tịnh lấy cơn tức giận làm động lực, ra tay không chút lưu tình, không những đánh người mà cô còn cố ý đá bọn họ đụng vào chiếc bàn đựng khay trà, sau đó cô trực tiếp đẩy cả tên quản lý sảnh.
"Đẹp, đẹp quá, tại sao lại có động tác nghệ thuật tới cỡ này chứ?" Mỹ nữ kia tự mình lẩm bẩm, đánh nhau mà cô nàng cũng thấy đẹp á?
Gã quản lý sảnh lảo đảo mất vài bước rồi mới đứng vững lại được, hắn ta đẩy tên phục vụ cạnh mình ra, kinh ngạc nhìn người phụ nữ yếu ớt tay không chế ngự vài người đàn ông, hóa ra là con nhà võ!
"Thế nào, trả thẻ cho tôi được chưa?" Đánh một trận khiến cô thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cô cũng nhớ ra rằng trong thẻ của Cố Thùy Vũ vẫn còn tiền, cô không thể để bọn họ lợi như thế được.
"Cô đừng có làm càn, xem tôi trị cô thế nào đây!" Sau khi tên quản lý thấy Giám đốc điều hành gọi hết mấy người kia lên thì cuối cùng gã cũng lấy lại hơi thở, sau đó buông ra những lời hung dữ này
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mỹ nữ tóc ngắn khẽ hỏi nữ quản lý đang dẫn đường cho mình
"Hình như cô gái kia trộm thẻ của Cố Tam thiếu, lại còn chạy tới đây hết ăn rồi lại uống"
"Cố Thùy Vũ?" Mỹ nữ kia có vẻ bất ngờ
Điện thoại trong túi Thương Tịnh không ngừng rung, cô đoán Cố Thùy Vũ gọi lại, dù sao đánh cũng đánh rồi, nên trút giận cũng trút rồi, cứ để cho anh giải quyết hậu quả là được. Thương Tịnh đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế sofa, bắt máy, "Alô....không sao....chỉ là cái chỗ mà ăn bảo với em rằng đồ ăn ngon lần trước ấy, họ hỏi em mật mã thẻ của anh....làm như em không phải tới đây để ăn cơm ấy..."
Nói một hồi rồi Thương Tịnh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tên quản lý, "Chủ thẻ gọi điện tới, anh có nghe không?"
Từ lúc Thương Tịnh nghe điện thoại, trái tim gã quản lý bắt đầu đập mạnh, hắn cố gắng tự nhủ lòng rằng cô chỉ đang bịp bợm, lừa gạt thôi, cho nên hắn vẫn cứ miệng cọp gan thỏ mà bắt máy, xong nhìn thấy ba chữ "Cố Thùy Vũ" hiện trêи màn hình hắn lại thấy có chút kinh hồn bạt vía, hắn khẽ hắng giọng, ra sức không khiến danh thanh quản của mình bị rung, "Alô? Ngài là?"
"Quách Hải Bằng đâu?" Cố Thùy Vũ nghe tin Thương Tịnh bị khinh thường xong không còn tâm trạng dây dưa với đám tiểu lâu la nữa.
Vị này vừa mở miệng đã gọi thẳng tên ông chủ khiến trái tim nhỏ bé của tên quản lý khẽ run rẩy, "Ông chủ không có ở đây, giờ chỉ có Giám đốc điều hành thôi, ngài đợi chút" Gã thật sự không biết người ở đầu dây bên kia là thật hay giả, chịu không nổi cái áp lực này cho nên gã bèn ném củ khoang lang núi nóng hổi này cho người khác.
Gã chạy tới chỗ Giám đốc điều hành, nhướn mày ra hiệu cho anh ta nghe điện, dù sao người được gọi là Giám đốc điều hành này cũng từng trải qua sóng gió nên anh ta vẫn thản nhiên nhận điện, "Chào ngài, ngài là Cố thiếu đúng không ạ? Tôi là Giám đốc điều hành của nhà hàng, Vương Thanh"
"Tôi đếch cần biết cậu tên gì, gọi ông chủ cậu nghe điện cho tôi"
Giám đốc điều hành vội hỏi, "Cố thiếu, chúng tôi và cô gái này chỉ là xảy ra chút hiểu lầm thôi, hệ thống máy tính của chúng tôi bị hỏng nên muốn xác nhận với cô ấy tên cùng mật mã của chủ thẻ, nói ra đây cũng là vì bảo vệ quyền lợi cho chủ thẻ thôi, không phải sao?"
Khó trách Thương Tịnh tức giận tới vậy, Cố Thùy Vũ phẫn nộ, "Tên với chả mật mã cái con mẹ nó! Phá cái cửa hàng của cậu chỉ cần chút tiền lẻ của ông đây, lại còn dám đòi mật mã hả? Con mẹ nó, cậu coi tôi là cái gì hả?"
Thật sự là Cố Tam thiếu! Tên giám đốc điều hành thoáng chột dạ, nói lia lịa, "Cố thiếu, hiểu lầm, là hiểu lầm, chúng tôi lập tức xin lỗi vị tiểu thư này, chắc chắn sẽ xin lỗi tới khi cô ấy nguôi giận mới thôi, ngài xem như thế đã được chưa?"
"Cậu đưa điện thoai cho cô ấy đi"
"Vâng vâng"
Khi Thương Tịnh thấy tên Giám đốc điều hành khúm núm đưa điện thoại lại cho mình, chẳng những cô không hạ hỏa mà ngược lại, lại càng tức giận hơn, đây là chuyện quái gì thế!
Gã quản lý thấy vậy, trong lòng trở nên lạnh giá, chân nhũn cả ra.
"Bảo bối, đừng giận nhé, anh bảo bọn họ xin lỗi em rồi, tùy em muốn chơi đùa bọn họ thế nào cũng được!" Khi nói chuyện với Thương Tịnh, Cố Thùy Vũ lập tức trở nên dịu dàng
"Chơi em cũng chơi rồi, em muốn đi, bọn họ ngăn em cho nên em liền đánh nhau với bọn họ một trận" Thương Tịnh cười, lạnh nhạt nhìn đống bát đĩa bừa bộn trước mặt, cô còn cố ý nói, "Bọn họ sẽ không đòi em trả phí tổn thất và tiền thuốc men đấy chứ?" Đã thế hôm nay cô sẽ làm cáo mượn oai hùm
"Em đánh nhau?" Giọng Cố Thùy Vũ vút cao, "Có bị thương không?"
"Không"
"Em không thể khiến anh bớt lo được à, nếu em bị thương thì anh sẽ đau lòng lắm, ngoan, sau này đừng đánh lộn nữa nhé?"
"Em có chừng mực, được rồi, không thèm nghe anh nói nữa" Thương Tịnh cúp máy, lãnh đạm nhìn đám người đứng trước mặt, người nào người nấy đều như thể trẻ con làm sai đang chờ thầy giáo khiển trách vậy, trong lòng cô thấy hơi khó chịu, gió chiều nào xoay chiều ấy! "Thẻ tôi đâu?"
"Đây, đây" Tên giám đốc điều hành vội vã hai tay dâng thẻ, tỏ thái độ hối lỗi, "Thực sự xin lỗi tiểu thư, tất cả là do thái độ của chúng tôi không đúng, xin cô đại nhân đại lượng, đừng tính toán với chúng tôi"
"Anh xem các anh trở mặt nhanh chưa kìa" Thương Tịnh thẳng thắn nói, "Tôi không có tiền, nhưng khi vào quán của các anh thì tôi chính là khách hàng, thế nên các anh cũng nên có sự tôn trọng tối thiểu chứ, dựa vào cái gì mà các anh khinh thường người ta như thế hả? Cố Thùy Vũ cũng như tôi, đều là con người cả, chẳng qua anh ấy nhiều tiền hơn mà thôi, chẳng có gì đặc biệt hơn cả, anh nói chuyện với anh ấy thì như kiểu nô tài nói chuyện với chủ nhân, còn nói chuyện với tôi thì như kiểu chủ nhân ra lệnh đầy tới vậy"
Sắc mặt cả đám người trở nên trắng bệch
"Hôm nay tôi chính là cáo mượn oai hùm, coi như cho các anh một bài học, về sau đừng mang cái nhìn phiến diện của mình mà đi đánh giá người khác, người ta vào cửa hàng của anh, trả tiền cho anh thì chính là Thượng Đế! Đã là Thượng Đế thì làm gì có chuyện phân ra thành Thượng Đế không có tiền và Thượng Đế có tiền chứ!"
Có tiếng vỗ tay vang lên gần đó, "Nói rất hay"
Thương Tịnh nhìn qua, người vừa lên tiếng chính là mỹ nữ tóc ngắn mặc đồ trung tính vừa nãy.