Chỉ muốn cùng chơi với anh trai nhà họ Tiêu.
Minh Thứ hơi sợ, không biết có nên nhờ Tiêu Ngộ An giúp hay không. Hồi trước cũng xảy ra chuyện trèo lên không xuống được, nhưng mà ông nội của nó sau khi trách mắng nó một trận xong cũng không bế nó xuống, kêu nó tự mình nghĩ cách đi. Nó vừa khóc vừa nhích từng chút xuống dưới, rốt cuộc cũng bò xuống được.
Vì vậy lần này, cho dù Tiêu Ngộ An không giúp, nó cũng có thể tự mình bò xuống được.
Chỉ là sẽ tốn kha khá thời gian mà thôi.
Nó quay mặt nhìn Tiêu Ngộ An, giọng thỏ thẻ nói: “Em được mà.”
Ve sầu đúng là ồn ào quá, Tiêu Ngộ An không nghe rõ trong miệng nhóc con đang lầm bầm cái gì, mới đoán rằng là nó đang cầu xin cậu giúp nó, thế là đi lên gần phía trước, giơ tay lên túm đùi của Minh Thứ.
Vị trí của Minh Thứ hơi cao, cậu không thể trực tiếp bế ngang eo bồng nó xuống, chỉ đành bắt đầu từ đùi.
Minh Thứ giật mình, trong vô thức đá chân, đá khỏi tay của Tiêu Ngộ An.
Tiêu Ngộ An thích sạch sẽ, dính chút nước trên người là chịu không nổi, chứ đừng nói tới vết chân dơ bẩn kia. Cậu cúi đầu nhìn một mãng dấu vết ở lòng bàn tay và cánh tay trong kia, mày chau lại không vui.
Một đạp đó của Minh Thứ là bản năng, vốn không nghĩ nhiều gì. Từ khi biết nhớ chuyện nó chưa từng gặp mẹ, nhóc con nhà khác có mẹ bế bồng, trước khi ngủ còn được mẹ hôn lên trán, còn nó thì tự mình đi ngủ, ông bà nội cũng chưa từng bế nó. Khi tết đến, ba nó về nhà, nó mở rộng hai tay chạy lại ôm, muốn được ba bế mình, nhưng đôi mắt của ba lại rất lạnh nhạt, tay nó giơ giữa không trung, cuối cùng lui về sau lưng.
Nó gần như chưa từng tiếp xúc thân thể với bất kì ai, vừa nãy Tiêu Ngộ An đụng nó một cái, nó còn tưởng gặp nguy hiểm nữa, trước khi hiểu ra thì chân đã động trước.
Nó gấp gáp nói “Xin lỗi”, nhưng ngước xuống dưới thấy Tiêu Ngộ An đang phủi bụi trên cánh tay, giận dỗi rồi.
“Anh ơi.” Nó vừa gấp vừa sợ hãi, giọng nói cuối cùng to lên được xíu, “Anh ơi xin lỗi, anh…”
Tiêu Ngộ An đang không vui, hôm nay cậu hiếm khi mặc áo sơ mi trắng, vô cùng gọn gàng sạch sẽ, có lòng tốt muốn bế nhóc con xuống, không ngờ bị đá cả tay đều toàn bụi, mấy đám bụi đất còn rơi lên áo sơ mi, bẩn.
Nhưng nhóc con đang đỏ mắt trước mặt này, dáng vẻ vừa luống cuống vừa hoang mang có hơi đáng thương, chắc là ôm cây không chặt, hai cánh tay thon thả đang run rẩy, nói năng cũng không rõ ràng, chỉ biết gọi anh ơi, chỉ biết kêu xin lỗi.
Ai nỡ dỗi một bé con như vậy chứ?
Tiêu Ngộ An không tránh khỏi nhớ đến thằng em họ nhà mình, da dày tới tận trời, đó giờ chưa gọi một tiếng anh ơi nào, xin lỗi thì càng đừng có nghĩ.
Tuy rằng luôn vui mừng mẹ không sinh thêm cho mình em trai, nhưng giờ phút này nhìn thấy Minh Thứ giông giống ve sầu này, Tiêu Ngộ An bỗng dưng cảm thấy, em trai tất nhiên sẽ ngoan như Minh Thứ vậy, nếu theo sau gọi anh ơi, vậy thêm một thằng em cũng sướng lắm.
Cậu lười tiếp tục so đo việc Minh Thứ đá dơ bắp tay của cậu, giơ tay lần nữa, “Anh giúp nhóc.”
Từ trước đến nay chưa từng được khen ngợi, lúc ở nhà toàn thấy khuôn mặt lạnh của ông bà, Minh Thứ từ sớm đã biết nhìn sắc mặt và cách lấy lòng người khác, khi thấy Tiêu Ngộ An không có giận nó, nó đã không mong gì hơn, mau chóng buông tay, bổ nhào lên người của Tiêu Ngộ An.
Tiêu Ngộ An là đang giúp nó, nó không nên không biết điều nữa.
“không biết điều” từ này nó thiệt ra không hiểu rõ lắm, nhưng bà hay nói nó không biết điều, nó cân nhắc suy xét, Tiêu Ngộ An túm chân nó, còn nó lại đá Tiêu Ngộ An một cái, đây gọi là không biết điều.
Khoảng khắc Minh Thứ bổ nhào xuống, Tiêu Ngộ An giật mình, bụng nghĩ gay rồi.
Cậu tuy lớn hơn Minh Thứ nhiều tuổi, nhưng không chịu nổi cái nhào kiểu này đâu. Bên trong bộ cờ quân sự mà cậu với Tiêu Mục Đình chơi có một quân cờ đạn tên lửa, cậu nghĩ Minh Thứ giống như một hạt đạn tên lửa đâm về phía mình.
Minh Thứ không có khái niệm về trọng lượng gì hết, nó biết điều mà, nếu đã biết anh trai nhà họ Tiêu giơ tay với mình, vậy nó nhào xuống là hết chuyện.
May mà Tiêu Ngộ An hai năm nay rèn luyện thân thể với ông nội, còn đang học võ quân nhân, phản ứng nhanh chóng, nghiêng người về sau một chút, chừa ra một khoảng không thích hợp.
Chẳng qua Minh Thứ đã nhào vào lòng cậu rồi, cậu mới phát hiện nhóc con này nhẹ lắm, không đến nổi tàn bạo như đạn tên lửa.
Cậu ôm lấy Minh Thứ xong lui vài bước, lấy đà, sau cùng đứng vững.
Minh Thứ không hề biết mình ở trong đầu Tiêu Ngộ An bị coi thành một cái đạn tên lửa, cũng không biết cái nhào vừa nãy có bao nhiêu nguy hiểm. Ngay lúc này, nó đang ôm lấy cổ của Tiêu Ngộ An, một cặp mắt to chớp cũng không chớp nhìn Tiêu Ngộ An, sau đó thở gấp một hơi.
“A——”
Tiêu Ngộ An vốn muốn thả Minh Thứ xuống liền —— cánh tay của cậu hơi xót. Thế nhưng Minh Thứ dường như bị dọa sợ rồi, đôi mắt tuy rằng vẫn sáng nhấp nháy, nhưng ánh mắt đã hơi ngẩn ngơ.
Xem ra vẫn còn sợ đây.
Người lớn nhà họ Tiêu đều là người hiểu lý lẻ và ấm áp, rất ít khi can thiệp vào chuyện giữa bọn trẻ, ba thằng nhóc con tẩn nhau đấm nhau toàn giải quyết nội bộ, ông bà nội quá lắm là người ngồi lắng nghe thôi, thỉnh thoảng khuyên một hai câu đạo lý làm người. Dù cho là đứa nghịch ngợm nhất như Tiêu Cẩm Trình, cũng biết khi nào nên ngừng, biết dùng đạo lý lấy con tim để đối xử với người khác. Tâm tư của Tiêu Ngộ An thì càng tinh tế hơn, cảm thấy không nên thả Minh Thứ xuống ngay, nhóc con vẫn chưa bình tĩnh trở lại, cần được dỗ dành.
Minh Thứ đâu có ngơ ngẩn, chỉ là nó đang sững người mà thôi. Nó không có anh trai, trong kí ức cũng chưa từng được ôm như vậy. Ông bà thì trên mặt có nếp nhăn, không dễ nhìn, mẹ tuy rất xinh đẹp, nhưng đã lâu không về thăm nó nữa, tới gương mặt của mẹ nó ra sao nó cũng sắp quên luôn rồi.
Tâm hồn của bé con đơn thuần nhất, yêu ghét cũng đơn giản nhất, cái gì nhìn đẹp thì sẽ thích cái đó, sẽ mỉm cười vì cái đó. Minh Thứ thấy anh trai nhà họ Tiêu trông rất đẹp, không có vết nhăn nào, anh trai nhà họ Tiêu trên người còn có hương bạc hà mà nó thích nhất, lòng ngực của anh trai nhà họ Tiêu rất thoải mái.
Chưa tới cái tuổi biết che giấu cảm xúc, Minh Thứ thoạt nhiên mím mím môi, không bao lâu sau không mím nổi nữa, nhoẻn miệng cười với Tiêu Ngộ An.
Tiêu Ngộ An không hiểu nhóc con sao lại cười, nghĩ xong nói: “Nhóc không sao chứ?”
Minh Thứ ngoan ngoãn lắc đầu, cố gắng khiến mình trông rất lễ phép, “Cám ơn anh ạ.”
Cánh tay Tiêu Ngộ An sắp xót chết rồi, nên hỏi: “Vậy anh thả nhóc xuống nhé?”
Minh Thứ không cam lòng đi xuống, vừa nghe Tiêu Ngộ An không bế nó nữa, nó vô thức dẩu môi, mí mắt rủ xuống, lông mi dài dài che khuất đi những tia sáng, ánh mắt nhìn có vẻ ảm đạm đi vài phần.
Thật ra nó dính người lắm, thế nhưng từ trước đến giờ không có ai để cho nó bám dính hết. Nó biết ông bà không thích bị nó đi theo, dù vậy có lúc nó vẫn nhịn không nổi, nhìn thấy ông tưới hoa sẽ đi theo, nhìn thấy bà nội phơi quần áo sẽ đi theo. Lúc dễ thì không cho đi, bình thường thì bị la mắng một tiếng “Đừng có đứng ở đó, cản đường”.
Nó không dễ gì được ôm bế, nhưng sao lại ngắn ngủi quá, nó không nỡ.
Nhưng nó biết mình nên đi xuống rồi, đừng đợi đến khi anh trai nhà họ Tiêu mất kiên nhẫn khó chịu. Nó không ý thức được mình lúc nãy dẩu môi, nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, “Anh ơi, em có thể tự đi.”
Thế nhưng vào lúc này, ngược lại làm cho Tiêu Ngộ An không đành thả người xuống nữa.
Nét thất vọng của nhóc con hiện rõ đến vậy, vừa nghe phải đi xuống, ánh mắt cũng không còn nhấp nháy, rõ ràng là không muốn tự đi, còn nói mình có thể tự đi, hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác đau lòng.
Tiêu Ngộ An chưa từng gặp em trai nào hiểu chuyện như vậy, Tiêu Cẩm Trình thì khỏi nói nữa, một ngày không phá phách thì không trôi qua được. Sự so sánh quá tàn khốc này, Tiêu Ngộ An đột nhiên nảy sinh một cảm xúc trách nhiệm làm anh trai.
Tay xót một tí thì sao? Cũng đâu phải ôm hết nổi.
“Muốn về nhà không?” Tiêu Ngộ An nói: “Anh có thể đưa nhóc về.”
Thấy nhóc con lắc cái đầu, Tiêu Ngộ An hỏi tiếp: “Vậy nhóc muốn đi đâu? Trèo cây nữa sao?”
Minh Thứ đương nhiên cũng không muốn trèo cây, nhưng kêu nó nói muốn chơi với anh, nó lại không dám, chỉ đành hỏi: “Anh, anh muốn đi đâu thế?”
Tiêu Ngộ An nhìn thấy ánh mắt nó rơi xuống cuốn sách ảnh thám hiểm của mình dưới đất, “Anh muốn đi đọc sách.”
Nói đoạn, cậu dùng sức ngồi xổm xuống, một tay ôm Minh Thứ, tay còn lại nhặt sách lên, đưa Minh Thứ cầm giúp.
Bìa quyển sách rất đẹp, trong chốc lát Minh Thứ đã thích thú, chớp mắt nói: “Anh ơi, em có thể xem nó cùng với anh không?”
Tiêu Ngộ An từ trong nhà gà bay chó sủa chạy ra, đúng là muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi xem, với lại chuyện đọc sách này, đó giờ cậu không nghĩ rằng nên cùng làm với người khác. Chia sẽ với Tiêu Mục Đình và Tiêu Cẩm Trình một quyển sách? Nghĩ thôi còn không dám.
Nhưng nhóc con này đáng thương tội nghiệp, lại tràn đầy hi vọng mong chờ cậu, cậu nói không ra lời cự tuyệt.
Trong khu này có một vườn hoa nhài, bên trong có một đường hành lang để nghỉ ngơi rất quanh co, còn có hai cái đình. Trong đình lúc nào cũng có người, không phải là mấy cụ bà múa kiếm, thì là mấy cụ ông đang tập Thái cực quyền. Nhưng hành lang thì chỗ nào cũng ngồi được, còn yên tĩnh. Tiêu Ngộ An tìm một góc cong thả Minh Thứ xuống. Lúc hai tay được thả lỏng, trái lại xót vô cùng, cậu nhịn không được, lộ ra biểu cảm đau đớn.
Minh Thứ nhìn cậu, quan sát một hồi nói: “Anh ơi, em có phải nặng lắm không?”
Cậu không muốn kể khổ, cười cười, “Không sao, coi sách đi.”
Hành lang thiệt ra không thích hợp để hai người coi sách, ngồi đặt sách không thuận, thì ngồi chồm hổm vậy, nhưng đùi lại tê. Tiêu Ngộ An xem hết trang đầu đã xem không vào nữa, bởi vì miệng Minh Thứ đòi xem sách, nhưng thật ra thường xuyên ngắm cậu nhiều hơn.
Cậu xoay mặt, Minh Thứ liền lập tức cúi đầu, thành thật xem sách, xem chưa tới s, lại lấy ánh mắt sáng nhấp nháy ngắm cậu.
Đối với Tiêu Ngộ An mà nói, em trai là một đại từ quỷ quái đáng ghét, nhưng xinh xắn như nhóc con Minh Thứ khiến cậu phát hiện, em trai cũng rất thú vị.
“Nhóc không phải đòi xem sách hử?” cậu nghiêm mặt, “Nhìn anh làm gì?”
“A!” Minh Thứ rưng rưng mắt, âm giọng mang theo chút sợ sệt, “Anh, anh phát hiện rồi?”
Tiêu Ngộ An nghĩ bụng, nhóc vừa nãy động tác lớn như vậy, anh đâu có mù.
Nhóc trai mười một tuổi, chính là không biết trời cao đất dày nhất, cũng là lúc thấy thế giới này ông ngầu nhất, Tiêu Ngộ An trên mặt không có khoa trương như em họ, anh họ, nhưng nội tâm cũng thấy mình rất giỏi, thường mà có cơ hội, cũng muốn vênh váo ra khí thế mình là anh trai.
Cậu vỗ đầu của Minh Thứ, cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Nhóc đi theo anh, nói muốn xem sách, nhưng sách mở rồi nhóc lại không xem. Vậy tại sao nhóc lại đi theo anh?”
Minh Thứ gấp lắm, đôi mắt càng ngày càng rưng rưng ngập nước.
Nó đúng thiệt không muốn xem sách, chữ nó còn chẳng biết mấy từ nữa ấy. Nó chỉ muốn cùng chơi với anh trai nhà họ Tiêu thôi, nên vừa nãy đã nói dối.
Trong nhận thức của đám nhóc con, nói dối là tội lỗi tày trời, nói dối sẽ bị ông kẹ bắt.
Minh Thứ tay chọc chọc lên trên quyển sách, bĩu cái môi nói: “Anh ơi, em muốn xem sách, nhưng mà, nhưng mà...”
Tiêu Ngộ An không ngờ tới lần dọa nạt này, đã dọa nhóc con tới sắp khóc mất, cũng không dỗ dành ngay, nhưng giọng điệu đã dịu dàng lại, “Nhưng mà gì cơ?”
Minh Thứ khẩy quyển sách, cúi thấp đầu nói: “Nhưng mà em hông biết chữ ạ.”
Hết chương .