Chương .
Minh Thứ rời đi.
"Lúc nhỏ nó không phải như vậy!" Giọng của Ôn Nguyệt từ từ trở nên nhỏ và yếu dần, "Các người khiến nó trở nên, trở nên...nó bây giờ không hề lễ phép, còn lái xe tông người khác, tôi đối xử với nó ra sao, nó cũng không để ý!"
Ánh mắt Tiêu Ngộ An lạnh dần.
Minh Thứ tuyệt đối không phải là đứa trẻ không biết lễ phép, ở trường học không có giáo viên nào nói rằng Minh Thứ không lễ phép cả.
Ôn Nguyệt đang điên loạn lên án ở chỗ này, là người mà cậu vốn dĩ không hề quen biết.
Ôn Nguyệt ấn ngực, "Các cậu tới bệnh viện sắm vai gì? Các cậu lấy lập trường gì? Nó tông người ta, là chúng tôi đi nhận lỗi với người ta, giải quyết thế nào cũng là chúng tôi tự suy xét. Phiền các cậu đừng lại tới ảnh hưởng đến nó nữa, tôi biết một đứa trẻ ở tuổi nó, thấy người nào giỏi đánh nhau, giỏi chơi này nọ, thì sẽ thích ngay nên mới đi nhận đại một người anh trai. Nhưng thế là không đúng!"
Tiêu Cẩm Trình nghe không nỗi nữa, "Gì mà gọi là nhận đại một người anh hả? Hồi họp phụ huynh năm lớp một của Minh Thứ, các người không ai tới, hại em ấy bị ăn hiếp. Món nợ này tôi còn chưa tính với mấy người đó! Tôi cứ là anh của em ấy đấy!"
Ôn Nguyệt vừa nghe, càng thêm kích động, lắc đầu nói: "Minh Thứ tuyệt đối không thể ở chung mấy cậu thêm nữa!"
Tiêu Ngộ An nghe ra được điều gì, "Dì muốn đưa em ấy đi?"
"Phải!" Ôn Nguyệt nói: "Tôi hối hận không đưa nó đi sớm hơn! Các cậu đi đi, nếu như mấy cậu lại tới tìm Minh Thứ nữa, vì để nó có thể khỏe mạnh trưởng thành, tôi chỉ có thể lập tức đưa nó đi!"
Bên ngoài bệnh viện, Tiêu Cẩm Trình nhảy dựng lên, "Không phải chứ? Bà điên đó muốn đưa Minh Thứ đi? Bả sẽ đưa Minh Thứ đi đâu chứ? Bọn họ không phải vốn đã không thèm quản Minh Thứ rồi sao?"
Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình không nói gì, tâm sự nặng nề đi qua đường lớn.
"Anh chíp một tiếng coi?" Tiêu Cẩm Trình kéo lấy áo của Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình vô thức nhìn về phía Tiêu Ngộ An, Tiêu Cẩm Trình cũng nhìn Tiêu Ngộ An.
Bọn họ đều xem Minh Thứ là em út, nhưng ai cũng đều biết Minh Thứ thân với Tiêu Ngộ An nhất. Minh Thứ là do Tiêu Ngộ An nhặt về mà, Tiêu Ngộ An đã là một nửa phụ huynh của Minh thứ.
"Cậu nghĩ sao?" Tiêu Cẩm Trình.
Đầu Tiêu Ngộ An bây giờ cũng hơi loạn, Ôn Nguyệt giống như là nghiêm túc với việc đó rồi, nhất định phải đưa Minh Thứ rời đi. Nhưng họ có thể đưa Minh Thứ đi nơi nào?
Cha mẹ đưa con cái đi chuyển nhà, người ngoài như họ đây, đúng là không có lí do gì để ngăn cản, huống hồ bây giờ Tiêu Lãm Nhạc không ở đây, ngay cả người có thể can thiệp vào nhà họ Minh cũng không có.
"Không thì chúng ta nhận nuôi Minh Thứ đi? Ba mẹ em ấy là cái quái gì?" Tiêu Cẩm Trình lại suy nghĩ viễn vông, "Chúng ta trôm hộ khẩu của em ấy về đi."
"Suốt ngày nghĩ vớ vẩn gì đấy?" Tiêu Mục Đình nói: "Ba mẹ em ấy không phải vẫn còn sống sờ sờ ra đó sao?"
Ba người bọn cậu nghĩ nát óc cả đường, cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào.
Buổi tối Tiêu Ngộ An không ngủ được, phát hiện chuyện này đúng thật là khó giải thích.
Hôm nay trước khi gặp Ôn Nguyệt, tâm trạng của cậu rất tốt. Cuối cùng cũng gặp được Minh thứ, tốt xấu mà nói thì, dù sao cũng đã dỗ dành được bé con rồi. Lúc rời khỏi phòng bệnh, cậu còn đang ngẫm nghĩ, tuy là nút thắt của Minh Thứ đã được gỡ, nhưng vẫn không chắc vấn đề này sẽ hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Tính cách của Minh Thứ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi gia đình và môi trường trưởng thành, không giống ánh ban mai mà bình thường hay thể hiện ra ngoài, những dấu ấn u ám khó mà phai mờ ấy sẽ lẫn vào nơi không ai thấy được 一一 Chúng nó vốn không nên tồn tại.
Thế nhưng cũng đã tồn tại rồi, tương lai cậu chỉ đành ráng chú ý hơn. Minh Thứ còn nhỏ, cậu vẫn còn cách từ từ xoá đi những dấu ấn đó.
Nhưng lời nói của Ôn Nguyệt khiến cậu ý thức được, cậu chắc là không còn cơ hội ấy nữa rồi.
Nhà họ Minh một hai đòi đưa Minh Thứ đi, cậu không có cách nào ngăn cản.
Ánh đèn đường soi vào từ cửa sổ, nỗi lòng cậu rối bời, vươn tay che đi đôi mắt.
Minh Thứ không biết anh sau khi rời khỏi phòng bệnh của mình, đã xảy ra xung đột với Ôn Nguyệt.
Hôm nay nó vui vẻ lắm đó, đem giấy cam kết của anh cẩn thận gấp nhỏ lại, giấu vào trong áo, sau đó nhìn thấy Ôn Nguyệt, cũng không còn chống đối vậy nữa.
Ôn Nguyệt cũng không hề nhắc tới việc đã gặp Tiêu Ngộ An, nói mấy lời không ra làm sao với nó, hỏi nó có chịu đi xin lỗi với Hạ Chung không.
Nếu như Ôn Nguyệt hỏi nó vấn đề này sớm hơn, nó không chỉ không trả lời, nói không chừng còn sẽ mất kiểm soát. Nhưng bây giờ anh đã nói rõ tất cả rồi, vậy nó không để ý nữa.
Hạ Chung thích anh, nhưng thế thì đã sao? Anh không thích Hạ Chung, cũng sẽ không yêu đương. Không ai có thể cướp anh đi từ chỗ nó.
"Được thôi." Lúc nó trả lời còn cười một tiếng.
Ôn Nguyệt rất bất ngờ, những lời dạy dỗ kia vừa đến bên miệng không thể không nuốt lại.
Hạ Chung bị thương nhẹ hơn so với Minh Thứ, Minh Thứ còn phải ở lại bệnh viện một thời gian, Hạ Chung đã có thể xuất viện rồi. Hôm cậu ta xuất viện, Minh Hãn, Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt đưa Minh Thứ đến phòng bệnh của cậu ta, nghiêm túc nói xin lỗi.
Hạ Chung đứng bên giường, gầy gò, mái tóc mềm mại, trông yếu ớt không hề có tính công kích, lúc Minh Thứ cúi đầu nói "Xin lỗi", cậu ta còn căng thẳng lùi về sau một bước.
"Là em sai rồi, em xin lỗi anh." Minh Thứ đứng thẳng thẳng. Việc này nó không cảm thấy ấm ức , nó cũng biết rõ chuyện này là sao, xin lỗi nhận lỗi trong sự tình nguyện, "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Gia đình cả hai đều ở đây, Hạ Chung nhỏ giọng nói: "Ừ."
Việc này đến đây coi như đã được giải quyết, Hạ Chung rời khỏi viện, đến nơi khác điều dưỡng, còn Minh Thứ thì tiếp tục điều trị.
Trường trung học và tiểu học đều đã khai giảng, Minh Thứ ngày nào cũng hỏi Minh Hãn khi nào mình mới có thể đến trường, Minh Hãn đều nói còn phải nghe ý kiến của bác sĩ.
Nó lại không được gặp anh một khoảng thời gian nữa rồi. Nhưng nó không hỏi.
Nó biết Minh Hào Phong không thích anh, anh không tới thăm nó, chắc chắn là bị Minh Hào Phong ngăn cản. Nhưng bây giờ nó không hoảng sợ một chút nào, trong túi của nó có giấy cam kết của anh viết, đợi nó xuất viện rồi, thì nó tự mình đi tìm anh, trường tiểu học và trung học gần nhau như vậy, nó còn sầu não không thể gặp được anh sao?
Nhưng trong lúc nó đang tính toán trở về trường, đơn chuyển trường cũng đã được đưa lên.
Trước khi Minh Thứ lái xe tông Hạ Chung, thì Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong đã thương lượng sẽ đón Minh Thứ rời khỏi nhà cũ của nhà họ Minh. Chuyện đột xuất này khiến họ càng thêm vững tin, không thể tiếp tục vứt Minh Thứ ở viện lớn nữa.
Minh Thứ nuôi thả, bị ảnh hưởng, đã trở thành một con quái vật trong mắt của họ.
Mà quái vật thì nên được thuần dưỡng.
Minh Thứ đếm số ngày ở bệnh viện, cuối cùng cũng đợi đến ngày được xuất viện.
"Con cứ vậy đi học sao?" Nó ngồi ở hàng ghế phía sau xe, trong mắt phát sáng, "Hôm nay thứ năm, có rất nhiều tiết học, một lát con sẽ đi đến trường."
"Không gấp." Minh Hào Phong lại nói: "Hôm nay khoan hẳn đến trường đã."
Minh Thứ đương nhiên gấp, "Nhưng con đã bỏ sót rất nhiều tiết học rồi!"
"Có giáo viên thích hợp với con ở đó mà, sẽ được bổ sung nhanh thôi." Ôn Nguyệt nói: "Trở về nghỉ ngơi chút đi, nằm viện lâu như vậy, con cũng đã mệt rồi."
Minh Thứ đâu đó cảm thấy không đúng. Nhưng đến khi nhìn thấy hành lý đã được thu xếp xong, nó cũng không ngờ được rằng, Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt đã chuyển trường cho nó.
"Tôi không đi!" Nó hét lớn: "Hai người muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không đi!"
Minh Hào Phong cứng rắn chắn ngăn trước mặt nó, "Thủ tục chuyển trường cũng đã làm xong rồi, không đến phiên mày không chịu đi. Việc mày tông người ta cả viện lớn đều đã biết rồi, tiếp tục ở lại đây, không tốt cho mày đâu!"
"Vậy tôi cũng không đi! Tôi đã xin lỗi rồi!" Minh Thứ gấp gáp hét lên: "Ông! Ông ơi!
Minh Hãn quay lưng lại, không nói câu nào.
"Anh ơi!" Lúc bị khoá vào trong xe, Minh Thứ dùng sức đập lên cửa kính xe, dùng toàn bộ sức lực hét lớn về phía nhà họ Tiêu: "Anh ơi! Anh ơi!"
Đang là thời gian lên lớp, lớp thi môn vật lý năm hai đã bắt đầu phát đề thi. Tiêu Ngộ An ngẩng đầu lên mà không rõ vì sao, nhíu mày nhìn ra cửa sổ.
"Đề thi!" Bàn sau hét lên mấy tiếng, không thể không cầm bút chọt Tiêu Ngộ An.
Tiêu Ngộ An lúc này mới tỉnh táo trở lại, cầm giấy thi truyền ra sau.
Hết chương .