Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương .
Minh Thứ chỉ cần tỏa sáng lấp lánh thôi.
Tiêu Ngộ An nghiêng mặt, ngắm Minh Thứ bằng ánh mắt khác ngày thường
Đây dường như là lần đầu tiên Minh Thứ nhắc về tiền với anh sau khi không còn là đứa trẻ. Nhà họ Minh và nhà họ Tiêu không thiếu tiền, nhưng Minh Thứ lại không cần, khoảng khắc Minh Thứ rời khỏi khu viện lớn, thì cũng là lúc cậu thoát khỏi cái gia đình khiến người khác ngột ngạt.
Nhưng trưởng thành cùng việc thi lên Đại học ở thời buổi xã hội bây giờ không có nghĩa đã hoàn toàn tự lập. Tiêu Ngộ An nhớ lại mình lúc trước sau khi kết thúc kì thi Đại học cũng thế, không ngay trong tức khắc đã buông bỏ sự hỗ trợ từ gia đình, cũng chưa từng phiền muộn vì tiền bạc, càng không vì lý do học phí và tiền sinh hoạt mà mỗi sớm phải thức dậy đi làm đến đêm tối.
Mười chín tuổi đã có thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, có rất nhiều đứa trẻ xuất thân từ gia đình khốn khổ, chỉ mới học cấp hai đã ra ngoài bôn ba kiếm tiền.
Thế nhưng đổi lại là đứa nhỏ được mình trông đến lớn, nghĩ đến thế khó trách khỏi có chút đau lòng, dù có thế nào vẫn không hi vọng em ấy chịu nhiều khổ cực, mong muốn em ấy có thể thuận buồm xuôi gió.
Minh Thứ không thể làm bảo bối nhà họ Minh, chẳng lẽ lại không thể thành báu vật của nhà họ Tiêu sao? Con cháu nhà họ Tiêu, tuy rằng cách giáo dục không nghiêm khắc, nhưng có cu cậu nào lại không phải được nuông chiều đến lớn?
Không có lý nào trước mắt đã sắp học năm nhất đến nơi, mà Minh Thứ còn đang lo về vấn đề học phí, lo âu công việc ở tiệm trà sữa mất rồi, phải mau mau đi đâu tìm gấp một việc khác.
Trước kia Minh Thứ chưa từng nghèo, vậy bây giờ hay cho có kể là tương lai cũng đừng như vậy.
Không phải không được phiền muộn vì tiền, mà là không cần thiết.
Lúc bé Minh Thứ là anh Minh tràn đầy kiêu ngạo, được bao bọc bởi nhiều mối lo vụn vặt, thế thì ngày sau vẫn gói kĩ những thứ ấy trên lưng đi, không được tủi thân, còn những túng quẫn, chi li, bứt rứt vì thiếu thốn tiền đều không thuộc phạm vi của Minh Thứ.
Minh Thứ chỉ cần tỏa sáng lấp lánh thôi, anh dạy ra sự kiêu ngạo của Minh Thứ, chẳng lẽ lại để Minh Thứ mất đi nó?
Minh Thứ bị nghía đến căng thẳng, không thể không tách khỏi đường nhìn, "Anh này, anh, anh nhìn gì đó?"
Tiêu Ngộ An nổ máy, dần dần gia nhập vào dòng xe giữa đêm đen, "Tích được bao nhiêu rồi?"
"Dạ?" Minh Thứ không ngờ được Tiêu Ngộ An tự dưng lại hỏi đến vấn đề này, ngẫm nghĩ một hồi, cúi đầu, "Được vài ngàn."
Thật ra cậu làm hai công việc, tích góp trong một kì hè, thì tiền học với sinh hoạt không thành vấn đề.
Nhưng suy cho cùng cậu chưa từng trải qua cuộc sống phải lo nghĩ đủ hướng, tiền kiếm được rất nhiều, nhưng tiêu cũng không ít, cứ xem nhà của Tiêu Ngộ An như nhà của mình, đôi lúc sắm thêm vài thứ, mua rất nhiều hoa đắt tiền với trái cây hàng nhập nhằm để che giấu mình đang nịnh nọt.
Nếu như chị Cẩn Lan không gửi quần áo hè thu mới cho, cậu còn phải cất công mua thêm.
Anh Minh của Nhất Trung không phải để kêu chơi chơi, cậu đẹp trai, ăn bận cũng không loa qua, nhưng nếu ngay tức khắc bảo cậu phải đổi từ đồ hiệu sang đồ lề đường, thì trong lòng cậu cũng rối rắm lắm.
Nên cứ vậy tiêu sài, tiền cũng vơi đi dần. Cậu đã tìm hiểu chương trình đào tạo chuyên ngành của mình, năm nhất bận lắm, tuy là không đến nổi không có thì giờ đi làm thêm, nhưng nếu làm những công việc không liên quan thì tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Nhắc đến tiền là cậu cứ thấy khó chịu, vốn chưa từng thiếu tiền, bỗng dưng nghèo túng, cái cảm giác ấy có hơi xấu hổ mất mặt, đầu cậu lại cúi càng thấp, muốn kiếm một cái hố chui vào cho rồi.
"Tiền của cụ ông cho không tính động vào?" Tiêu Ngộ An hỏi.
Minh Thứ "ò" một tiếng, "Không động, tự em có thể kiếm được."
Tiêu Ngộ An nói: "Khai giảng thì sao, vẫn đi làm thêm à?"
Minh Thứ không lập tức trả lời. Chuyện này cậu cũng đang do dự, nếu tiếp tục làm thêm, thì sẽ hao tốn thời gian, thi vào đại học Cảnh sát chỉ là bước đầu tiên, nhưng Tiêu Ngộ An giỏi hơn sinh viên ưu tú bình thường của trường rất rất nhiều, năm ấy khóa Tiêu Ngộ An vào là thê đội() huấn luyện đặc biệt, giờ cậu đã thua Tiêu Ngộ An một đoạn rồi, nếu còn không nổ lực đuổi theo, thì khoảng cách giữa cậu và Tiêu Ngộ An sẽ ngày càng xa hơn.
Thê đội (梯队): bộ phận của đội hình chiến đấu, được bố trí thành nhiều tuyến trước sau theo hình bậc thang
"Ý anh không phải làm thêm không tốt, lao động để xoay sở cuộc sống của mình, là một chuyện đáng để ta ngẩng cao đầu." Tiêu Ngộ An để tâm đến lòng tự tôn của Minh Thứ, mỗi một câu đều phải thông qua dày công suy nghĩ, "Em rời khỏi ba mẹ, nếm trải một cuộc sống mà trước kia chưa từng thử, kiếm tiền, tích góp, chuyện này không mất mặt."
Minh Thứ khẽ siết chặt ngón tay. Nhịp tim cậu đang đập ngày một nhanh, trong đầu thì vừa tỉnh táo vừa mù mịt. Cậu dường như đoán được Tiêu Ngộ An đang nói gì với mình, cũng dường như trống rỗng không hiểu gì.
"Nhưng anh không muốn thấy em bởi vì tiền mà túng quẫn đến vậy." Giọng nói của Tiêu Ngộ An giống như hòa vào màn đêm, nồng nàn say lòng người, "Công việc ở tiệm tiện lợi, em cứ tiếp tục làm, nhưng công việc thứ hai, thì không nhất thiết phải tìm nữa."
Minh Thứ nghe mà lâng lâng nhìn Tiêu Ngộ An, "Nhưng mà..."
Tiêu Ngộ An nhìn thẳng phía trước, ánh mắt không liếc sang phải lần nào, "Em hiểu thế nào là tự lực cách sinh, nhưng tự lực cánh sinh không hoàn toàn đại biểu cho không ỷ lại vào người bên cạnh."
Mười đầu ngón tay Minh Thứ thu hẹp lại càng gần, yết hầu chuyển động khó khăn, "Anh..."
"Học phí, tiền sinh hoạt em không cần bận tâm." Tiêu Ngộ An nói: "Ngày trước sống thế nào, thì ngày sau vẫn thế ấy."
Lồng ngực Minh Thứ "thình thịch" liên hồi, chỉ mới qua một lúc, trước trán đã toát đầy mồ hôi.
"Anh à. Anh nói mấy lời này, không ổn chút nào." Đầu óc loạn tung, từ ngữ nhả ra từ miệng vẫn không chịu chút ràng buộc, Minh Thứ thấp giọng thủ thỉ, nói mấy câu mà tới chính mình cũng chẳng hiểu nổi.
Gần nhà có vài nhà hàng kiểu Tây, lúc chạy đến gần đó, Tiêu Ngộ An ngừng xe hẳn.
Hôm nay anh lười nấu cơm, không bằng dắt Minh Thứ ra ngoài giải quyết.
"Xuống đi." Tiêu Ngộ An mở dây an toàn, "Vừa ăn vừa nói."
Minh Thứ vẫn còn chìm trong ưu tư của riêng mình, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhà hàng Tây đó là kiểu nhà kính rất có phong cách, buổi tối lắp đèn màu lấp lánh, xinh đẹp mà lãng mạn.
"Ăn ngoài ạ?"
"Ừ, có món cơm cua() em thích."
Cơm cua (蟹肉焖饭):
Thời gian đã hơi muộn, khách dùng cơm cũng rất ít, ví trí bên cửa kính rất yên tĩnh, trên quầy rượu có một cô gái bận chiếc váy dài trông rất ưu nhã đang kéo đàn vi-ô-lông.
Tiêu Ngộ An gọi món cua và bò bít tết, thêm một phần hải sản các loại, toàn là những món có giá khá cao ở đây.
Minh Thứ đang bàn tính chuyện vừa nãy nói ở trên xe, phục vụ vừa đi, đã lập tức hỏi: "Anh, lời khi nãy của anh có ý gì?"
"Anh còn tính hỏi em." Tiêu Ngộ An nói: "Anh nói vậy, có gì không ổn?"
Minh Thứ lúng túng, "Anh nghe được rồi à?"
Cậu thấy may thay vì đèn ở đây phối toàn màu ấm, như vậy sẽ không lộ ra gương mặt đỏ ngần nóng hầm hậm ấy của mình.
"Ừm. Nghe được rồi." Tiêu Ngộ An ngữ khí bình tĩnh, "Nghĩ gì thì cứ nói ra."
Minh Thứ cự nự một lúc lâu, bò bít tết được bưng ra tận bàn rồi mới đáp: "Anh bảo em không làm thêm nữa, đừng bận tâm tiền bạc, vậy học phí và tiền sinh hoạt của em sẽ do anh quản sao?"
Tiêu Ngộ An gật đầu, "Anh sẽ cho em một cái thẻ, em tự tính ước chừng rồi dùng. Bây giờ em lớn rồi, tiêu xài ra sao, nên dùng nó vào chỗ nào, anh tin em có chừng mực."
"Nhưng mà..." Minh Thứ nhăn mày, hai tay cầm dao nĩa, nhưng lại không cắt xuống miếng thịt kia.
Cậu có hơi gấp, sợ rằng mình biểu đạt không rõ ràng.
Nhưng biểu đạt thế nào cho rõ đây? Trong lòng cậu còn chưa nắm được.
Tiêu Ngộ An nhẫn nại đáp: "Nhưng mà làm sao?"
"Nhưng mà anh dựa vào gì đây?" Minh Thứ buột miệng xong mới đột nhiên giận lẫy mình, cậu rõ ràng đâu có ý đó, cậu sao có thể chất vấn Tiêu Ngộ An, cơ mà lời ấy nói ra khó nghe cực kì.
Tiêu Ngộ An nhướng nửa mày, "Dựa vào gì?"
Minh Thứ dứt khoát buông dao nĩa xuống. Hôm nay cậu sai trái quá rồi, cả đoạn đường này cậu chưa từng đúng lần nào hết.
Thấy Minh Thứ lo lắng, Tiêu Ngộ An dịu giọng nói: "Đừng cuống, từ từ nói."
"Em... Em sắp mười chín tuổi, trưởng thành một năm rồi, em sẽ không xài tiền của Minh Hào Phong với Ôn Nguyệt, tiền của ông cũng vậy em không muốn xài, em phải chứng minh cho bọn họ thấy, em có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình!" Minh Thứ cảm xúc kích động, khóe mắt hơi ửng lên.
Cậu trai ở độ tuổi này, nhìn thì có vẻ đã lớn, nhưng thực tế thì không phải. Em ấy vô cùng để ý việc kiếm tiền, nhưng đối với người ba bốn chục tuổi thì kiếm tiền lại không phải là mục đích duy nhất.
Bọn họ chỉ đang gấp gáp muốn chứng tỏ rằng, mình đã trở thành một người đàn ông đáng tin cậy.
"Em làm thêm không có bao nhiêu tiền, nhưng đó cũng là đồng tiền em đánh đổi từng giờ từng giờ mà có, em dùng nó mới thấy yên tâm." Minh Thứ giống như một bé thú nhỏ vừa mới rời khỏi hang ổ của mẹ mình, trong mắt lóe ra thứ ánh sáng không chứa một tí tạp chất, "Em không ỷ lại vào bọn họ, em cũng không được ỷ lại vào anh."
Tiêu Ngộ An nói: "Tại sao không được ỷ lại vào anh?"
"Bởi vì..." Minh Thứ cứng miệng.
Câu hỏi này cậu không trả lời được, vì ban nãy đã nói nguyên nhân. Tiêu Ngộ An không hiểu sao? Cứ muốn cậu giải thích lại thêm à, cậu cũng không tìm ra được từ ngữ nào hợp lý hơn nữa.
"Bởi vì em trưởng thành rồi? Sắp mười chín rồi?" Tiêu Ngộ An nói: "Trưởng thành là một đường ranh giới, nhưng nó chỉ có nghĩa em đã có thể đối mặt với mưa gió ở ngoài thế giới kia, chứ không có phải đằng sau em không còn một bến bờ nào nữa."
Con ngươi Minh Thứ bỗng dưng lóe sáng, nhè nhẹ nuốt một ngụm nước bọt.
"Đừng nói mười chín tuổi, Tiêu Cẩm Trình hai mươi hơn vẫn còn đang tìm Tiêu Mục Đình đòi đồng hồ kia kìa." Tiêu Ngộ An cười vài tiếng, "Thế đã ảnh hưởng khả năng tự lập và trưởng thành của nhóc ấy chưa?"
Minh Thứ nói không ra lời.
"Em không dựa dẫm vào nhà họ Minh, một đồng cũng không dùng, đó là vì em đã hạ quyết tâm phân rõ ranh giới với bọn họ." Tiêu Ngộ An đáp: "Nhưng em và bọn anh cũng vạch rõ ranh giới rồi à?"
Minh Thứ lập tức lắc đầu.
Cậu làm sao có thể vạch rõ ranh giới với nhà họ Tiêu chứ? Vừa nãy Tiêu Ngộ An nói bến bờ, nhà họ Tiêu không phải đang là bến bờ của cậu sao?
Tiêu Ngộ An nói: "Thế anh bảo em không cần lo về học phí tiền sinh hoạt, nên sống thế nào thì cứ thế đó, có vấn đề gì không hử?"
Mí mắt Minh Thứ nóng đến khó chịu, đến nỗi phải vươn lòng bàn tay lên xoa, thế nhưng lòng bàn tay cũng không lạnh, xoa nửa ngày, độ ấm cũng chẳng giảm xuống, ngược lại càng xoa càng khiến mắt đỏ hơn.
Thức ăn đã được bưng lên đầy bàn, Tiêu Ngộ An không nói nhiều nữa, ý bảo rằng Minh Thứ mau ăn.
Trên bàn toàn là món mình thích, Minh Thứ gần như ăn như hổ đói.
Cậu vốn không hề đói đến thế, nhưng cả người lại kìm nén một luồng sức lực, đều là thứ ban nãy Tiêu Ngộ An rót vào.
Tiêu Ngộ An sao lại vô sỉ như vậy chớ?
Lúc nào cũng nói toẹt ra mấy lời khảm dưới đáy lòng của cậu, được thương như vậy, cậu chịu không nổi, cậu thà rằng mỗi sớm thức dậy đi làm thì hơn!
Về sau Tiêu Ngộ An lại gọi thêm một phần điểm tâm ngọt, nhìn Minh Thứ ăn đến ợ bụng, mới cười vui vẻ đi thanh toán.
Trên đường về nhà ghé ngang qua tiệm bán đồ ăn sáng, món được bán tại chỗ đó vào ban đêm là Malatang().
Malatang
Minh Thứ nhìn một hồi, nói: "Anh, mai em sẽ dậy sớm chút nữa, đi mua bánh bao về, thế thì lúc anh thức dậy chắc sẽ vẫn còn nóng á."
Tiêu Ngộ An lắc đầu, "Không cần, anh ra..."
Minh Thứ dứt khoát cắt ngang, "Em cần!"
Tiêu Ngộ An cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dưới đèn đường, Minh Thứ giống như lông tơ cả người dựng loạn lên hết, kích động trông mà kì lạ vô cùng.
"Em cũng muốn vì anh làm chút việc, em không thể cứ vậy mà đi xài tiền của anh." Minh Thứ nói.
Tiêu Ngộ An không tranh luận.
Minh Thứ cắn môi dưới, giọng nói gấp gáp, "Anh đã nhận em, còn nuôi em nữa, em, em..."
Âm giọng phía sau nhỏ dần, Tiêu Ngộ An dừng bước chân, xoay người.
Cái đuôi khiến người ta không bớt lo kia của anh cứ thế lôi kéo chiếc bóng đen mờ của anh, nhiệt huyết nhưng lại tủi thân ngóng nhìn anh, "Em cứ cảm thấy em bị anh bao nuôi rồi cơ."
Hết chương .