Ảo Thế

chương 4: vũ phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồng nội chớm xuân.

Ngoài thành, dòng người du xuân không ngớt qua lại, thanh niên trai gái ăn mặc đẹp đẽ, tay áo níu gió xuân. Nhìn khắp nơi nơi, đâu cũng thấy quang cảnh phồn hoa tươi đẹp.

Trên đường ruộng, một nam tử bạch y tóc dài, dáng vẻ cô độc đi đến. Sau lưng y, một thiếu nữ áo xanh nhạt lặng lẽ, gần như chạy bước nhỏ, bám theo cước bộ nhanh như gió của y, trong tay cô ôm một bao vải dài.

Hạnh hoa nở rộ trên đồng, một trận gió thổi qua, vô số cánh hoa rụng xuống như mưa. Bạch y nam tử dừng chân, ngắm hoa rơi, dường như nhớ đến điều gì đó, lông mày nhíu lại, nếp nhăn giữa hai chân mày sâu như dao khắc.

“Thiếu chủ, lão gia và họ đang chờ ở đằng kia”.

Thấy y xuất thần, lục y thị nữ sau lưng nhẹ giọng đề tỉnh.

Y ném ánh mắt vào trường đình, trong đó, vài vị nguyên lão của Đỉnh Kiếm các, đang thiết yến tiễn hành - không biết có phải hữu ý không, tất cả những người đến tiễn, đều vận một thân bạch y.

Mũ áo tựa tuyết phủ khắp các chỗ ngồi.

“...” Cả người thị nữ cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên, đang dợm nói gì đó, bỗng nhiên bên tai vọng lại tiếng hát:

“Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu.

Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu? Túc phong lưu!

Thiếp nghĩ tương thân giá dư, nhất sinh hưu.

Túng sử bị vô tình khí -----

Bất năng tu!”

(Bản dịch thơ của hieusol:

Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu

Trai trẻ phong lưu bước bước mau

Ước nguyện chung thân bên chàng ấy

Dẫu tình có nhạt cũng không sầu)

Giọng ca thanh thoát, hát lên một cách tự nhiên, chẳng chút e thẹn giả tạo, không riêng gì lục y thị nữ, đến cả bạch y nam tử, đang ngắm nhìn những cánh hoa rơi trên không trung, cũng bất giác nhìn về nơi vọng ra tiếng hát.

Trên chiếc giá đu, một nhóm thiếu nữ du xuân đang cười vui đùa nghịch, nữ tử ở giữa mặc váy dài bách điệp xuyên hoa màu anh đào, có vẻ là một người giỏi chơi đu. Miệng vẫn hát ca, nàng dùng ít lực, chọn đúng thời điểm, chân nhún xuống mặt đất, dây đu ngày một lên cao, uyển chuyển như bay lượn.

“Hay quá! A Tú, đẩy mạnh nữa đi!”

Trong tiếng hò reo khen ngợi, bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc, nhiệt tình xen lẫn vài phần rụt rè, nhìn ra, chỉ thấy dưới trường đình, Thiếu Khanh từ nãy đã không còn để ý đến sự có mặt của phụ thân cạnh bên, cao giọng gọi hướng về phía này, rất phấn khích.

Trước sự cổ vũ của mọi người, nữ tử trên giá đu hé miệng mỉm cười, vạt áo như gió, tung bay mỗi lúc một cao, như một dải cầu vồng.

“Cô xem, nha đầu A Tú hôm nay bị ấm đầu hay sao ấy?” Trong đám đông, có tỷ muội cười trêu.

“Không thấy nhị thiếu gia của Tạ gia đang ở đây à...” Vài người khúc khích đáp lời.

Lúc này, chỉ thấy giá đu đã bay lên gần như song song với mặt đất, sà thẳng vào những bụi đào bụi liễu đối diện.

Trong khoảnh khắc, thiếu nữ trên giá đu hơi chúi đầu về phía trước, hàm răng nhỏ xinh cắn lấy một cành bích đào rợp hoa, giật đứt khỏi một ngọn cây nở tung như hoa lửa.

“A Tú lợi hại quá!” Đám đông đứng dưới giá đu vỗ tay cười lớn, thiếu nữ trên giá đu mắt đẹp lóng lánh, tủm tỉm cười nhìn Tạ gia nhị công tử trong trường đình, không đu nữa mà buông tay, vén một lọn tóc xõa dài ra sau tai, cành bích đào ngậm trong miệng thả xuống tay, tươi cười với Thiếu Khanh, giương cao tay ném cành hoa đào về phía chàng.

Thấy mọi người đồng cười rộ, mặt Thiếu Khanh lúc trắng lúc đỏ, sung sướng lẫn phấp phỏng ngó phụ thân ngồi bên bất động thanh sắc, cuối cùng không dằn được lòng mình, nhảy ra, nhặt lấy cành hoa đào.

Nam tử bạch y tóc dài đứng trên đường, theo dõi hồi lâu, trong đôi mắt sâu không thấy đáy bỗng lóe lên tia sáng xa xăm yếu ớt.

Y không quay đầu, hỏi: “U Thảo, đây là - người mà Thiếu Khanh phải lòng?”

Câu hỏi đột ngột này khiến U Thảo không khỏi ngớ người, rồi liếc nhìn thiếu chủ với vẻ kỳ quái, kinh ngạc trước sự quỷ dị và tàn nhẫn lại hiện lên trong mắt y, nhẹ nhàng trả lời: “Vâng ạ. A Tú... là con gái của Nguyễn Hoa Tượng, người quản lý vườn trong Đỉnh Kiếm các...”

“Một con hạ nhân mà thôi...” Có chút khinh miệt, Thiếu Uyên hốt nhiên nhướn mày cười gằn, “Lũ hạ nhân dơ bẩn đó - lại dám cười như vậy sao...”

U Thảo thấy y nhấc tay, như vô ý mà hữu ý, động vào vết thương sau vai, trong mắt, là sự u uất nặng nề.

Cô bất giác thót tim: “Thiếu chủ, tôi cầu xin ngài, xin đừng làm A Tú ----”

Cô chưa nói trọn câu, đã cảm thấy bên tai có gió vù qua, thiếu chủ đã không còn ở chỗ cũ.

“A á á!” Tiếng kinh hô vang vọng trong đám nữ nhân.

Giá đu vừa mới thõng xuống đã lại được đẩy lên cao, thanh niên bạch y tóc dài hốt nhiên như từ trên trời bay tới, cướp lấy giá đu, một tay nắm dây, một tay ôm quanh eo A Tú, cũng không thấy y dùng lực ra sao, giá đu êm ái hạ xuống từ độ cao hai trượng như phi tiên.

Thiếu nữ vận y phục màu anh đào, nhất thời sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

“Đại ca, huynh -----” Thiếu Uyên vừa cuống vừa giận, hoàn toàn quên bẵng hôm nay là ngày tiễn hành, chực xông đến, nhưng lão các chủ nãy giờ bất động thanh sắc đã cản lại: “Uyên nhi, con làm thế này là sao?”

Nhìn đại nhi tử vốn quái dị kiệt ngạo của mình, các chủ Đỉnh Kiếm các hỏi với giọng bất lực.

“Con muốn cô gái này!... Con chán ở một mình rồi. Con muốn một người mới, người sống, đến bồi tiếp con. Được chứ?”

Nhãn thần của Thiếu Uyên rất bình tĩnh, rất lãnh đạm, không biết y đã làm gì, nữ tử kia ánh mắt tóe lên niềm phẫn hận và uỷ khuất, mặc dù không ngừng nỗ lực vùng vẫy, nhưng không sao động đậy được. Y kiệt ngạo nhìn phụ thân, nhìn đệ đệ, nhìn tất cả các nguyên lão.

Thiếu Khanh gần như muốn gào lên: “Đại ca! Huynh điên à? A Tú, A Tú là... là người của đệ!”

Người thiếu niên này, bị bức phải nói ra lời thầm kín trước mặt mọi người, nhất thời cả khuôn mặt đỏ bừng. Nhìn vị huynh trưởng mà mình từ nhỏ đã tôn trọng ngưỡng mộ, nhưng chưa từng gần gũi, đôi mắt sáng trong của chàng ánh lên sự phẫn hận thấu xương và thất vọng vô bờ.

“Ngươi?...” Nhìn khuôn mặt sung mãn sức sống của Thiếu Khanh, đại công tử Thiếu Uyên chợt cười khẩy lạnh lùng, “Từ nhỏ, ngươi đã có được nhiều hơn ta bao nhiêu thứ? Lấy đi của ngươi một nữ nhân, thì đã đáng gì? Phụ thân, người có đáp ứng không?”

Y nhìn phụ thân, mắt sắc như châm, lông mày hơi nhíu lại.

“Không phải là cướp dâu, vi phụ cũng không thể nói là được...” Sắc mặt của lão các chủ cũng rất khó coi, nộ khí ngưng tụ tại chân mày, thế nhưng, vượt ra khỏi ý liệu, ông vẫn không nổi trận lôi đình, kiên nhẫn phân tích.

Thiếu Uyên lạnh nhạt buông một câu: “Một đứa con gái hạ nhân... chẳng phải cũng như nô tài của Tạ gia hay sao”. Lão các chủ không nói gì, nhìn đại nhi tử sắp đi xa của mình, cùng người thị nữ sắc diện tái mét, ôm kiếm đứng sau lưng y, mục quang ông không ngừng biến ảo.

“Tạ Thiếu Uyên! Huynh, huynh điên thật rồi!”

Hành động vô thức, Thiếu Khanh xông vọt lên, muốn kéo người yêu khỏi tay huynh trưởng, nhưng, còn chưa tiếp cận thân y đuợc ba thước, Thiếu Uyên đã phất tay lên, ống tay áo bằng lụa trắng đập khẽ vào cổ tay đệ đệ, trong sát na phát ra tiếng xương cổ tay gãy giòn tan - không hề lưu tình, với đệ đệ ruột của mình cũng hạ thủ không lưu tình!

Kiếm Yêu, quả nhiên là Kiếm Yêu - một kẻ điên thực sự!

“Thiếu chủ!” Vài vị nguyên lão trong đình không bàng quan được nữa, lũ lượt vỗ kiếm phi lên!

“Thôi vậy...” Lão các chủ rốt cuộc cũng động thủ, nhị nhi tử đã rút kiếm bị lôi về. Đối mặt với nụ cười lạnh vẫn treo trên miệng đại nhi tử, ông từ tốn nói - “Hôm nay con phải đi xa, khi nào con quay về, ta sẽ làm chủ cho con, hỏi cưới Nguyễn cô nương làm vợ, được không?” Mục quang của ông, dù nhìn nhi tử của mình, nhưng vẫn sâu sắc khó dò.

“Cha! Cha! Sao cha có thể làm vậy được?” Không tin nổi vào tai mình, Thiếu Khanh thảng thốt, cơ hồ vô pháp tưởng tượng, phụ thân luôn sủng ái mình hết mực, thế mà lại đưa ra một quyết định bất cận nhân tình như vậy.

Trong phút chốc, tay của đại công tử Thiếu Uyên luồn qua, xốc dựng A Tú đã gần như mềm rũ, ngắm nhìn khuôn mặt mới đây hãy còn rạng rỡ của nàng, giờ đây bị màu trắng bệch xâm chiếm, khóe môi y cong lên, thanh âm càng thêm lạnh giá - “Ai nói con muốn cuới hỏi chính thức? Cô ta cũng xứng sao? Con chẳng qua thiếu một thị thiếp mà thôi!”

Hốt nhiên, y cười sằng sặc, vỗ tay, tiếng vỗ tay ngân vang phá vỡ bầu không khí im lặng. Trước cái nhìn trừng trừng của mọi nguời, đại công tử Tạ gia dang rộng tay áo, trưòng ca khởi vũ:

“Khí ngã khứ giả tạc nhật chi nhật bất khả lưu,

Loạn ngã tâm giả kim nhật chi nhật đa phiền ưu!

Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu.

Bồng Lai văn chương Kiến An cốt, trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát.

Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.

Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi kiêu sầu sầu canh sầu.

Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triều tán phát lộng thiên chu!”

(Bản dịch thơ của hieusol:

Bỏ ta đi xa

Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu

Làm rối lòng ta

Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu

Gió tiễn nhạn thu bay muôn dặm

Biệt ly say ngất chốn cao lâu

Kiến An cốt khí Bồng Lai ý

Tài thơ Tiểu Tạ dễ tìm đâu

Thi hứng dâng cao khoe tráng chí

Hái trăng kia vào tay ta mau

Rút đao chém nước, nước trôi mãi

Nâng chén tiêu sầu, càng thêm sầu

Kiếp sống buồn tênh lòng phai nhạt

Xõa tóc rong thuyền ta phiêu du)

Trường bào cưỡi gió tung bay, hứng lấy hạnh hoa đầy trời múa loạn, rải trên không trung. Thân hình Tạ Thiếu Uyên như lãnh hạc vượt qua ao lạnh, mềm dẻo lả lướt, lẻ loi cao khiết. Tiếng hát trong trẻo lanh lảnh, phảng phất như ngân hà thiên lưu, không khởi nguồn, không điểm cuối.

Vung tay hất áo, vừa ca vừa cười, chân đã xuống đường, rời đi.

“Điên rồi... Xem ra điên thật rồi...”

Đột nhiên, mọi người đều nghe thấy lão các chủ lẩm bẩm một mình, ánh mắt ông nhìn nhi tử mình, vừa thương xót, lại vừa bất lực: “Khanh nhi, đừng trách cha - Bệnh tình hiện giờ của đại ca con, không còn ngỗ nghịch được nữa rồi...”

Mọi người hít một hơi khí lạnh, ngay cả Thiếu Khanh vốn phừng phừng phẫn nộ, cũng đột nhiên minh bạch điều gì đó, không nói thêm lời nào, chỉ nhìn đại công tử múa hát đi xa dần, thở dài.

Tất cả đều minh bạch -----

Hóa ra truyền ngôn là sự thực, đại công tử Tạ gia, đích thực điên rồi.

“Thiếu chủ! Thiếu chủ!”

Trong khi tất cả đều đang còn ngây người, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của lục y thị nữ vang lên trong gió: “Kiếm của ngài!”

Cô nâng vạt áo, chạy đi, đạp lên những cánh hạnh hoa trải đầy mặt đất.

Tạ Thiếu Uyên xoay mình, nhìn cô, rồi, chìa tay, nhấc lấy thanh trường kiếm bọc kín trong tay cô, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, hốt nhiên y mỉm cười, với tay ngắt một nhành hạnh hoa bên đường, cài lên tóc cô.

“Về phòng đi, chờ ta quay về. Mười ngày sau ta không về, thì đốt đồ của ta đi...”

“Chỉ tiếc thanh Băng Tuyết Thiết, cho cô vậy... Sau đó đổi một công việc khác đi”.

“Về sau cô không cần ở lỳ trong căn phòng tối tăm đó nữa rồi”.

“----- Mau đi cầu Bồ Tát đi, cầu nguyện cho ta đừng quay về! Ha ha, ha ha!”

Y cười lớn, huýt một tiếng, rút kiếm ra múa. Kiếm quang hoành không, một trời hoa bay diễm lệ trở nên ảm đạm thất sắc.

Trong một vùng sắc hồng bay liệng hỗn loạn, y ca vang phóng túng nhảy múa, trời cao thông thoáng, cỏ non um tùm, người đi tiễn mũ áo tựa tuyết, Đỉnh Kiếm các thiếu chủ tiếng ca phiêu đãng vươn xa, dội lên tận mây xanh:

“Ngã thị thanh đô sơn thủy lang. Thiên giáo lãng mạn sơ cuồng.

Tằng phê cấp lộ chi phong sắc, luy tấu lưu vân tá nguyệt chương.

Thi vạn thủ, tửu thiên thương. Kỷ tằng trước nhãn khán hầu vương?

Ngọc lâu kim khuyết dung quy khứ, thả tháp mai hoa túy Lạc Dương!”

(Bản dịch thơ của hieusol:

Ta ở Thanh Đô miền núi sông

Trời sinh lãng mạn tính cuồng ngông

Hô mưa, gọi gió ta ban lệnh

Mệt, tấu “Lưu vân tá nguyệt” chương

Vui vạn bài thơ, ngàn chung rượu

Chẳng buồn để mắt bậc hầu, vương

Lầu ngọc gác vàng lười ngó tới

Bận trồng hoa mai say Lạc Dương)

--------------------------------------------------------------------------------

Ba bài thơ trong chương này lần lượt là: “Tư Đế Hương” của Vi Trang, “Trên lầu Tạ Thiếu ở Tuyên Châu tiễn biệt quan hiệu thư Thúc Vân” của Lý Bạch và “Chá cô thiên” của Chu Đôn Nho.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio