-"Lăng Lam Hàn, mau mang thuốc tới."
-"Lăng Lam Hàn bên kia, mau tới xếp chỗ ngồi cho họ."
-"Lăng Lam Hàn mang thuốc trị thương lại đây."
....
Từng hồi lại từng hồi, cái tên Lăng Lam Hàn được vinh danh kêu lớn không biết bao lần.Chính danh của giọng nói ấy là một cô nương ước chừng mười năm mười sáu tuổi,một thân xiêm y màu bạch đơn giản,đai lưng lam ôm gọn lấy vòng eo mảnh nhỏ,ngọc bội bạch ngọc được chạm khắc hoa văn thực tinh tế hình cánh sen,phần dây đeo được kết lại bằng những sợi dây tơ đỏ rực,đuôi rủ xuống theo hướng gió mà phất phơ.Nhìn kĩ một chút sẽ thấy trên mặt miếng ngọc khảm một chữ'Thủy'.
Nàng nhàn hạ ngồi trên ghế,tay cầm một sợi tơ mảnh,đầu kia quấn trên cổ tay nam nhân chừng bốn mươi tuổi xanh xao gầy gò.Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt bị che lấp bởi sa,hàng mi cong nhắm hờ khẽ chuyển,đôi đồng tử xám tro liền xuất hiện. Đồng tử tựa chiếc giếng cổ xưa sâu không thấy đáy.Toàn thân nàng mang một cỗ khí giá lạnh khiến người khác không dám lại gần.
-"Còn không mau đến?"
Đôi đồng tử ấy chợt lóe sáng như ánh mắt của loài sói hoang cuồng dã lia tới cách đó không xa, rất nhanh biến mất chưa tùng tồn tại chỉ còn lại cái mảnh u tĩnh ban đầu, ngữ khí nhàn nhạt khiến người khác sinh ảo giác phải chăng chính bản thân đã nhìn lầm?
Phía bên kia,một nam tử đang làm gì đó,chốc chốc lại ho khan một hồi.Nghe tiếng gọi,theo bản năng liền nhìn tới hướng phát ra âm thanh,lườm.Đường đường thiếu gia Lăng gia mà phải đi làm công việc của kẻ ti tiện,bảo hắn sao không sinh khí đây?Bất qua hắn luôn tự nói phải nhịn,kẻ kia...là hi vọng duy nhất giúp được huynh đệ hắn.
Lăng Lam Hàn nhíu mày,chặn lại cỗ khí muốn bùng nổ,đi tới chìa một chiếc chén nhỏ trước mặt Thủy Vũ Tuyết.Nhìn kĩ lại,trong chén chứa thứ chất lỏng màu đen vẫn bốc hơi từng đợt phả vào không khí.
Thủy Vũ Tuyết nhìn qua chén thuốc,ngẩng mặt nói."Ta không phải người bệnh." bốn từ nhẹ nhàng mà như bàn tay tát thẳng vào mặt Lăng Lam Hàn đau rát, không khí nhất thời ngưng lại,khó khăn hô hấp.
Tưởng chừng chén thuốc kia sẽ bay thẳng vào mặt Thủy Vũ Tuyết,nhưng không,hắn chỉ quay nhẹ người đưa thuốc tới một vị đại thúc ngồi cạnh đó.
Thủy Vũ Tuyết ánh mắt tựa tiếu phi tiếu dậm dãi:"Ngươi quả thật là người hảo chịu đựng,bất quá ngươi nên biến đi.'
Lăng Lam Hàn toàn thân đứng lại,cước bộ cũng vì thế chậm vào phần,xoay người khó hiểu nhìn nàng cười."Tiên y,ngươi có ý gì?"
-"Ta có ý gì trong tâm ngươi thực không rõ hay sao?"
Thủy Vũ Tuyết chuyển dời tầm mắt tới vị đại thúc đối diện,không nói lời nào đem bình thuốc trong người ra xuất ra ba viên.
-"Ta thực không rõ." Lăng Lam Hàn một mặt cười đã bỏ,chân mày nhíu lại,cặp mi dài che đi đôi đồng tử không rõ ý nghĩ.
-"Vốn muốn ngươi tự nói,nhưng xem ra không thuận lợi cho lắm."
Thủy Vũ Tuyết vẫn một bộ dạng lười nhác lại tiếp "Độc trên người Âu Dương Nhược Thiên đã được giải,ngươi hẳn là biết rồi đi. Tại sao lại theo ta tới giờ? đừng nói với ta đường đường thiếu gia Lăng gia uy chấn thiên hạ rảnh rỗi tới mức theo ta làm một cái tiểu đồng nho nhỏ sao?"Thủy VŨ Tuyết lặng lẽ quan sát thái độ hắn,chỉ nhẹ cười.Bức thư Âu Dương Nhược Thiên chuyển cho nàng,đã sớm đề cập tới.Bất quá có thêm một người phụ giúp,nàng cũng phải bồi hắn hảo hảo tốt,nay dân chúng quanh đây đã khá,nang cũng nên rời đi rồi.
-"Tiên y cô nương...." Lăng Lam Hàn còn muốn nói gì đó lại thấy từ tay nàng ném ra một phong thư. Đây không phải thư Âu Dương Nhược Thiên gửi cho hắn sao? đã tiêu hủy mà hiện thời lại trong tay nàng.Nhất thời hắn toàn thân vài phần chấn động.Nhìn chằm chằm nàng như muốn nuốt tươi lại phải cố gắng đem cỗ khí cùng suy nghĩ này ném ra sau đầu.Hảo,hảo,hảo. Lăng Lam Hàn cũng chỉ có thể nghĩ tới ba từ,nàng sớm biết,vậy mà....cư nhiên biến hắn thành con dối xoay vòng vòng diễn sướng cho nàng xem.
-"Ta với ngươi không cừu không oán,bất quá vì nguyên do gì ngươi vẫn theo ta,ta thực không muốn biết.Nay việc đã xong,Lăng công tử,ngươi đi được rồi."
Thủy Vũ Tuyết nhàn nhạt nói,đứng dậy phủi bụi bặm trên người,hương lều trại tiến tới thu dọn hành lí.
Đúng lúc này,đột nhiên có tiếng nói nam tử vọng tới,người chưa thấy bóng đã thấy tiếng,cư nhiên là truyền âm thuật, nội công thực thâm hậu."Chờ đã."
Lăng Lam Hàn nhìn qua nơi phát ra âm thanh từ xa,đôi đồng tử mang tia máu đã có nét cười.
Phía đó,thấy nam tử một thâm lam y phục nhẹ nhàng thi triển khinh công tiến tới,da trắng noãn, mày dậm,môi hồng,thật là một mĩ nam.Đánh nổi lên khuôn mặt là đôi mắt sâu u tĩnh đến lạnh lùng.,ánh mắt ấy như xoáy sâu vào tâm can người đối diện,một mảnh u tĩnh ngăn với thế giới bên ngoài.Thắt lưng dắt ngang một cây sáo ngọc theo cước bộ của chủ nhân mà lay chuyển.Khác với dung mạo của Lăng Lam Hàn _một công tử thư sinh nho nhã,tựa tiếu phi tiếu.Hắn mang vẻ thèm khát của máu,của cái chết đang dần trước mắt không lạnh mà run.
Thủy Vũ Tuyết trong lòng gợn sóng,nhìn vào đoi mắt kia đánh giá. Người này tâm cơ thâm trầm,khó lắm bắt,nàng-tự biết không nên dây dưa một chỗ thì hơn.Nam tử trước mắt tạo cho nàng cảm giác không an toàn.Rất nhanh Thủy Vũ Tuyết liền lấy lại vẻ tĩnh lặng ban đầu.Tĩnh lặng với tĩnh lặng,hai người cứ vậy muốn nhìn thấu tâm tư của nhau không phân thắng bại.