Sáng sớm hôm sau, nàng phụng trà đến trước mặt cha mẹ chồng.
Lý phu nhân thấy nàng khóc,trong lòng sinh chán ghét.「 Làm sao vậy? Mới sáng sớm mặt đã không vui, chẳng lẽ là Lý gia chúng tôi có chỗ nào có lỗi với cô?」 Lí phu nhân chanh chua giễu cợt. Từ khi nàng bị cướp đi,Lý phu nhân liền canh cánh trong lòng,bà cảm thấy nàng làm mất hết mặt mũi Lý gia. Nếu không phải phụ tử bọn họ kiên trì lại cưới nàng, bà thật muốn từ hôn!
Tô Tiểu Thoa nhìn bà một cái,rồi như cũ dâng trà đến trước mặt bà.
Vợ chồng Lý liếc nàng một cái sau mới dâng trà lên, không hề làm khó dễ nàng.
Không ngờ, trà mới vừa vào miệng Lý phu nhân “phụt” một tiếng, đem toàn bộ trà trong miệng phun lên trên mặt Tô Tiểu Thoa, lớn tiếng mắng:「 Cô muốn bỏng chết ta à?」
Tô Tiểu Thoa chẳng qua là liên tục lắc đầu, không biết làm sao.
「 Phu nhân……」 Lý Hành Viễn vừa mở miệng, Lý phu nhân liền trừng hắn liếc mắt một cái, bởi vậy hắn cũng không dám mở miệng nói chuyện.
「 Làm sao? Cô câm rồi à ? Ta hỏi cô có phải muốn bỏng chết ta không?」
Tô Tiểu Thỏa chẳng qua là liên tiếp lắc đầu,miệng không thể nói.
「 Mẹ…… Tiểu Thoa nàng…… Nàng quả thật đã bị câm!」 Lý Thiếu Bạch không có cảm xúc nói.
「 Cái gì?」 Lý phu nhân hoảng sợ đắc đứng lên. 「 Câm à? Tại sao lại như vậy? Lý gia chúng ta không thể cưới loại vợ như vậy!」
Lý Thiếu Bạch vội la lên:「 Không được, mẹ,mẹ cẩn thận nghĩ thử xem, nếu hưu nàng sẽ bị bao nhiêu người chế giễu?」 Hắn vẫn thèm nhỏ dãi gương mặt xinh đẹp của nàng, không muốn bỏ qua cho nàng như vậy.
「 Nhưng mà cô ta bị câm, sớm hay muộn người ta cũng biết.」
「 Chỉ cần ít cho nàng ra ngoài là được!」
Lý phu nhân nhìn nhìn Tiểu Thoa, thấy nàng vẫn như cũ vẻ mặt như muốn khóc, tức giận đến không thể ở lại đại sảnh, xoay người rời đi.
Tô Tiểu Thoa lau nước trà trên mặt, trong lòng chỉ cảm thấy vạn phần mệt mỏi, không biết cuộc sống như vậy nàng phải trải qua bao nhiêu lâu!
Cuộc sống một ngày qua một ngày,Tô Tiểu Thoa nhớ đến Triển Vô Cực càng lúc càng nhiều.
Đêm nay, nàng một mình ngồi ở phía trước cửa sổ đánh đàn, bởi vì trong lòng bi thương bởi vậy tiếng đàn truyền lại ý cảnh, cũng đồng dạng làm ruột gan người ta đứt ra từng khúc.
Nhớ tới những ngày chung đụng với Vô Cực, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống…… Mơ mơ màng màng, nàng phảng phất nhìn thấy hắn đứng phía trước cửa sổ nhìn nàng.
「 Đừng khóc!」 Triển Vô Cực dịu dàng nói.
Tô Tiểu Thoa vừa mừng vừa sợ, vội vàng lau đi nước mắt, kích động đứng lên. Hắn quả thực đến đây sao? Hay do nàng quá ảo tưởng?
「 Vô Cực…… Vô Cực……」 Nàng không nói gì hò hét.
「 Vẫn không thể mở miệng sao? Ta muốn nghe nàng gọi tên ta.」 Triển Vô Cực thương tiếc đưa tay khẽ vuốt hai gò má của nàng.
Tô Tiểu Thoa cầm bàn tay to của hắn, thật lâu không chịu buông,nước mắt lại cuồn cuộn không ngừng chảy xuống.
「 Nàng hạnh phúc không?」 Triển Vô Cực dịu dàng nhìn nàng.
Tô Tiểu Thoa giật mình nhìn hắn, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu.
「 Cuộc sống như thế này, nàng thật sự muốn sao?」 Hắn lại hỏi.
Tô Tiểu Thoa nhắm lại hai mắt, buông tay hắn ra, hít một hơi thật sâu. Nàng phải đả khởi tinh thần, dù sao tất cả đã không thể thay đổi, nàng phải gánh vác sự lựa chọn chính mình.
Khi nàng mở hai mắt lần nửa, hắn đã không ở trước mặt nàng, nàng vội vàng chạy tới hoa viên tìm kiếm tung tích hắn, nhưng tìm thế nào cũng tìm không thấy. Tất cả những gì nàng thấy chỉ là mộng sao?
Không, không có thể nào! Tay nàng còn lưu hơi ấm của hắn.
Nhưng hắn đi rồi, trừ để lại hơi ấm trong long bàn tay nàng, hắn giống như chưa từng tới đây!
「 Thiếu phu nhân, trời lạnh , mau mau vào phòng nghỉ ngơi!」 Tỳ nữ Hương Bình phủ thêm áo choàng cho nàng.
Tô Tiểu Thoa nhìn tỳ nữ duy nhất trong Lý gia quan tâm đến nàng, nàng lộ ra nụ cười yếu ớt sau đó xoay người trở về phòng.
Trong đêm đen,Triển Vô Cực sớm leo lên ngựa, rất nhanh rời đi.
Nàng vẫn như cũ cố chấp như vậy. Bất quá, hắn vẫn chờ đợi nàng!
Dưới ánh trăng, hắn cùng với hắc mã biến mất sâu trong bóng đêm.
「 Nghe nói triều đình lại có một vị đại nhân về quê bị giết ?」Người nói chuyện đúng là Lý Thiếu Bạch, lúc này hắn đang ngồi ở thư phòng đối thoại với Lý Hành Viễn.
「 Đúng vậy, sáng nay khi ta vào triều đã nghe vài người bạn nhắc tới, Lễ bộ Thượng thư Lưu Khôn Lưu đại nhân bị giết.」
「 Người nào xuống tay?」
「 Nghe nói là Long Diễm bang đã hạ thủ.」
「 Lại là Long Diễm bang!」 Lý Thiếu Bạch nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt âm tàn.
「 Con làm sao vậy? Kích động như vậy!」 Lý Hành Viễn bị vẻ mặt của đứa con dọa hoảng sợ.
「 Không có gì, con chính là nhớ người Long Diễm bang cướp đi Tiểu Thoa nên căm giận bất bình!」 Hắn không có nói thật với cha. Chân chính làm hắn giận trong lòng chính là tạp chủng trong bụng Tô Tiểu Thoa có khả năng là của ban chủ Long Diễm bang !
Nàng dùng thái độ gì đối với hắn, hắn đều có thể chịu được, thậm chí nàng bị câm hắn cũng không so đo.Duy nhất chuyện này, hắn nhất định phải đòi lại công đạo, hắn âm thầm thề.
「 Thật ra muốn bắt Long Diễm bang có lẽ cũng không khó khăn.」 Lý Hành Viễn có chút đăm chiêu nói.
「 Cha có diệu kế gì?」
Lý Hành Viễn nở nụ cười, đưa đầu đuôi kế hoạch nói hết cho đứa con.
Lý Thiếu Bạch sau khi nghe xong đuôi lông mày nhướng lên, hắn tin tưởng đây là cơ hội để hắn báo mối hận ! Nhịn không được , hắn cuồng tiếu !