★ Chương – Địa ngục người sống () ★
【Thế mà Trì nhà em không đẩy anh ta ra!】
【Thím trên quên rồi à, Trì cưng come out nhiều lần rồi! Với cả tui nhớ hồi lâu rồi á, ảnh từng đùa tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của mình là: Cao hơn ảnh, tính cách lạnh lùng một chút, mấy thím không thấy Tạ Tinh Lan phù hợp sao?】
【Quào, nói vậy thì Tạ Tinh Lan đúng là người đàn ông trong tiêu chuẩn của Trì cưng rồi!】
【Bảo sao vừa gặp mặt ánh mắt bọn họ nhìn nhau đã kỳ kỳ rồi!
【Đu tới đu lui, chết rồi mà vẫn có thể đu CP, mùa xuân của hủ nữ!!】
【Tiến triển vậy nhanh quá đi mất! Mới gặp hai lần đã ôm, đến lần thứ ba chẳng phải…】
【Lầu trên im đi, có hình ảnh! Đang trực tiếp sao có thể!!】
【Trì cưng ngầu lòi vậy mà cũng bị người khác đè á??】
【Thử hỏi nếu có một người đàn ông như vậy, từ tầng địa ngục trên cùng giết xuống tầng áp chót bởi vì sợ thím lạnh sợ thím nóng sợ bị bỏ đói sợ bị bắt nạt, thím không động lòng à?】
【Xin hãy đưa một tá đàn ông như vậy tới cho em!!】
【Bọn họ không quen nhau thật sao?】
【Thật mà! Bồ nói xem nếu là người quen, sao Tạ Tinh Lan nhảy xuống mà Tạ Trì không nhận ra chứ, suýt chút nữa giết ảnh à!】
【Kể cũng có lý ha! Nếu đã thân thiết tới mức ấy, không có chuyện không nhận ra bóng lưng, phản ứng của Trì cưng không giống như là giả, nhất định ảnh không quen người này, vậy thì chỉ có một khả năng là trúng tiếng sét ái tình rồi hú hú!!】
【Tạ Tiểu Trì lạnh lùng trở mặt nhanh hơn bất cứ ai thế mà cũng sa lưới á??】
【May mà em là fan mẹ già, không chắc khóc ngất trong nhà vệ sinh mất! 】
【Đều họ Tạ, đẹp đôi, em nghĩ xong tên CP luôn rồi nè, gọi là CP Xincamon, nghe tao nhã lịch sự biết bao】
(Gốc: Tạ Tạ = xie xie = cảm ơn)
【CP Tinh Trì nghe hông hay sao, rơi vào một hồ sao trong trẻo óng ánh.】
【Mặc dù em biết hơi sát phong cảnh, cơ mà em vẫn muốn nói.. Có thể Trì cưng có hai nhân cách á, nhỡ Tạ Tinh Lan không thích nhân cách còn lại thì làm sao bây giờ?】
【Hí hí hổng hiểu sao có cảm giác NP á!】
【Ủa, mấy thím còn nhớ đây là phim kinh dị không dạ?】
【Tôi thấy thân thủ của Lan thần hơi quen, cảm giác như từng thấy ở đâu rồi thì phải.】
….
Dọc đường trở về sơn động, Tạ Trì trông thấy vết máu trên người Tạ Tinh Lan, lấy khăn tay ra muốn lau giúp hắn, Tạ Tinh Lan từ chối, tự nhận lấy, cúi đầu mất tập trung lau máu, khẽ cười bảo rằng: “Chúng ta không quen nhau, không thể để cậu làm chuyện này giúp tôi được.”
Tạ Trì liếc mắt nhìn hắn.
Nghiện diễn xuất rồi, cứ hả hê nữa đi!
Anh thu hồi tầm mắt, lặng lẽ cất bước đi, được một lát hỏi rằng: “Anh đã giết nhiều người lắm à?”
“Ừm.” Tạ Tinh Lan sợ anh suy nghĩ nhiều, hờ hững bảo rằng, “Từ dưới đi lên còn khó khăn, chứ từ trên cao đi xuống chỉ cần bạo lực, không phức tạp như vậy.”
Tạ Trì: “Anh biết kiểu như anh gọi là gì không?”
Tạ Tinh Lan không hiểu ý nhìn về phía anh, trông thấy dường như anh đang cười thì càng thêm tò mò: “Mau nói đi.”
“Một phần nhỏ trong dân chúng bình thường hoàn thành tích lũy ban đầu của tư bản, nhảy lên trở thành nhà tư bản giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng máu me tội ác.” Tạ Trì đảo mắt giễu cợt nhìn qua năng lượng tràn muốn rớt ra ngoài của Tạ Tinh Lan.
“Theo lịch sử Trung Quốc mà nói, khi tài sản riêng xuất hiện, chênh lệch giàu nghèo sẽ bị nới rộng ra, bộ phận đánh dấu xã hội nguyên thủy sẽ suy vong, xã hội phong kiến sẽ tới.”
“………” Tạ Tinh Lan bị anh chọc cười, “Tôi là tư bản, vậy cậu là gì?”
Tạ Trì cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, nhanh chóng tìm được mấy đáp án thích hợp trong dòng lũ lịch sử, bình tĩnh nói: “Nếu anh dùng năng lượng không quan trọng thuê tôi làm công cho anh, mục đích để sản xuất thêm nhiều giá trị hơn, để năng lượng tăng lên gấp bội, anh là boss của tôi, tôi dựa vào anh mà sống, nghe anh sắp xếp; nếu anh dùng năng lượng dư thừa này để cứu tế cho người nghèo khó giống như tôi, dần dà tạo được uy tín, tích lũy lòng dân, sau đó kéo dài khoảng cách với đại chúng, tạo nên thần cách, cuối cùng làm kẻ thống trị vương quốc, như vậy tôi sẽ là thần dân bị anh lôi kéo, nếu anh là…”
“Nếu tôi kiếm năng lượng để nuôi cậu thì sao?” Tạ Tinh Lan như cười như không.
Tạ Trì còn đang thao thao bất tuyệt nghe vậy thì giật mình, anh dừng lại, qua hồi lâu mới điềm nhiên nói tiếp: “Như vậy là vợ của anh.”
【Aaaaaaa má ơi!!】
【Trời má!!!】
【Họ đang thảo luận chủ đề học thuật, rất nghiêm túc, nhất định là như vậy!!】
【Ôi mẹ ơi con không bình tĩnh nổi nữa rồi!!】
Tạ Trì khẽ hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói tiếp chủ đề này, “Đương nhiên, nếu anh thừa năng lượng, anh có thể nuôi người khác, đây là chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp, còn thừa tài nguyên có thể dùng để trao đổi tài nguyên khác.”
“Vậy tôi chỉ muốn nuôi cậu thì sao? Đó là gì?”
“Là….” Tạ Trì chạm phải ý cười sâu trong đôi mắt hắn, anh hoàn toàn không nói được gì nữa, lườm hắn một cái, dời tầm mắt lặng lẽ tiến lên trước.
【Em biết câu này nè!! Là tình yêu!!】
【Hahahaha Tinh Tinh à anh đừng bắt nạt người ta nữa, tà lưa Trì cưng trắng trợn như vậy hahahaha】
【Quá đáng thiệt!! Cơ mà tui thích!!!】
【Tạ Tiểu Trì chai mặt như vậy mà cũng thẹn luôn rồi kìa hahahahaha】
“Đừng giận mà.” Tạ Tinh Lan kéo người trở lại, cười bảo, “Là thích em.”
Hắn nói rõ ràng từng từ từng chữ, ngữ điệu trầm thấp ôn hòa, giống như dòng nước lặng lẽ chảy dưới sông băng, lặng lẽ đi qua ngàn núi vạn sông, cuối cùng đến khi mặt băng tan chảy lại khiến người ta giật mình.
【Trời má!!】
【?????】
【Aaaaaaaaaa em không nghe nhầm đó chứ?? Ôi chời đất quỷ thần thiên địa ơi!!】
【Ôi trái tym nhỏ bé của con!!!】
Tạ Trì ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Tạ Tinh Lan.
Trong đôi mắt kia có ánh trăng đang lặng lẽ chảy xuôi, những đốm sao lấp lánh tỏa sáng, còn có chiếc bóng anh rõ ràng.
Khóe môi Tạ Trì khẽ cong lên thành một đường nhỏ xíu, anh nghiêng mặt tránh né ánh mắt hắn: “Không giận.”
“Vậy…”
Tạ Trì ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tôi vui, không được sao?”
【????????】
【Móa ơiiiiiiiii】
Tạ Tinh Lan ngẩn người ra.
Tạ Trì nhân cơ hội này rút tay ra, đút hai tay vào túi quần, hờ hững tiến về phía trước.
【Tiêu rồi em mất bình tĩnh luôn rồi! Ảnh nói “Tui vui lắm” aaaaaaaaa!!! Đây là có qua có lại rồi!! Trì cưng thích ảnh!!】
【Trời má!!!】
【Tâm lý gả con đi huhuhu】
【Mẹ ơiiiii】
【Ai nhớ đây là phim kinh dị chứ aaaaaaa!!】
Tạ Tinh Lan sải bước đuổi theo.
Dưới màn tuyết trắng, hai người sóng vai nhau bước đi, bóng lưng một cao lớn rắn rỏi, một mảnh khảnh yếu ớt. Đất trời mênh mông, không một tiếng động, ban ngày xa vời. Tuyết trắng chất chồng ở lưng chừng con núi, ngưng đọng lại mãi mãi, không thể chảy xuống, không thể bốc hơi, sống trong cảnh tuyệt vọng sắp chết này sẽ thể để lộ rõ một mặt ghê tởm của bản thân. Nơi này nên là bóng đêm mờ mịt cô đơn, nhưng bấy giờ lại hơn mọi tiên cảnh trên nhân gian.
【Huhuhu, không có tình yêu mới là địa ngục.】
【Xin lỗi em mắc bệnh văn vẻ, nơi nào có anh ấy, địa ngục hơn hẳn nhân gian】
【Xác nhận phim văn nghệ tình cảm.】
【Năm đó, tui cũng có một người bạn gái bằng lòng chịu khổ…】
【Im miệng!】
….
Có Tạ Tinh Lan ở đây rồi, Tạ Trì cũng không cần lo lắng có người từ trên tầng rơi xuống giành năng lượng với mình.
Sơn động tuyết phủ kín, anh trải áo khoác xuống mặt đất, mở điện thoại ra chia sẻ tin tức với Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan quét mắt nhìn con dao nhỏ đến mức đơn sơ mà Tạ Trì lấy được từ chỗ ông lão, lại nghĩ tới lưỡi dao đè lên cổ mình, hỏi: “Con dao trước đó cậu dùng thủ pháp che mắt à?”
Tạ Trì xấu hổ gật đầu.
Một con dao nhỏ đương nhiên không thể uy hiếp người khác được, cho nên anh dùng kỹ năng “Phô trương thanh thế” từ đạo cụ “Sao in”, anh biến nó thành “Lưỡi dao ác linh”, như vậy có thể dọa những người rơi từ trên cao xuống.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên anh sử dụng lại lấy “Lưỡi dao ác linh” ra hù dọa chủ nhân Tạ Tinh Lan của nó.
Tạ Trì chỉ muốn xóa đoạn ký ức đáng xấu hổ này đi mà thôi.
“Hiệu quả không tồi.” Tạ Tinh Lan cho lời nhận xét công bằng.
Tạ Trì gật đầu: “Tôi cũng thấy như vậy, chủ yếu là nó không phân biệt đẳng cấp của đạo cụ, chỉ cần là đạo cụ anh từng nhìn thấy thì đều có thể biến đổi.”
“Phải rồi, anh ở tầng một địa ngục Bát Nhiệt có thấy thế giới cực lạc không? Nghe nói đó là nơi gần thế giới cực lạc nhất.” Tạ Trì nhớ tới lời ông lão nói.
“Không, bầu trời ở tầng một cũng che kín.”
Tạ Trì như có điều suy tư: “Có hai khả năng, một là không thể lên thế giới cực lạc từ tầng một, hai là phải thỏa mãn một điều kiện đặc thù nào đó mới có thể mở cánh cửa từ tầng địa ngục đầu tiên lên thế giới cực lạc.”
“Tôi thiên về vế sau hơn,” Tạ Tinh Lan nói, “Tin tức này cậu lấy được qua lời ông lão nói, còn tin tức của tôi lấy được từ tấm bia đá ở tầng một địa ngục nóng, lời người nói khó tránh khỏi có sai lầm, nhưng lời ghi chép trên tấm bia tôi không nghĩ là giả, trên đó viết rõ ràng, “Phạm nhân ở tầng địa ngục thứ nhất có thể lên tầng trên.”
Tạ Trì cảm thán, người ở tầng trên vừa có thể dễ dàng thu thập được tin tức, khả năng sai lầm lại thấp, còn là tin tức đầu tiên.
Anh nói: “Như vậy cũng dễ hiểu, nếu chỉ cần vào tầng một địa ngục Bát Nhiệt là có thể đến thế giới cực lạc, như vậy rất dễ dàng, quá ngẫu nhiên, quá dựa vào may mắn, không giống phong cách của app.”
Tạ Trì lại kể cho Tạ Tinh Lan chuyện bức họa Hà Đồng.
“Bức họa?” Tạ Tinh Lan lấy làm ngạc nhiên.
Tạ Trì cũng ngạc nhiên: “Anh đi qua mười lăm tầng địa ngục, gặp nhiều thi thể như vậy mà không thấy bức họa nào khác hay sao?”
“Không, cậu chắc chắn là có bức họa khác à?”
“Tôi có khuynh hướng cho rằng có, bởi vì manh mối theo mắt xích quá rõ ràng, thang tơ lên trời ở đâu, làm thế nào để mở lối thông trên bầu trời ở tầng một địa ngục Bát Nhiệt, đây là hai vấn đề mấu chốt, anh giết chóc cả đường xuống đây, đổi lại là người khác, mười lăm ngày đổi một tầng, rốt cuộc phải mất bao lâu mới có thể tới tất cả các tầng chứ? Như vậy quá dài, quá đáng sợ, chắc chắn app không thể để bộ phim kéo dài lâu như vậy, cho nên tôi dám nói, tin tức mà anh nắm được bây giờ là nhiều nhất trong số tất cả các diễn viên, nhất định có lời giải cho mọi câu đố, anh nghĩ lại một chút, có thể có liên quan tới bức họa.
Tạ Tinh Lan buông mắt nhớ lại, đột nhiên nói: “Trên tấm bia đá có viết một hàng chữ thế này: “Địa ngục Đao Sơn, địa ngục Huyết Trì là vùng đất thám hiểm.”
Đôi mắt Tạ Trì bừng sáng lên: “Đúng rồi, chính là câu này!”
“Tại sao phải thám hiểm chứ, cái từ thám hiểm này gần như có liên quan với che giấu, rất có thể ở địa ngục Đao Sơn và Huyết Trì ẩn giấu đồ vật rất quan trọng.”
“Hơn nữa nội dung kỳ ngộ mà tôi lấy được lại quá mập mờ, nó là “Có thể lựa chọn tới bất cứ tầng nào”, trước đó tôi cho rằng đây là một loại phúc lợi, có thể để tôi từ từ ở tầng địa ngục thứ nhất trong lần luân hồi tiếp theo, nhưng tính thêm câu nói trên tấm bia mà anh bảo, ý nghĩa ám chỉ rất rõ ràng ―― Hà Đồng có thể đưa tôi tới Đao Sơn, Huyết Trì, sự liên kết này khiến tôi càng có xu hướng tin rằng, thứ được che giấu ở Đao Sơn Huyết Trì có thể là một bức họa, là bức họa tiếp theo, rất có thể nó còn quan trọng hơn.”
“Bức họa Hà Đồng này chỉ là bậc thang đưa chúng ta tới thẳng nơi đó.”
“Hơn nữa, vị trí của Đao Sơn Huyết Trì là ngẫu nhiên, nói cách khác, cho dù phạm nhân không may mắn, không thể tới thẳng Đao Sơn Huyết Trì thì vẫn có thể luân hồi trong đó, ở gần Đao Sơn Huyết Trì, tỉ lệ này cũng không nhỏ, dù không ở gần, vượt qua một tầng, hai tầng, tiến vào Đao Sơn Huyết Trì, đối với phạm nhân mà nói, độ khó cũng không lớn.”
Tạ Trì chớp mắt nhìn về phía Tạ Tinh Lan: “Dù sao anh chỉ tốn mấy tiếng là có thể vượt qua mười lăm tầng, còn với người bình thường vượt hai ba tầng trong vòng ba ngày không phải chuyện khó khăn, dù thực lực bản thân không được, một tầng cũng không thể vượt qua, cũng có thể bị động bị người ta đánh rơi xuống, nói không chừng sẽ rơi thẳng xuống Đao Sơn Huyết Trì. Độ khó của nó cũng rất bình thường, như vậy công bằng với tất cả mọi người, bất luận mạnh mẽ hay yếu ớt, đều có thể rơi vào Đao Sơn Huyết Trì. Hà Đồng chỉ giúp chúng ta giảm bớt quá trình này.”
Tạ Tinh Lan bình tĩnh nhìn Tạ Trì, trong lúc Tạ Trì suy luận, ánh mắt lấp lánh như sao, hào quang trên người tỏa ra bốn phía, quyến rũ đầy tự tin.
“Nhìn tôi làm gì?”
“Tán thưởng mà.” Tạ Tinh Lan nói như đương nhiên.
“…Đừng lộn xộn,” Tạ Trì lườm cậu một cái, nói tiếp, “Tôi biết lần tới luân hồi tôi muốn đi đâu rồi.”
“Đao Sơn hay là Huyết Trì?”
“Sáng mai chúng ta đi Huyết Trì, Huyết Trì ở ngay dưới chân chúng ta, lần tới luân hồi chúng ta tới địa ngục Đao Sơn, tôi dùng Hà Đồng để đi.”
“Thế tôi thì sao?”
Tạ Trì liếc mắt nhìn hắn: “Tự giết mà đi.”
“Nhỡ tôi ở dưới thì sao? Ở trên còn có thể giết mà rơi xuống, ở dưới thì không thể đi lên được, ở giữa thì không thể xác định vị trí của Đao Sơn, tôi còn không biết lên trên hay xuống dưới.”
“Tự đi mà giải quyết.” Tạ Trì nghiêm mặt.
Tạ Tinh Lan liếc mắt nhìn anh: “Tuyệt tình thế?”
“Tôi không đùa đâu, tôi không quản anh đâu, anh đừng quên thân phận tư bản của mình.” Trong nụ cười của Tạ Trì ẩn chứa sự thần bí.
“Tôi là người dã man, không hiểu gì đâu.” Tạ Tinh Lan hờ hững nói.
“…….” Anh vô ý nói câu này trong phim “Người yêu cương thi”, Tạ Trì không ngờ hắn vẫn còn nhớ.
“Cho nên phải mời nhà tư bản khôn khéo dạy tôi một chút.” Hắn cố ý nói chậm, đột nhiên tới gần, vẻ mặt thành khẩn cầu cạnh.
Trong lòng Tạ Trì run lên, anh cúi đầu xuống, điềm nhiên nói: “Ừm… Đúng vậy, tình huống tốt nhất là địa ngục Đao Sơn ở ngay dưới địa ngục Huyết Trì, chúng ta đi địa ngục Huyết Trì xong có thể xuống thẳng Đao Sơn, còn tiết kiệm được Hà Đồng, cũng không cần xoắn não chuyện tụ hợp, tình huống xấu nhất là địa ngục Đao Sơn ở ngay trên tầng một địa ngục Bát Nhiệt, như vậy chúng ta chỉ có thể nghĩ cách để lần luân hồi tiếp theo tụ hợp ở đấy.”
“Ừm, tôi nghe đây.”
“Phải rồi, anh cũng không tìm được địa ngục Vô Gian đúng không?”
“Ừm.”
“Tôi.. tôi nói tiếp, nếu thực sự cần tụ hợp, thực ra cũng rất đơn giản.”
“Rửa tai lắng nghe rồi đây.”
“Anh đừng quên, anh là người “có tiền”, có tiền là có thể sai khiến cả quỷ thần, anh ở dưới, hoàn toàn có thể dùng năng lượng của mình để thu mua người phía trên kéo anh lên, đối với họ mà nói, bọn họ kéo anh lên cũng không tổn thất gì, còn có thể thu hoạch được không ít năng lượng, tại sao không làm chứ?”
“Đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi, trước đó bọn họ không chịu, là sợ mạo hiểm và ngại phiền phức mà thôi, sợ anh lên đó chém giết bọn họ, nhưng anh biết đấy, khi lợi ích lên tới mức cao nhất, thậm chí con người ta có thể lấy tính mạng mình ra để đánh cược, chỉ cần anh cho đủ nhiều năng lượng, nhất định họ sẽ bằng lòng kéo anh lên, nếu anh ở trên, cứ chém giết xuống là được rồi, điều này với anh mà nói đơn giản nhất; còn nếu anh ở giữa, anh có thể bỏ năng lượng ra mua tin tức về địa ngục vô gian từ những người xung quanh, sau đó cách làm giống như trên.”
Tạ Tinh Lan giật mình, vẻ mặt tiếc nuối: “Nghe nói cậu là nghệ thuật gia?”
Tạ Trì biết hắn đang tiếc nuối điều gì, liếc mắt nhìn hắn: “Nghệ thuật gia thì không thể có đầu óc buôn bán à?”
Tạ Tinh Lan: “Nếu làm thương nhân, ra ngoài có thể nuôi tôi rồi mà?”
Tạ Trì lườm hắn: “Làm nghệ thuật gia cũng có thể nuôi anh.”
Ý cười trên gương mặt Tạ Tinh Lan lại càng sâu hơn, đúng là Tạ Trì rất giàu có, chưa nói tới tài sản mấy trăm triệu, dù có nuôi hắn cả đời cũng không thành vấn đề.
“Còn một vấn đề nữa, tôi mạnh hơn họ, sao họ dám tin tôi? Không sợ kéo tôi lên lại giống như “Người nông dân và con rắn” hay sao? Sau khi tôi đi lên, không những không cho họ năng lượng, còn giết bọn họ, dù sao bọn họ cũng không đánh lại tôi được. Khi thực lực không ngang nhau, dường như cũng không có điểm để tin tưởng.”
Tạ Trì nói: “Không cần phải nghĩ điều này, phải xem anh chịu bỏ ra bao nhiêu năng lượng, chuyện một lần đầu tư cả đời phất lên, bao nhiêu người muốn làm cơ chứ? Càng ở chỗ nước sôi lửa bỏng thì con người lại càng dám mạo hiểm, bởi vì trước có sói sau có hổ, làm thế nào cũng khó, sao không liều một phen, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, người ở tầng dưới sẽ dễ giải quyết thôi, anh yên tâm.”
“Thế tầng cao nhất thì sao? Người ở tầng cao nhất dư năng lượng, không thiếu chút năng lượng kia của tôi.”
“Chưa chắc, có ai chê nhiều tiền không? Hơn nữa, người ở tầng trên rất thông minh, sau khi xác định nguy hiểm diện rộng giảm xuống gần như bằng , bọn họ sẽ chịu làm cuộc mua bán đôi bên cùng có lợi này.”
“Nguy hiểm diện rộng giảm xuống gần như bằng ?”
Tạ Trì cũng cảm thấy giải thích những điều này làm khó Tạ Tinh Lan rồi, dù sao vị trí hình tượng của anh trai cũng không phải ở thời hiện đại, mà ở xã hội không tưởng pháp chế hỗn loạn, Tạ Trì nhịn cười bảo:
“Anh đi lên thành công lần đầu tiên, không giết chết bạn tù thì sẽ tạo được “uy tín”, như vậy sẽ có người bắt đầu tin tưởng anh, mỗi một lần anh giữ chữ tín, hoàn thành trao đổi, bạn tù sẽ đề cử anh với người ở tầng trên, chứng minh lời anh nói là thật, không phải lừa đảo, cứ truyền miệng như vậy thì sẽ có danh tiếng, uy tín cũng tăng lên.
Người ở tầng cao nhất vừa thông minh vừa tài giỏi, sẽ chịu tin vào uy tín và danh tiếng của anh, dù sao sau nhiều lần đi lên, bọn họ đã xác nhận giao dịch với anh nguy hiểm rất ít.
Hơn nữa bọn họ giỏi giang, có thể hợp tác với nhau để chèn ép anh, nếu anh dám lừa bọn họ, bọn họ có thể liên thủ để dồn anh xuống, anh đánh đơn có lẽ không sợ ai, nhưng nếu tất cả mọi người tấn công anh thì sao? Đây chính là uy hiếp. Có thể ngăn cản chế ngự lẫn nhau, đối phương tự lượng sức, lượng sức được rồi họ mới dám giao dịch.”
“Vạn sự khởi đầu nan, ban đầu anh làm tốt rồi, mọi chuyện sau đó chỉ là chuyện nhỏ.”
Tạ Tinh Lan nhìn chòng chọc Tạ Trì.
“Đừng so sánh lĩnh vực mà anh không quá am hiểu với tôi, cũng giống như tôi không biết đánh đấm thôi.” Tạ Trì cho rằng hắn khó xử, an ủi như vậy.
“Không.” Tạ Tinh Lan nhìn anh, cười bảo, “Tôi cảm thấy tôi kiếm được rồi.”
“Kiếm… gì cơ?”
“Để tôi nghĩ xem nào, nhân viên, thần dân.. cả vợ nữa, nghe cũng không mâu thuẫn đúng không,” Nụ cười Tạ Tinh Lan trở nên sâu sắc, “Cậu có thể kiêm ba chức liền đúng không.”
“…Biến đi.” Tạ Trì vừa tức vừa buồn cười, gương mặt hơi nóng lên, anh quay mặt qua chỗ khác, “Còn nói lung tung nữa thì ra ngoài hang canh chừng đi.”
Tạ Tinh Lan lập tức trở nên nghiêm túc: “Thầy Tạ à, tôi còn có một vấn đề nữa.”
Nghe danh xưng này, gương mặt Tạ Trì lại càng nóng lên: “Nói đi.”
“Vừa muốn nuôi cậu, vừa muốn gây dựng sự nghiệp mua chuộc người ta, tôi lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy.” Tạ Tinh Lan nhìn bản thân mình, trước đó hắn cảm thấy mình tích lũy được nhiều như vậy, nhất định đủ nuôi Tạ Trì, bây giờ lại cảm thấy ít đến mức đáng thương.
“Hay là vòng tiếp theo tôi giết một lượt nữa nhé? Nhưng mà không kiếm được là bao.”
Tạ Trì khẽ ho khan một tiếng: “Sau khi dùng bạo lực trấn áp, anh cần phải thay đổi thủ pháp đẫm máu này, phải dùng cách của người văn minh để kiếm năng lượng, anh cần vứt bỏ thân phận tư bản độc ác, trút bỏ tội nghiệt trên người, trở mình biến hóa thành một thương nhân nghiêm túc, năng lượng có thể chia ra thực tế rất nhiều.”
“Tôi nên làm thế nào?” Tạ Tinh Lan lại dựa tới gần bên này.
Tạ Trì nói: “Anh có thể dựa vào ba loại không ngang hàng nhau để kiếm tiền, tài nguyên không ngang hàng, quyền lực không ngang hàng, tin tức không ngang hàng, sau khi dùng bạo lực trấn áp khiến người ta e sợ, anh có thể dùng tin tức không ngang hàng để giao dịch kiếm năng lượng.”
“Đừng nói lý thuyết nữa,” Tạ Tinh Lan đau đầu, “Làm thế nào?”
Tạ Trì hỏi: “Bọn họ đều biết anh là người ở tầng một địa ngục Bát Nhiệt xuống phải không?”
“Ừm.”
Tạ Trì lại hỏi: “Bọn họ cũng biết có thể dễ dàng thu thập tin tức ở tầng một địa ngục Bát Nhiệt đúng không?”
“Ừm.” Dường như Tạ Tinh Lan đã hiểu ra.
“Vậy đi,” Tạ Trì lấy quyển sổ nhỏ mà trước đó ông lão dùng để ghi nhật ký ra, “Anh ghi tin tức thấy được trên tấm bia đá không bỏ sót chữ nào, lần đầu tiên anh chép, còn lại để tôi chép là được rồi, chúng ta bán tin tức kiếm năng lượng.”
Tạ Tinh Lan không thể ngờ Tạ Trì đã chuẩn bị kỹ càng, trong mắt ánh lên tia nhìn kinh ngạc, tiếp tục hỏi: “Sao bọn họ dám tin lời tôi nói là sự thật.”
“Anh ngốc thật đấy, mới đầu anh bán rẻ một chút là được, loại mà ai cũng mua được ấy, không mua thì cũng không tạo thành áp lực sinh tồn với họ, giống như thu nhập một tháng của anh là ba ngàn tệ, anh có để ý chuyện bỏ một tệ ra mua tin tức có thể sai lầm không? Dù sao cũng kiếm lời, sai cũng không lỗ, đợi đến khi tạo được uy tín rồi, bọn họ xác định tin tức của anh là chính xác sẽ đổ xô tới tìm anh, anh bắn đắt lên là được.”
“Dù sao anh cũng độc quyền loại tin tức này, không ai biết nhiều bằng anh, anh đi qua mười sáu tầng địa ngục lận, là sao chứ, là anh đã tới / tầng địa ngục! Anh chào hàng từng hình dáng mỗi địa ngục ra, anh biết đây là bao nhiêu năng lượng không?!”
“……..” Tạ Tinh Lan hơi tủi thân, hắn cảm giác ngồi cạnh mình không phải Tạ Trì “phong hoa tuyết nguyệt”, mà là bà vợ tính toán chi li.
“Hơn nữa anh có vũ lực, nắm được nhiều tin tức cũng an toàn, chứ nếu tôi biết nhiều tin tức như vậy, muốn bán tin tức cũng không được, bởi vì bọn họ sẽ có ý đồ với tôi, muốn bắt cóc tra tấn tôi là có thể lấy được hết tin tức, việc gì phải tốn năng lượng mua.”
“Cho nên chỉ anh mới có thể làm chuyện này.” Tạ Trì giải quyết dứt khoát, không nói gì nhét bút và trong tay Tạ Tinh Lan, “Viết đi, viết xong rồi đi ngủ, tôi chép lại.”
Tạ Tinh Lan vừa mới viết được hai chữ, Tạ Trì nhắc nhở: “Chuyện đó.. anh nhớ viết đẹp một chút.”
“….Ừ.”
“Với cả lát nữa nhớ đi nhặt thanh kiếm về, vẫn còn dùng được, anh không cần thì tôi có thể mang đi chào hàng đổi năng lượng, dù sao cũng là vũ lực đáng giá.”
“…Ừ.”
【Hahahahahaha má nó chứ chỉ biết trố mắt ra nhìn】
【Phong cách quay ngoắt luôn hahahaha một giây trước còn cảm thán tình yêu thần tiên gì đây】
【Sao đôi tình nhân lại đột nhiên biến thành đôi vợ chồng già rồi, sao Tinh Tinh giống ông chồng bị vợ quản nghiêm thế hahaha chết cười】
【Hahahahahaha Tạ Tiểu Trì biết cách kiếm chác quá】
【Nếu hai người họ ở lại đây lâu, có khi biến cả địa ngục thành xã hội tư bản mất!!】
【Dám lắm chứ, Tiểu Trì bá đạo thiệt!!】
【Em lại có động lực học rồi!!】
【Tạ Tinh Lan cứ “Ừ” nghe rõ là ấm ức hahahahah】
【Hai người này xứng lứa vừa đôi quá hahaha cười ị, hiền huệ thực sự luôn.】
【Em cảm giác lúc họ bên nhau nhạc dạo phim cũng up up up hahaha hài quá】
【Đẹp đôi thiệt】
【Cặp đôi mới mẻ thoát tục phong cách nhất!】
【Người khác thì chật vật cầu sinh, tui còn tưởng đầy đủ năng lượng thì no bụng muốn dâm/dục, tui đã hớn lên rồi, ai dè lại thành xây dựng đế quốc? Hahahahah】
【Làm đàn ông phải có dã tâm, phải lên ý tưởng sự nghiệp to lớn, ai lại cam tâm vợ hiền, con thơ, đầu giường ấm chứ?】
【Tui thấy Tạ Tinh Lan có vẻ rất bằng lòng.】
【Hahaha Trì cưng ôm sự nghiệp trong lòng kéo tai Tạ Tinh Lan ép ảnh làm việc, em có hình ảnh rồi!!】
【Hahah Tạ Tinh Lan à sao chữ anh xấu thế, không thấy vẻ mặt ghét bỏ của Trì cưng hay sao?】
【Tinh Tinh tự nhiên moe dễ sợ hahahaha】
【Nhất định ở hiện thực Tạ Trì giàu lắm cho coi.】
【Được rồi, em yên tâm giao Trì cưng cho Tinh Tinh rồi, ai có thể khiến Trì cưng thiệt thòi chứ, Tạ Trì không chỉ có tình yêu còn có tiền, còn có diện mạo, còn có đầu óc.】
【Em chèo thuyền ra khơi rồi các thím ơi!!】