App Diễn Viên Phim Kinh Dị

chương 140: bệnh viện (21)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Du Nghiêu.”

【Nhà em sập rồi???】

(Nhà sập rồi: Chỉ việc đang hóng nhà khác gặp sự cố, kết quả lại là chuyện nhà mình)

【Nguyên… Nguyên Dã?? Má ơi….】

【Anh ta là cùng một bọn với lũ quỷ áo đen kia??】

【Ôi trời ơi! Sao lại như vậy chứ!! Em không tin!!!】

【Huhuhuhu nam thần nhà em chết rồi!!】

【Điên mất thôi, đây… còn là Nguyên Dã sao?】

【Đùa chứ?? Ảnh cũng diễn sâu quá đi?? Má ơi!! Sao ảnh lại giết Dịch Hòa Tụng chứ??】

【Liệu con quỷ kia có phải quỷ Nguyên Dã không? Chời ơi tin được không, quỷ Nguyên Dã còn thông minh hơn cả quỷ Tạ Trì? Nhanh như vậy đã liên hợp với Nguyên Dã rồi??】

【Không thể nào??? Phe đối địch mà dễ hợp tác như vậy hay sao? Chúng ta vẫn luôn theo dõi mà, Nguyên Dã không phát hiện ra manh mối đặc biệt nào chứng minh anh ta không có xung đột lợi ích với quỷ Nguyên Dã mà!!】

【Sao Nguyên Dã có thể giết Dịch Hòa Tụng chứ?? Anh ta chỉ khẽ bóp đầu Dịch Hòa Tụng một cái, Dịch Hòa Tụng đã chết rồi!!】

【Em… em là fan của Nguyên Dã, nhưng đến giờ chưa từng thấy thủ đoạn này… Đáng sợ quá!!】

【Không hiểu sao lại rất có cảm giác???】

【Vãi chưởng, mấy bồ không phát hiện ra, thủ pháp giết người của Nguyên Dã rất giống với một đại lão ở trên bảng top à….】

【!!! Không thể nào!!! Em không tin!! Đây hoàn toàn là hai người mà!!!】

【Chắc chỉ là trùng hợp thôi!! Em là fan ảnh đó giờ mà!!!】

【Nhưng mà ảnh có năng lực có thể dễ dàng giết chết Dịch Hòa Tụng…!!】

【Mẹ ơi, nghĩ đã thấy sợ rồi, không thể nào!!】

….

Quỷ Tạ Trì thu được ít tin tức hơn Tạ Trì, nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả chậm hơn Tạ Trì một bước.

“Đúng là anh ta.” Anh nói.

Tạ Trì biết thời gian cấp bách, anh tranh thủ thời gian, đi nhanh tới chỗ công tắc đèn ở đại sảnh tầng một, “Tạch” một tiếng, tắt toàn bộ đèn ở tầng một đi.

Ánh trăng đỏ bên ngoài soi chiếu, tầng một hoàn toàn chìm trong sắc đỏ u ám, sắc đỏ kia đè ép khiến con người ta khó lòng thở nổi, khiến người ta dễ dàng rơi vào trạng thái điên cuồng và mê man.

Tạ Trì: “Qua đó, sau đó cởi mũ trùm.”

Quỷ Tạ Trì không còn phụ kiện bám trên người, thẳng thắn lộ nguyên thân, thân thể và gương mặt giống Tạ Trì như đúc, hai người đứng đối diện với nhau, giống như đang soi gương, chỉ là làn da của quỷ Tạ Trì nhợt nhạt hơn, góp phần tôn lên đôi mắt đỏ quạch như máu, bộ quần áo đen chẳng khác nào màn đêm sâu thăm thẳm, hấp thu toàn bộ ánh sáng, trang nghiêm mà u ám nặng nề tử khí.

Rõ ràng là cùng một người, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

Tạ Trì nhớ tới bức họa anh vẽ ra do ảnh hưởng của thiên phú trước khi bước vào phó bản, bây giờ dường như cảnh tượng ấy lại xuất hiện, chỉ là quỷ Tạ Trì có được một vài năng lực đặc thù của quỷ.

Tạ Trì đưa tay ra, chỉ vào tấm gương bên cạnh quỷ Tạ Trì.

Điều anh phỏng đoán sắp được chứng thực rồi…

Vẻ mặt Tạ Trì lạnh tanh, anh không hề nghi ngờ kết quả.

Khoảnh khắc đối mặt với Tạ Trì, dường như quỷ Tạ Trì đã ngộ ra được điều gì đó, cậu hiểu ý của Tạ Trì, xoay người, trông thấy mình trong gương. Đôi mắt dần mở to ra, dường như bấy giờ thông suốt tất cả, đầu óc trở nên rõ ràng.

Tạ Trì trông thấy kết quả cuối cùng, mọi thứ đều nằm trong dự liệu, anh mỉm cười, như trút được gánh nặng.

Trên chiếc gương khắc hai chữ C ở phần mép xuất hiện hình ảnh phản chiếu.

Rõ ràng quỷ Tạ Trì soi gương, nhưng trong gương lại hiện ra…. diễn viên Tạ Trì.

Quỷ Tạ Trì trông thấy… diễn viên Tạ Trì ở trong gương.

Giống như lúc ban nãy họ không soi gương, diễn viên Tạ Trì đứng đối diện với quỷ Tạ Trì.

Quỷ Tạ Trì thử làm một biểu cảm, trong gương, diễn viên Tạ Trì cũng làm một biểu cảm y hệt.

Quỷ Tạ Trì có được đáp án chứng thực, cậu ta xoay người, dựa lưng vào mặt kính, ngửa đầu nhìn hai vầng trăng trên cao, cuối cùng bật cười, nhìn vào mắt Tạ Trì bảo rằng: “Cậu thắng rồi, tôi chịu thua, nghe lời cậu chỉ bảo.”

Tạ Trì mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.

Tới lúc…. kết thúc rồi.

…..

Diệp Tiếu Tiếu ở cùng Nhậm Trạch, đợi Nhậm Trạch trị liệu xong, lập tức cùng cậu xuống lầu tụ họp với Tạ Trì. Họ vừa đi tới đầu cầu thang đã ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng, nhất thời kinh hãi.

Hai người nhìn nhau, trong mắt giăng đầy nỗi bất an sợ sệt, nhanh chân chạy xuống tầng.

“Tạ Trì!”

“Tạ Trì, anh ở đâu??”

Nhậm Trạch sợ Tạ Trì xảy ra chuyện, cậu nhanh chóng lần theo dấu máu đỏ và tanh nồng để tìm kiếm, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Trì ở trên quầy lễ tân.

Chiếc áo sơ mi trắng phau sạch sẽ bị máu thấm ướt, bàn tay anh chống bàn lễ tân hơi dùng sức. Đầu ngón tay trắng bệch, cánh tay nổi gân xanh, dường như đang phải chịu nỗi đau đớn khôn cùng, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, trán rịn mồ hôi lạnh, trông thấy cậu tới, anh hơi gật đầu, nhưng động tác cũng có vẻ khó nhọc, dường như hít một hơi cũng phải chịu cơn đau tột cùng.

Đôi mắt Nhậm Trạch lập tức đỏ ửng lên, chạy nhanh tới đỡ anh dậy, quát to: “Là ai làm?? Để em giết nó!!”

Cậu lập tức chữa thương cho Tạ Trì.

Tạ Trì tỏ vẻ bình tĩnh xua tay, bảo cậu đừng căng thẳng: “Không sao, tôi tự đánh mình.”

Động tác chữa thương của Nhậm Trạch thoáng ngừng lại: “Vì sao?”

Diệp Tiếu Tiếu vừa chạy tới nghe thấy câu này thì ngẩn người ra.

Tạ Trì chỉ lắc đầu, bảo rằng: “Nếu tôi không làm như vậy, sau này sẽ bị thương nặng hơn gấp cả trăm, ngàn lần, thả con săn sắt bắt con cá rô ――”

Anh nói được nửa câu, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cầu thang cách lưng Nhậm Trạch không bao xa.

Nhậm Trạch thấy anh không lên tiếng, thắc mắc nhìn theo hướng ánh mắt của Tạ Trì, trông thấy Nguyên Dã chằng chịt vết thương trên người.

Nguyên Dã thấy Tạ Trì bị thương nặng, tỏ vẻ kinh ngạc rảo bước xuống tầng, đi về phía bên này, ân cần hỏi han: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”

Tạ Trì đối đầu với ánh mắt của anh ta, không nói gì.”

Nguyên Dã vốn đang bước nhanh như bay tới, đối mặt với anh ba giây, dường như cảm nhận được điều gì đó, bước chân dần chậm lại, vẻ căng thẳng và lo lắng trên gương mặt biến mất, thay vào đó là biểu cảm… vô cùng hứng thú.

Nhậm Trạch cảm thấy vẻ mặt Nguyên Dã rất kỳ lạ, mang tới cho cậu một cảm giác hoàn toàn khác, cậu cảnh giác kéo ống tay áo Tạ Trì, thấy Tạ Trì không có động tĩnh nào, lặng lẽ quay đầu nhìn, lại phát hiện ra vẻ mặt Tạ Trì cũng lạnh lùng đến đáng sợ.

Diệp Tiếu Tiếu nhạy cảm phát hiện ra sự đối chọi gay gắt giữa Nguyên Dã và Tạ Trì, cô nhìn Nhậm Trạch bằng ánh mắt thắc mắc khó hiểu, Nhậm Trạch cũng mờ mịt lắc đầu, tỏ ý mình hoàn toàn không biết gì cả.

Bầu không khí ngột ngạt, dường như đang có điều gì hết sức căng thẳng.

Nguyên Dã vốn đang vội vàng chạy tới, cũng dần bình tĩnh trở lại, cơ thể hơi ngả về phía trước, dần ưỡn thẳng sống lưng. Rõ ràng vẫn là gương mặt hờ hững tùy ý trước kia, nhưng lại vô duyên vô cớ bớt đi một chút buông thả phóng túng, nhiều hơn một chút lạnh lùng.

Trong mắt Nguyên Dã ních đầy sự tán thưởng, ánh mắt dừng trên người Tạ Trì vô cùng thản nhiên, dường như vui vẻ thừa nhận điều gì đó, hắn cười nói: “Cậu biết từ khi nào?”

“Lùi lại.” Tạ Trì không nói gì, nhìn sang Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu.

Nguyên Dã chặn lại: “Không cần, tôi không lạm sát kẻ vô tội.

Ngụ ý là, mục tiêu của hắn ta chỉ là một mình Tạ Trì.

Tạ Trì: “Sao lại giết Dịch Hòa Tụng?”

Giọng anh hết sức bình thản, dường như đang hỏi mình chuẩn bị ăn gì, Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch đang chìm trong màn sương nghe thấy thì chấn động, đứng khựng tại chỗ.

Dịch Hòa Tụng chết rồi ư?

Dịch Hòa Tụng cao cao tại tượng không thể chạm tới…. chết rồi ư?

Trên gương mặt Diệp Tiếu Tiếu hằn rõ sự hoảng hốt không tài nào tưởng tượng nổi, nhưng cô cũng tin nhân phẩm của Tạ Trì, không có chuyện Tạ Trì nói dối, hơn nữa nghe ý của Tạ Trì, là Nguyên Dã giết Dịch Hòa Tụng?

Trong mắt Nguyên Dã ánh lên tia nhìn kinh ngạc, ý cười lại càng khắc sâu: “Cậu biết rồi à?”

“Tôi thấy tên ấy án binh bất động mãi, đã tốt bụng nhắc hắn ra tay rồi, thế mà vào thời khắc sống còn hắn lại thu tay lại để giữ lấy cái mạng hèn của mình, không đáng chết hay sao?” Anh ta nói bằng chất giọng như đương nhiên, giống như họ đang nói về một con cá chết đi, nói xong câu cuối, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Nguyên Dã không thể tin bật cười ha hả, “Tên ấy còn tưởng rằng phía trên sẽ tha thứ, nhưng lại không biết đây là cơ hội cuối cùng mà phía trên cho mình, kết quả thật khiến người ta phải thất vọng, chỉ có thể để tôi tới thanh lý môn hộ.”

Nguyên Dã nói “thất vọng”, nhưng giọng điệu không ngạc nhiên một chút nào, dường như sớm đã đoán được lựa chọn của Dịch Hòa Tụng.

Nhậm Trạch nghe thấy lượng tin tức lớn đến bùng nổ này, mở to mắt nhìn Nguyên Dã.

Anh ta… anh ta là pet??

Tạ Trì từng đề cập qua về tổ chức thần bí kia với cậu, Nguyên Dã ngoài mặt có vẻ trượng nghĩa thẳng thắn hóa ra là lại là pet ngụy trang cực mạnh?

Cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi với tổ chức này.

Tạ Trì không hề đổi sắc, cũng không có một chút tình cảm dư thừa nào cả, dường như đến việc ghét cũng chẳng buồn ghét bỏ, bởi vì rất vô nghĩa.

“Tôi đã trả lời rồi, có phải cậu cũng nên trả lời tôi không?” Nguyên Dã dừng lại một chút, dường như không hài lòng với biểu hiện của mình, tiếc nuối bảo rằng, “Dù sao tôi còn chưa biết mình bị lộ ở đâu, dù gì cậu cũng phải nói với tôi, để lần sau tôi rút kinh nghiệm.”

Tạ Trì không để ý tới lời nói kỳ quặc và mỉa mai của anh ta, hờ hững nói: “Nhậm Trạch bảo, Nguyên Dã còn không phân biệt được tân trang nơi đó với phẫu thuật chuyển giới.”

Nhậm Trạch ngưng thở, trái tim như ngừng đập mấy giây.

Cậu cho rằng Nguyên Dã không biết nên vô ý, nhưng nếu Nguyên Dã cố ý lừa dối thì sao.

Đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ về hướng này, nhưng nếu như…

Lưng Nhậm Trạch rịn mồ hôi lạnh.

Nguyên Dã phân biệt được rõ tân trang bộ phận sinh dục và phẫu thuật chuyển giới, anh ta cố ý che giấu sự thật này, để bọn họ bỏ lỡ tin tức mấu chốt, điều này suýt chút nữa khiến cậu bị quỷ Nhậm Trạch đã chết trong tai nạn xe giết chết, nếu không nhờ có Tạ Trì kịp thời nhận ra thân phận thật của quỷ nữ vào lúc mấu chốt, bây giờ khả năng cao cậu đã là một thi thể rồi.

Rõ ràng Nguyên Dã… cố ý, mấy hành động lấy lòng kia đều là giả, đều là ngụy trang đánh lạc hướng họ, để họ buông lỏng cảnh giác với anh ta, vô thức tin tưởng lời anh ta nói.

Thậm chí anh ta còn giả bộ không hợp với Dịch Hòa Tụng, cũng để lấy lòng họ, gia tăng độ tin cậy.

Nhịp thở của Nhậm Trạch dần trở nên gấp gáp.

“Chỉ vì điều này thôi sao?” Dường như Nguyên Dã vô cùng bất đắc dĩ, hiển nhiên không ngờ mình bị lộ vì một chuyện đơn giản như vậy.

Tạ Trì mỉm cười, ngẩng đầu lên bảo rằng, “Còn rất nhiều điều nữa.”

Nụ cười trên gương mặt Nguyên Dã nhạt dần.

Tạ Trì: “Ví dụ như, sao lại có hai người gửi tin nhắn cho Dịch Hòa Tụng dụ anh ta giết tôi, tại sao tôi liên tục xác định không có người theo dõi mình, nhưng từng lời tôi nói, từng hành tung của tôi vẫn bị lộ ra nhiều lần.”

Vẻ mặt Nguyên Dã dần lạnh xuống.

Tạ Trì: “Ví dụ như con quỷ áo đen ra tay với Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu.”

Tạ Trì dừng lại một chút, quét mắt nhìn vết máu chằng chịt che kín người Nguyên Dã, bảo rằng: “Ví dụ như, anh bị một con quỷ áo đen mạnh mẽ tấn công gây tổn thương.”

“Đáp án là,” Tạ Trì cười bảo, “Anh có năng lực khống chế quỷ mạnh mẽ.”

Nghe thấy câu “khống chế quỷ”, gương mặt Nguyên Dã hoàn toàn sa sầm xuống, mặt lạnh như tiền, sát ý dâng lên cuồn cuộn sâu trong đôi mắt.

Dường như Tạ Trì không trông thấy ánh nhìn uy hiếp trong đó, anh nói tiếp, “Cho nên kẻ gửi tin nhắn cho Dịch Hòa Tụng là anh và quỷ Nguyên Dã, là hai người. Giai đoạn trước quỷ Nguyên Dã yếu ớt vẫn luôn ẩn núp bên cạnh, giám sát từng tiếng nói, cử động của tôi, cho nên tôi luôn bị bại lộ.”

“Về sau, anh phát hiện ra phương pháp gia tăng thực lực cho quỷ Nguyên Dã, cho nên,” Tạ Trì đưa mắt ý tứ sâu xa liếc nhìn vết thương trên người Nguyên Dã, “Anh tự hại mình để tăng thực lực cho cậu ta.”

“Tự biên tự diễn, chơi vui lắm à?” Tạ Trì cười hỏi.

Nguyên Dã khống chế quỷ Nguyên Dã sát hại mình gia tăng thực lực, sau đó cố ý để quỷ Nguyên Dã biểu hiện có thân thủ cao siêu, còn bản thân vẫn giữ trình độ không tồi, tạo ra quỷ Nguyên Dã không phải một giả tượng khác của anh ta, lừa tất cả mọi người.

Thực ra quỷ Nguyên Dã và Nguyên Dã có thân thủ như nhau, chỉ là Nguyên Dã vẫn luôn ngụy trang, cố gắng hạ thấp trình độ của bản thân, để quỷ Nguyên Dã gây thương tích cho mình.

Tất cả đều chỉ là tự biên tự diễn.

Kẻ làm hại nữ diễn viên tốt thí kia chính là Nguyên Dã, cứu cô ta cũng là Nguyên Dã.

Nhân phẩm tốt trong truyền thuyết chỉ là một trò lừa đảo.

Nhậm Trạch vã mồ hôi lạnh, Diệp Tiếu Tiếu cũng nghe được rõ rành rành, sống lưng ớn lạnh, hóa ra trong lúc cô không hề hay biết, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

【??? Vãi chưởng, khống chế quỷ!! Má ơi!!! Tạ Trì nói là khống chế quỷ!!】

【Mấy bồ nghe thấy chưa, là khống chế quỷ đó! Năng lực khống chế quỷ dường như có một không hai!!】

【Đạ mấu, anh ấy là… là… Du Nghiêu thật sao, một trong số top chín người hạng nhất, thật không thể tin nổi…】

【Biết đâu đây chỉ là trùng hợp mà thôi, đây rõ ràng là Nguyên Dã mà… Thôi được rồi, em chỉ đang tự lừa mình dối người thôi, năng lực khống chế quỷ bá đạo như vậy trong app chỉ có mỗi Du Nghiêu thôi.】

【Vãi chưởng??? Em đứng hình luôn?? Thật hay giả vậy??】

【??? Em là fan của Du Nghiêu mà em còn không nhận ra á?? Chiều cao ngoại hình giọng nói hoàn toàn khác nhau mà!!】

【Mấy thứ chiều cao ngoại hình giọng nói này có thể đổi bằng điểm tích lũy ở trong hệ thống cửa hàng của app mà, chỉ có đạo cụ, thủ pháp giết người, kỹ năng là không đổi được thôi… cái này không giấu được】

【Thế Nguyên Dã là … clone của Du Nghiêu à??】

【Chẳng trách Du Nghiêu đóng ít phim như vậy, má ơi…. em cứ thắc mắc mãi sao nam thần này lại lười như vậy, hóa ra là có hai thân phận.】

【Bảo sao anh ta giết được Dịch Hòa Tụng! Hạng một gà què với hạng một trong top, má ơi… hư cấu quá】

【Sao Du Nghiêu lại phải giết Tạ Trì chứ???】

….

Nguyên Dã trầm mặc mấy giây, đến khi ngẩng đầu lên, cảm thán từ đáy lòng rằng: “Tạ Trì à, cậu thực sự khiến tôi phải ngạc nhiên đấy.”

Ánh mắt anh ta hết sức lạnh lùng u ám, giọng nói hoàn toàn khác với trước kia, lạnh lùng hơn, uy nghiêm hơn, đáng sợ hơn, hoàn toàn không còn tùy tiện phóng túng như trước kia nữa.

Tạ Trì trông thấy ánh nhìn kiêng dè trong đôi mắt anh ta, anh từ từ nhoẻn cười: “Anh biết không, tất cả những người nói câu này với tôi, cuối cùng đều chết cả rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio