• Tư Niên •
Thế giới trước mắt bắt đầu biến dạng, trời đất cuồng quay, Tạ Trì rơi vào hôn mê.
…
Đây là tòa cao ốc xa hoa chỉ thuộc về mình ảnh đế, Nhậm Trạch và Nghiêm Kính ở tầng dưới trò chuyện với nhau, đột nhiên có một người đi tới.
Người trước mặt cao lớn khôi ngô, ngoại hình tuấn tú trang nghiêm, khí chất trầm ổn nội liễm, là một người đàn ông mang lại cho người ta cảm giác an toàn và rất đáng tin cậy. Nghiêm Kính trông thấy anh ta thì giật thốt, thiếu điều nhảy dựng lên, vẻ mặt hết sức đề phòng.
“Đây là ai vậy?” Nhậm Trạch thấy Nghiêm Kính phản ứng mạnh như vậy thì nhỏ giọng hỏi.
Dường như người kia nghe thấy, anh ta nhoẻn cười, tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Lê Hạo, là diễn viên nằm trong top. Tôi là pet, nhưng trước đó tôi đã rời khỏi tổ chức, cho nên không bỏ mạng khi tâm nguyện của Tạ Trì được thực hiện.”
Nhậm Trạch nghe vậy tưởng anh ta tới để trả thù, gương mặt đanh lại: “Anh muốn gì hả?”
Lê Hạo: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn gặp mặt Tạ Trì, tôi có lời muốn nói với cậu ấy.”
Nhậm Trạch vẫn cảm thấy anh ta chẳng có ý tốt đẹp gì cả: “Anh nói trước đó anh đã rời khỏi tổ chức, vậy sao Giang Sóc không giết anh?”
Sắc mặt Lê Hạo thoáng vẻ rầu rĩ, anh ta lặng lẽ hít sâu một hơi, đợi đến khi bình tĩnh trở lại, cất giọng bình thản nói rằng: “Bởi vì thực ra anh ấy không phải người vô tình vô nghĩa, chúng ta đều nhìn lầm rồi.”
Nhậm Trạch và Nghiêm Kính xem thường ra mặt.
Lê Hạo: “Có thể gặp mặt không? Mọi người yên tâm, trong tòa nhà của ảnh đế có hệ thống đề phòng ám sát, bất cứ ai muốn ra tay với ảnh đế, hệ thống này sẽ trực tiếp thông báo, đến khi đó app ra tay, tôi chỉ có một con đường chết.”
Lê Hạo tìm kiếm tin tức liên quan tới quyền hạn tối cao cho hai người họ xem, Lê Hạo thực sự không nói dối.
Nhậm Trạch nhìn về phía Nghiêm Kính, thăm dò ý của cậu, Nghiêm Kính gật đầu lại. Hai người nhất trí với nhau, dẫn Lê Hạo lên tầng. Đến cửa văn phòng của Tạ Trì, Nghiêm Kính sợ quấy rầy Tạ Trì, gõ cửa trước một cái, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu đẩy cửa đi vào, trông thấy Tạ Trì đang nằm nghiêng trên chiếc sofa, dường như đang chợp mắt, nhưng hiển nhiên anh ngủ không ngon.
Lê Hạo trông thấy cảnh này bảo rằng: “Tôi có thể ở bên ngoài đợi.”
Nơi này để điều hòa nhiệt độ thấp, lại không có chăn, Nghiêm Kính đang định gọi Tạ Trì về nhà ngủ, lại nghe thấy Tạ Trì khẽ thì thào nói mơ ―― “Tư Niên”.
“Tư gì cơ…” Nghiêm Kính khó hiểu hỏi.
Lê Hạo đứng ở bên kia nghe thấy rõ ràng thì biến sắc.
Nhậm Trạch vốn luôn để ý Lê Hạo, thấy anh ta biến sắc như vậy thì khẽ chau mày lại.
Nghiêm Kính cảm thấy có điều gì đó lạ thường, cậu tiến lên gọi Tạ Trì, nhưng dường như Tạ Trì đang rơi vào mộng cảnh không lối ra, tạm thời không thể nào tỉnh giấc.
Nghiêm Kính sốt ruột, họ mới chỉ đi có một lúc mà Tạ Trì đã như vậy rồi, cậu đang muốn nghĩ cách đánh thức Tạ Trì, Lê Hạo lại nói: “Chúng ta ra ngoài đi, cậu ấy không sao đâu.”
Nhậm Trạch: “Dựa vào đâu mà anh chắc chắn như vậy?”
Ánh mắt Lê Hạo nhìn Tạ Trì nhất thời trở nên hết sức phức tạp: “Tư Niên là tên của vị Bán Thần cách đây ba mươi năm.”
Nhậm Trạch và Nghiêm Kính nhìn nhau, vẻ mặt hết sức kinh hãi.
Bán Thần?! Cái người không chút nghi ngờ đứng đầu trong app, cuối cùng lại bị cả một nhóm người tấn công bỏ mạng, khiến người ta phải chắp tay cảm thán ư?!
“Sao Tạ Trì lại gọi tên Bán Thần vậy?!” Nhậm Trạch lo cho Tạ Trì, lập tức gặng hỏi.
Dường như Lê Hạo đang hồi tưởng lại danh tiếng lẫy lừng của Bán Thần năm đó, vẻ mặt e dè, buông rèm mi nói: “Tạ Trì có mối liên quan hết sức chặt chẽ với Bán Thần, tôi tới đây vì muốn nói cho cậu ấy biết chuyện này, không ngờ cậu ấy đã biết trước rồi…”
Anh ta dừng lại một chút, khẽ nói: “Chúng ta ra ngoài đợi xem sao.”
…
Tạ Trì lại nằm mơ.
Những năm qua Tạ Trì vẫn luôn gặp những giấc mơ hết sức kỳ lạ.
Trong mơ có quỷ quái thét gào, có những người không thấy rõ gương mặt, có những kiến trúc tạo hình kỳ lạ, có thi thể đẫm máu, có nhiều thứ kinh dị không kể xiết.
Còn có cả những tiếng vẫy gọi khó hiểu.
Anh không hiểu được, không chạm được vào những tiếng gọi giục giã kia, nhưng anh biết nó thực sự tồn tại.
Mỗi lần tỉnh giấc anh đều có cảm giác thất vọng mất mát, cảm thấy dường như mình có một sứ mệnh ở nơi sâu xa nhưng lại đang bỏ lỡ.
Lúc chưa vào app, những lời vẫy gọi kia nối đuôi nhau giục giã trong lòng anh.
Bấy giờ Tạ Trì mới nhớ lại, dường như kể từ khi vào app, anh chưa từng nằm mơ thấy những giấc mộng quái đản kia.
Mà trước đó, những giấc mộng kỳ dị này với anh là chuyện thường như cơm bữa.
Bây giờ xem ra những lời vẫy gọi trong giấc mộng tới từ app, anh đã tới nơi mà nó vẫy gọi, mộng cảnh đã hiện ra trước mắt, cho nên nó tự động biến mất.
Đến khi Tạ Trì trông rõ toàn cảnh mình mộng mị suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng thông suốt.
….
Những giấc mơ ấy đều là điều mà một người từng trải nghiệm trong app.
Người đó tên Tư Niên.
Tạ Trì không trông thấy rõ gương mặt anh ta, chỉ có thể thấy bóng lưng, nhưng khoảnh khắc anh ta xuất hiện, anh lại có thể gọi chính xác tên người này.
Không rõ vì sao anh lại hết sức chắc chắn rằng người ấy tên Tư Niên.
Từng cảnh tượng ngắn nhanh chóng hiện lên, thậm chí Tạ Trì còn có thể nghe thấy tiếng lòng của chàng trai tên Tư Niên này.
….
Nhìn ứng dụng phim kinh dị tự cài đặt trong điện thoại, Tư Niên nhoẻn cười, thầm nói trong lòng, cuối cùng nó cũng tìm tới anh.
Trên ứng dụng, một dòng chữ đen nhảy nhót hiện ra giữa màn hình đỏ tươi, như ma quỷ dẫn lối.
―― 【Tư Niên, bạn có muốn thực hiện tâm nguyện của mình không?】
Tư Niên ngả người xuống sofa, cũng không vội vã xác nhận, mà ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Anh ở tầng cao nhất trong một khách sạn trăm tầng, đó là nơi gần bầu trời nhất, dường như giơ tay là có thể hái được những vì sao xa.
Giữa dải ngân hà óng ánh trong màn đêm thăm thẳm, anh quá đỗi nhỏ bé, tựa như một hạt cát giữa dòng sông thời gian mênh mông rộng lớn.
Chủ nghĩa tồn tại vĩnh viễn không thể thoát khỏi thử thách hư vô.
Anh là cô nhi, mọi việc trong cuộc sống đều phải dựa vào bản thân mình, cho dù trong xã hội này anh có là một người thành công, thì vẫn không thể thoát khỏi cảm giác vô định.
Anh có thể dấn mình vào chốn huyên náo, trầm luân trong sự bốc đồng, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn chẳng tìm thấy nơi để mình sẵn lòng dừng chân, tìm được một mặt ý nghĩa của cuộc sống vẫn tiếp diễn không ngừng nghỉ.
Tư Niên sờ vào điện thoại, từ tốn gõ từng chữ trong giao diện tâm nguyện ―― Tự chia ra một bản thân để đồng hành cùng mình.
Anh không tin bất cứ ai, chỉ tin vào bản thân mình.
Nếu có một ngày, anh nhất định phải yêu một người, thì người đó chỉ có thể là chính anh.
Tư Niên cười tươi, nhìn ngôi sao Thiên Lang lạnh lùng cô độc trên bầu trời vời vợi, thầm nghĩ, đặt tên cho người đó là Tinh Lan.
Tháng năm đằng đẵng cùng với trời sao bất diệt, hai kẻ cô độc bầu bạn bên nhau, đêm dài đến mấy rồi cũng tận.
Đêm hôm ấy, sau khi cầu nguyện, Tư Niên vui vẻ ngồi dậy, đi tới giá vẽ mình bỏ trống bấy lâu, vẽ dáng hình Tinh Lan.
Chàng hết mực khôi ngô, nhưng cũng vô cùng quái gở.
Ý chí vô tận, vũ lực khôn cùng.
….
Tư Niên vô tư, chẳng màng sinh tử ở trong môi trường app đầy kích thích, nước sôi lửa bỏng có thể nói như cá gặp nước.
Anh san bằng khó khăn, từ một tân binh vô danh trở thành tân binh bộc lộ tài năng, rồi trở thành ngôi sao mới nổi, sau đó trở thành nhóm diễn viên hạng ba sớm nhất của app, lứa hạng ba nổi đình nổi đám một thời.
Tư Niên bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nguyện vọng điểm tích lũy, không trả góp được hay sao?
Tư Niên nảy ra ý tưởng, bắt đầu có ý xấu.
Ba mươi năm trước, app còn chưa hoàn thiện.
Tư Niên kiến nghị, giảng giải với app hết lần này tới lần khác, dựa vào tài biện luận hùng hồn, cuối cùng cũng khiến app tạo ra chế độ trả góp.
Từ đó anh có thể bỏ điểm tích lũy ra để thi thoảng Tinh Lan ra cùng anh.
Tư Niên chỉ muốn có một người bạn chơi cùng mình mà thôi.
Nhưng không ngờ quan hệ lại mất khống chế phát triển theo một hướng kỳ quái, một đi không trở lại.
Anh yêu bản thân, nên yêu Tinh Lan như một lẽ tất nhiên.
Tinh Lan là anh, cũng yêu bản thân mình, cho nên nhất định Tinh Lan cũng yêu anh, bởi vì hắn chính là anh.
Vì logic kỳ quặc như vậy, khiến hai người mắc kẹt ở đó.
Tư Niên còn trẻ, trong lúc xấu hổ và bối rối lựa chọn trốn tránh, không muốn gặp lại Tinh Lan nữa.
Đến khi anh tự cho rằng mình đã giải quyết xong vấn đề tình cảm, có thể tiếp tục làm bạn với Tinh Lan mãi mãi, lúc ấy anh mới cho hắn ra.
Đêm đầu tiên đưa ra, anh đã bị “đè” rồi.
….
Tư Niên giận tím người, hoàn toàn xa lánh Tinh Lan.
Mãi đến bộ phim kinh dị “Tiệm bạc”, Tinh Lan ở trong tiệm bạc đồ đôi thủ công kia, tự tay làm hai chiếc nhẫn cho nam đơn giản, tặng cho anh một chiếc.
Trong tiệm bạc linh dị kia, các cặp đôi tự làm nhẫn đính ước, nếu không yêu đối phương thì không thể đeo vào, khoảnh khắc tình cảm đôi bên tan vỡ, chiếc nhẫn sẽ tự hủy, làm nổ tung người thay lòng đổi dạ, đây là lời chúc cho tình yêu đôi lứa, cũng là lời nguyền rủa trong tình yêu.
Bà chủ vốn là một người bị phản bội trong tình yêu, sau khi chết đã mở tiệm bạc này. Đối với đa số mọi người, tiệm này là thạch tín, chỉ với một số ít người mới là đường mật.
Ngọt như đường mật.
Tinh Lan hỏi: “Em dám đeo không?”
Hắn hỏi anh có dám đeo không?
Tư Niên muốn chạy trốn, chỉ cần anh đeo vào được thì có thể chứng minh anh yêu Tinh Lan.
Anh chẳng có chút tiền đồ nào mà chùn bước, sau đó bị Tinh Lan kéo về, ôm trong lòng.
Tinh Lan kiềm chặt cánh tay anh, lúc nói chuyện, bờ môi hắn như chạm vào khóe môi Tư Niên, hắn cất giọng trầm thấp hỏi anh: “Rồi em cũng có người yêu, nếu có thể là người khác, sao không thể là anh?”
Tư Niên tránh né ánh mắt sáng rực của hắn, cắn răng nói: “Chuyện này không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào? Anh có thể vĩnh viễn hiểu em nghĩ gì, người khác sao có thể, anh có thể bảo vệ em cả đời, người khác sao làm được, có gì khác nhau đâu, đúng không?”
Hình bóng anh hằn sâu trong đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của hắn, trong đó ngoài hình bóng anh ra còn có tình yêu cố chấp của hắn.
Tư Niên chực nghĩ tới những hình ảnh Tinh Lan vào sinh ra tử vì mình.
“Bọn họ tốt hơn anh chỗ nào chứ?”
Anh lặng lẽ tự hỏi lòng mình, Tư Niên nín thinh một hồi rồi lập tức thông suốt, lặng lẽ mỉm cười.
Anh do dự một chút, đoạn đeo chiếc nhẫn kia lên, sau đó hôn hắn nói rằng: “Bọn họ đều không tốt bằng anh.”
….
Sau khi phó bản kết thúc, Tư Niên nhận được đạo cụ là một đôi nhẫn phẩm chất màu cam.
Nhẫn của Tinh Lan được gọi là nhẫn thủ hộ.
…
Danh hiệu tăng lên, Tư Niên mở được thiên phú “Cây bút họa sĩ”.
Cây bút họa sĩ có thể khám phá quá khứ, có thể đoán được tương lai.
….
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tư Niên và Tinh Lan đều trưởng thành hơn, tỉnh táo hơn, lý trí hơn, và càng yêu nhau hơn.
Tư Niên trở thành ảnh đế.
Anh thực hiện được nguyện vọng, nhưng lại không muốn rời đi. Ở trong app thú vị và kích thích hơn nhiều, đó là chốn lạc viên của anh, anh hết sức tò mò với nội tình trong app và chân tướng của thế giới này.
Tìm tòi về gốc rễ, anh lại muốn biết rốt cuộc chủ nghĩa tồn tại và chủ nghĩa hư vô, cái nào mới là thực.
Rốt cuộc thế giới này là gì.
Anh đã đứng trên đỉnh núi.
Nhưng rốt cuộc đằng sau mây mù trên đỉnh núi là những dãy núi cao hơn, hay là vực sâu vô tận?
Là một cô nhi, đây là vấn đề mà anh đau đáu suy nghĩ suốt cả một đời.
Anh không thể nào biết được chỗ mình tới, nhưng có thể biết được chỗ mình đi qua.
Tư Niên cứ ngơ ngác như vậy bốn, năm năm.
Tư Niên là một họa sĩ, cuối cùng app không còn nghĩ được Tư Niên thiếu cái gì, cho nên chẳng còn phí sức thiết kế đạo cụ cho anh mà trực tiếp giao quyền sáng tạo đạo cụ vào tay anh.
Mỗi khi Tư Niên hoàn thành một bộ phim, đều sẽ nhận được một “Trang giấy trắng”.
Anh cần đạo cụ gì, chỉ cần vẽ trên giấy là được rồi.
Mà phẩm chất của “Trang giấy trắng” được quyết định bởi phẩm chất của bộ phim rơi đạo cụ.
Trang giấy trắng rơi ra từ phim cam thì có thể vẽ ra đạo cụ cam.
Phim đỏ cũng suy ra như vậy.
Tư Niên có rất nhiều “Trang giấy trắng”.
Ngoài ham muốn tìm tòi về nguồn gốc thế giới và chuyện tình mặn nồng với Tinh Lan ra, có thể nói Tư Niên vô dục vô cầu.
Cứ như vậy, anh bất tri bất giác tích lũy được điểm tích lũy.
Mà cùng lúc này, dường như anh đã thấy được bí mật của app, một bí mật động trời.
Tư Niên bắt đầu viết kịch bản, anh muốn lặng lẽ nói cho các diễn viên, cũng đặt một dấu kết hoàn mỹ cho bao năm tìm tòi nghiên cứu của mình.
Nhưng còn chưa kịp hoàn thành kịch bản, vì quy tắc của app, anh bất đắc dĩ bị kéo vào bộ phim tiếp theo.
Tư Niên muốn viết xong kịch bản rồi cùng Tinh Lan rời đi.
Nhưng cuối cùng trong bộ phim màu đỏ đỉnh cao, thiên phú mà anh dày công tôi luyện đột nhiên phát huy tác dụng, dự cảm được trong một tương lai không xa… anh bị chín người trong bảng xếp hạng tấn công, cuối cùng bỏ mạng lại nơi này.