Mặt trời… dần đi lên…
Trong thế giới lịch sử xa xưa, bầu trời đế quốc Assyria cổ đại dần sáng…
…
…
Tiếng xích sắt rơi cộp xuống đất, ta đã thoát khỏi trói buộc trên người. Trên đất là chuỗi xích sắt màu đen cồng kềnh, chúng chính là sự sỉ nhục đối với ta.
“Này, đi mau, đã tới giờ quyết đấu với đại vương Algol rồi!”
Binh lính Assyria dùng trường kích ghìm sau lưng ta, ta vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn cổ tay bị xích sắt trói một ngày một đêm đau nhức. Ta là hoàng đế Ai Cập, lòng kiêu ngạo đế vương của ta không bị hành động xấc xược kia uy hiếp.
Mỗi một vết thương, mỗi một giọt máu, Algol, ta sẽ đòi ngươi trả lại bằng hết.
Ngươi sẽ phải hối hận.
Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận khi tháo bỏ xiềng xích cho ta, giải thoát khỏi sự đê tiện của ngươi, ngươi đã thả ra một con sư tử dũng mãnh, không bao giờ có thể quay đầu.
Dù sử dụng cung, thương, kiếm hay bất kỳ loại vũ khí gì, ta cũng sẽ không bại dưới tay ngươi.
Ta sẽ giành lại Carol trong tay ngươi!
Carol, Carol, ta yêu…
Nàng nhất định phải chờ ta, ta sẽ cứu nàng ra ngoài .
Carol…
“Nhanh chút, đừng để đại vương phải chờ lâu!”
Ta liếc mắt nhìn qua gã lính hung hổ phía sau, chậm rãi bước đi.
Phía cuối con đường có chút ánh sáng, ta sắp đối mặt với chiến trường. Algol, chờ coi đi, hôm nay ngươi sẽ phải trả giá vì dám sỉ nhục ta!
“Ta đi đây, Minue!”
“Hoàng thượng, xin hãy cẩn thận.”
…
…
Ngoài quảng trường đầy ắp binh lính, tiếng nói ồn ào xôn xao vang dội. Trên tường thành, đám lính đều trang bị đầy đủ vũ khí, so sánh với phía dưới, Menfuisu lẻ loi đứng một mình hiển nhiên là bị vây yếu thế.
Menfuisu nhìn quanh bốn phía, quân đội dày đặc, nhưng vẫn chưa thấy Algol xuất hiện.
“Algol đâu? Hắn ở chỗ nào?”
Nghe thấy tiếng rống to, tất cả binh linh đều quay lại nhìn.
“Là hoàng đế Ai cập!”
“Là hoàng đế Menfuisu!”
Menfuisu đứng ở trước cửa địa lao, nghiêm nghị nhìn bao quát quản trường, quân địch dàn hàng phô trương thanh thế, tiếp tục hô, “Algol đang ở đâu?”
“Ta ra đây! Cậu nhóc hoàng đế đẹp trai.” Một giọng nói trêu chọc vang lên, Algol ôm theo Carol mới tỉnh lại đi ra ngoài!
Menfuisu nghe tiếng vọng quay lại, chỉ nhìn thấy Carol yếu ớt trong lòng hắn,
“Carol!”
Sau buổi hôn lễ hỗn loạn ở sông Nile, Menfuisu chưa từng được gặp lại Carol, ngày nhớ đêm mong lâu như vậy, rốt cuộc người trong lòng cũng xuất hiện, nhưng vẫn đang gặp nguy hiểm.
“Carol, ta sẽ cứu nàng!”
“Menfuisu…”
Dưới sự chăm sóc tận tình của Hassan, Carol đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn yếu ớt như trước, chỉ có thể hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn người mà mình đã không tiếc vứt bỏ hết thảy muốn mãi mãi ở bên người đó. Nước mắt đã hoen mi.
“Menfuisu, Menfuisu…”
Em muốn nhào vào trong lòng chàng, muốn được chàng ôm ấp yêu thương.
“Chẹp chẹp, đúng là tình sâu ý đậm nha.” Algol cười quỷ dị nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Carol.
“Cô gái sông Nile, Menfuisu sẽ chết, nàng và Ai Cập đều là của ta, yên tâm đi, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, đừng khóc nha.”
Trêu chọc như vậy khiến Carol hoảng hốt.
Phía dưới, Menfuisu đã sớm không còn kiên nhẫn.
“Algol! Một chọi một quyết đấu đi. Dù cung, thương, kiếm ta đều chấp nhận!”
“Ha ha ha ha ha, ” nghe Menfuisu nói những lời này, Algol không kiềm được, cười rộ lên. “Hoàng đế Menfuisu! Nói cho cùng, bất kể là cung, thương, kiếm ngươi đều nhân, đúng là không hổ danh hoàng đế Ai Cập! Thật can đảm làm sao, nghĩ không cầm vũ khí mua chiến đấu với ta!”
“Cái gì?” Carol kinh ngạc nhìn hắn, “Algol, ngươi… ngươi không đưa vũ khí cho Menfuisu ư?”
Algol vuốt ve cằm Carol, đúng là da thịt mềm mại.
Có được cô gái sông Nile chẳng khác nào giành được Ai Cập, một khi Menfuisu chết, nàng sẽ là của ta.
“Cô gái sông Nile, nếu Menfuisu không cần vũ khí, thì ta cần vẽ vời thêm chuyện làm gì?”
“Không!” Carol kêu to lên, quay đầu về phía Menfuisu hô lớn, “Menfuisu! Mau chạy đi! Hắn lừa chàng đấy!”
“Cái gì?!”
“Đừng mơ tưởng nữa, ngươi đã bị bao vây, có chắp cánh cũng không bay nổi!” Algol lôi Carol đang giãy dụa không ngớt đi xuống bậc thang, “Menfuisu, nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi!”
Menfuisu nghe vậy, lập tức nổi giận, “Algon! Ngươi hối hận vì nhận lời khiêu chiến, không dám đường đường chính chính đối mặt với ta sao?”
Algol cười cuồng loạn, thằng nhóc này đúng là không có đầu óc.
“Ta làm theo đúng ý muốn của ngươi! Dùng kiếm, cung, thương đến giết ngươi!”
Quảng trường xôn xao đứng dậy, đám binh lính giương vũ khí.
Khốn kiếp!
“Ngươi là đồ đê tiện, ngươi không xứng làm vua! Algol!” Đồ đê tiện! Ngươi lại lừa ta!
“Ngươi cứ việc mắng đi!” Algol trao Carol cho tên lính bên cạnh, cầm một cây cung, kéo dây, nhắm bắn vào cánh tay không tấc sắt của Menfuisu, “Đầu tiên, hãy nếm thử mùi vị của cung tên nhé!”
Vút vút vút!
Những mũi tên nhọn hoắt lao về phía Menfuisu, hắn nhanh chóng trốn tránh, một mũi tên hiểm sượt sát qua người.
Nhưng xung quanh đều là khiên chắn của binh lính Assyria, vây hắn bên trong, không thể trốn, mà Algol không ngừng bắn tên rất nhanh, khiến Menfuisu bị thương.
“Hự!” Khốn kiếp!
Một mũi tên bắn trúng vai Menfuisu, hắn vừa cảnh giác nhìn Algol, vừa cắn răng bẻ gãy mũi tên trên vai để đỡ vướng khi di chuyển.
“Menfuisu! Menfuisu!” Carol hoảng sợ gọi tên hắn, nàng không có sức lực, không thể thoát khỏi tên lính Assyria, không có cách nào đi tới bên cạnh Menfuisu, chỉ có thể ở trên cao buồn bã khóc thảm thiết.
“Đê tiện, Algol, ngươi là đồ đê tiện!” Khóc khản cả cổ, ai, có ai tới cứu Menfuisu!
Một suy nghĩ vụt qua, Carol nhớ tới người mà cô gặp trong tẩm cung của Algol, Asisu?!
Asisu, Asisu, chị ở đâu, mau tới cứu Menfuisu! Chàng sẽ chết mất, ai đó tới cứu chàng đi!
…
“Hoàng tử, canh phòng đã lơi lỏng.”
“Ừm.”
Ở một góc khuất trong thành, Izumin và một vài tùy tùng ẩn nấp, bọn họ mới ra khỏi mật đạo, suy cho cùng, việc canh phòng trong thành cũng không yếu, tuy bọn họ nhân cơ hội trời tối lẻn vào, nhưng lại chậm chạp không thể di chuyển.
“Hoàng tử, hiện giờ tất cả mọi người đều tập trung tại quảng trường, chúng ta có đi tới đó không ạ?”
“Không, đợi một lát đã, có lẽ Ruka sẽ báo tin, chắc cũng sắp tới rồi!”
“Vâng.”
Vì thế, đoàn người vẫn yên tĩnh trốn trong chỗ góc, hai người hầu ra phía trước lén lút tuần tra để phòng ngừa tình huống, còn tất cả giống như sao vây quanh trăng, đều vây quanh Izumin.
Lúc này, ở một phía khác của hoàng cung xuất hiện một bóng người, trên người mặc áo giáp binh lính Assyria, hai người thị vệ cảnh giác đứng dậy, làm như vô tình quan sát.
Khi chậm rãi tiếp cận, mới nhận ra người đang tới.
“Là Ruka!”
Nghe được tiếng gọi, Ruka quay đầu nhìn bốn phía, rồi mới đi qua, rẽ vào lối nhỏ.
“Hoàng tử.” Ruka nhìn thấy Izumin vội vàng quì gối, có chút xúc động. Lần trước ở sa mạc Arabia, vì bảo vệ Carol mà không bảo vệ được hoàng tử, tuy rằng sau đó nghe được tin hoàng tử bình an, nhưng giờ có thể gặp lại Izumin, trong lòng mới hoàn toàn yên tâm… Nhưng, vì sao trong tay hoàng tử lại ôm sói con…
“Ruka, ngươi đã đến rồi, cũng may lần trước ngươi mang tin tức ta gặp nạn báo cho tướng quân.”
“Vương tử, là lỗi của thuộc hạ, không thể kịp thời đi tìm người.”
Izumin nhìn người quỳ dưới đất, Ruka một trong số ít tâm phúc của hắn, lúc nào cũng lo lắng cho hắn.
“Không, ngươi làm tốt lắm, mệnh lệnh duy nhất ta dành cho ngươi là bảo vệ cô gái sông Nile thật tốt.” Đã nhận mệnh lệnh thì khi làm việc không được xúc động, làm ảnh hưởng tới đại cục.
“Tình hình trong thành hiện giờ thế nào?”
“Sáng nay Algol và Menfuisu quyết đấu ở quảng trường, tuy là một chọi một, nhưng với bản tính của Algol, chắc chắn sẽ giết chết Menfuisu!”
Izumin cười lạnh, “Thật ư? Mượn tay hoàng đế Assyria giết hắn cũng tốt, thế còn cô gái sông Nile đâu?”
“…Sáng nay cô gái sông Nile vừa mới tỉnh lại, bị Algol lôi tới quảng trường, có lẽ Algon muốn cho nàng tận mắt chứng kiến cái chết của hoàng đế Ai cập, để cô gái sông Nile cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
“…” Izumin trầm mặc, mà trong lòng Ruka lại không ngừng suy nghĩ.
Cô gái sông Nile là con gái nữ thần, có thể biết trước tương lai, là hoàng phi thích hợp nhất cho hoàng tử, chắc hẳn hoàng tử sẽ giành lại nàng từ tay Algol.
Quả nhiên, Izumin mở miệng, “Ruka, đi bảo vệ cô gái sông Nile, chúng ta sẽ trà trộn vào đám lính ngoài quảng trường, sau khi Menfuisu chết, chúng ta sẽ giết Algol, cướp cô gái sông Nile, Ai Cập sẽ là của chúng ta.”
“Vâng, thưa hoàng tử! Thần lập tức đi ngay.” Ruka kích động đứng dậy rời đi.
Không hổ danh là hoàng tử, mượn tay Algol giết hoàng đế Ai Cập, cô gái sông Nile sẽ ôm hận Algol, đến lúc đó, hoàng tử lại giết Algol, thể xác và tinh thần cô gái sông Nile đều thuộc về hoàng tử!
Nhìn theo hướng Ruka rời đi, Izumin đứng dậy, ra lệnh.
“Đi thôi, lẻn vào quảng trường, nhân lúc hỗn loạn giết Algol.”
…
…
Mà lúc này, người mà Carol tâm niệm sẽ đi cứu Menfuisu, nữ hoàng Asisu lại đang đứng bên ngoài thành quan sát hạ lưu sông Tigris, bàng quan với mọi động tĩnh.
Một binh lính Ai Cập từ trong bụi đất chạy tới, la lên. “Tướng quân Honsu!”
“Ta ở đây!” Tướng quân đứng trên một thân cây vừa đốn ngã chỉ huy, “Có chuyện gì?”
“Tướng quân! Tiến độ của chúng ta không kịp rồi. Hiện giờ cây cối và đá mới chuẩn bị được một nửa, trời đã sáng rồi.”
Honsu trầm ngâm nhìn, cũng không biết tình hình của Unasu thế nào, “Tối hôm qua ta đã bàn bạc với Unasu, hắn vào thành xem thử có thể kéo dài thời gian hay không, chúng ta cũng chỉ thế cố gắng làm hết sức.”
Đám lính không bình tĩnh được như tướng quân, bọn họ lo lắng tới mức luống cuống tay chân, “Nhưng không phải Unasu đã nói sáng sớm nay hoàng thượng sẽ quyết đấu với Algol hay sao? Một mình hoàng thượng rất nguy hiểm, chúng ta còn chưa hoàn thành kế hoạch…”
“Vậy bây giờ, các ngươi hãy ném toàn bộ những chướng ngại vật đã chuẩn bị xuống sông đi.”
Một giọng nói vang lên, cắt ngang đoạn đối thoại của bọn họ.