Ụa…”
Mỗi một tiếng nôn mửa từ trong khoang tàu truyền ra, lại khiến binh lính làm việc trên sàn tàu nghe được đều cảm thấy lo lắng.
Bên trong khoang tàu, Tử Huyền yếu ớt dựa vào cái gối, trước giường có đặt một cái thùng gỗ.
“Hmm, ụa…” Trong bụng lại quặn thắt, cô cúi người nôn vào trong thùng gỗ. Không ăn được gì, nên có nôn cũng toàn là nước chua, hiện giờ cô cảm thấy sắp nôn hết cả mật ra.
Jinna vỗ nhẹ sau lưng Tử Huyền, đưa một chén nước ấm đến: “Nữ hoàng, súc miệng đi ạ.”
Sau trận chiến với Assyria, nữ hoàng Asisu mê man hai ngày hai đêm, mới tỉnh lại thì không ngờ nữ hoàng lại… bị say song.
“Ừm.” Yếu ớt đáp lại. Tử Huyền mở mắt nhìn khoang tàu trang trí tinh xảo, “Sao có thể đột ngột quyết định ngồi thuyền cơ chứ?”
Hầu hạ Tử Huyền súc miệng xong, Jinna cất cái chén sang một bên.
“Khởi bẩm nữ hoàng, do tể tưởng Imhotep lo lắng cho sự an nguy của hoàng thượng, nên đã phái tàu tới Sirya đón hoàng thượng. Đã lâu không có tin tức của nữ hoàng nên nữ quan Ari đã xin cho nô tì cùng tới đây.”
“…” Imhotep… Hãy đợi đấy, ta và ông có thù rồi.
Nước chua lại cuộn trào lên yết hầu, đầu càng ngày càng choáng váng.
“… Jinna, đỡ ta đi ra ngoài.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Đẩy thùng gỗ sang một bên, Jinna nâng Tử Huyền dậy đi ra ngoài sàn tàu.
“Nữ hoàng.” “Nữ hoàng Asisu.”
Nhìn thấy Tử Huyền đi từ khoang tàu ra, đám binh lính bên ngoài đều ngừng mọi công việc, hành lễ với cô.
Tử Huyền hơi hơi mỉm cười, chậm rãi đi cùng Jinna tới thành tàu.
Gió biển mang theo vị mặn gào thét thổi qua, vỗ về cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong ngực cô. Mây trên trời di chuyển thật nhanh, tất cả đều hướng về phía chân trời, ngay cả sóng biển cũng cuồn cuộn dâng lên.
Sắc trời âm u khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng đứng ở sàn tàu một lúc, gió tạt vào người, cũng thấy khỏe hơn nhiều.
Thực ra Tử Huyền cũng không ngờ thân thể này lại bị say sóng. Trước kia ở Hunter, cô lớn lên trên đảo Cá voi, bốn bề đều là biển, đi thuyền trên biển là chuyện bình thường, chưa bao giờ bị say. Nhưng vừa qua lại điều khiển dòng nước tấn công thành, dùng niệm khống chế, dù dòng nước bên dưới mãnh liệt thế nào, thì niệm dưới chân vẫn an ổn bất động, cho nên cô không thể ngờ rằng… Nữ hoàng quen sống an nhàn sung túc này lại… say sóng =.=!!!
“Bệ hạ, hiện giờ thấy sao rồi? Đã đỡ hơn chưa ạ?”
“Ừ, thoải mái hơn rồi.”
Jinna thở phào một hơi, “Trước kia nữ hoàng cũng vẫn ngồi thuyền săn vịt, chưa từng bị say nghiêm trọng như vậy.”
“Chỗ săn vịt là sông nhỏ suối nhỏ, cỏ lau mọc thành bụi, không có sóng lớn như vậy…” Đang nói, một trận sóng to đập tới, làm con tàu xóc mạnh.
“A!” Một tiếng kêu mềm mại từ bên trái truyền tới.
Tử Huyền miễn cưỡng giữ chặt thành tàu để ổn định thân thể, nghe tiếng quay đầu lại… Carol?
Mấy ngày trước Carol bị trúng độc, sau khi thoát khỏi Assyria được trị liệu hai ngày, sức khỏe đã khá lên rất nhiều, nhưng đi lại trên sàn tàu lắc lư cũng không phải dễ dàng, trận sóng vừa rồi khiến cô suýt ngã, cô vội vàng tựa vào vách khoang tàu, ngẩng đầu nhìn Tử Huyền cách đó không xa.
“Asisu.”
Tử Huyền vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô lảo đảo đi tới. Ánh mắt lạnh lung, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Ánh mắt ấy khiến Carol đang đi tới gần thấy lạnh cả người.
Jinna thấy Carol lại gần, liền nói: “Cô gái sông Nile, người không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra ngoài này làm gì?”
Giọng điệu xa cách, Tử Huyền nghe cũng không cản, trầm mặc nhìn cô gái nhỏ nhắn mềm mại trước mắt.
Carol bị Jinna không khách sáo đuổi về như thế, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Tử Huyền.
“Asisu, em nghe nói chị đã tỉnh, nên đến thăm. Cảm ơn chị đã cứu em, đã cứu tất cả mọi người.”
“…” Tử Huyền nhíu mày, cô ta đến nói lời cảm ơn thay mọi người?
“Ta là chị của Menfuisu, là nữ hoàng Ai Cập, cứu con dân Ai Cập là chuyện đương nhiên, bọn họ không cần ngươi đại diên nói lời cảm ơn.”
“… Vâng, nhưng, thật sự cảm ơn chị đã cứu em.” Carol nở nụ cười thánh mẫu, sắc mặt tái nhợt khiến cô càng yếu đuối hơn so với bình thường.
Tử Huyền quay đầu, không nhìn tới khuôn mặt động lòng người kia, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt biển mãnh liệt…
“Là Menfuisu cứu ngươi, muốn cảm ơn hãy thì cảm ơn hắn.”
Lạnh nhạt nói một câu, cảm giác thờ ơ lạnh lung tỏa ra bốn phía.
Tử Huyền cảm thấy dù thế nào đi nữa cô vẫn không thể có cảm tình được người trước mắt này.
Kiếp trước rất xa xôi, đã qua thời không Hunter, mà cho dù ở kiếp trước, cô cũng luôn tránh không có tình cảm sâu đậm với đứa bé gái ấy. Lần này tới đây xem cô ta làm chủ thế giới, không phải do bản thân điều khiển, cũng không muốn vây quanh cô ta, trùng hợp gặp gỡ, giúp cô ta một lần coi như vì duyên phận chị em ở kiếp trước.
Dù sao… bây giờ thân thể này… cũng vẫn còn tích tụ rất nhiều oán hận với cô ta.
Cô khống chế không trút giận lên người cô ta đã là quá giỏi rồi.
“Có lẽ, nhưng…” Carol cố gắng thoát khỏi bầu không khí lạnh lẽo này, hơi đỏ mặt nói, “Chị chấp nhận cứu em… Có phải vì đã đồng ý cho phép em và Menfuisu ở bên nhau?”
Rốt cuộc Tử Huyền cũng quay đầu nhìn cô ta.
Chỉ nhìn, nhưng vẫn giữ im lặng. Tận đến khi Carol bị sự yên tĩnh dọa đến mức trong lòng rối bời.
“Carol.” Lần đầu tiên gọi tên trực tiếp, khiến Tử Huyền cảm thấy không quen. “Ngươi cũng biết, tình cảm của ta và Mefuisu tích lũy từ mười mấy năm nay.”
Đột nhiên rất muốn cho cô ta biết cảm nghĩ của Asisu.
“Ta yêu hắn, yêu đến phát cuồng. Sống vì hắn, chết vì hắn. Bao nhiêu năm yêu say đắm, sao có thể chỉ trong một thời gian ngắn là quên hết?”
Vì sao các người đều tự cho mình là đúng?
“Không phải tình yêu nào cũng vĩ đại như vậy, thấy đối phương vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi, yêu là ích kỷ, ta càng hi vọng hắn vui vẻ vì ta, cho nên ta vẫn hận ngươi.”
Sắc mặt Carol tái nhợt. “Nhưng Asisu, em yêu chàng, không có chàng em không sống nổi, em yêu chàng không hề kém chị.”
“Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta yêu hắn nhiều đến mức nào, sao có thể so sánh với ta? Không có hắn thì ngươi không sống nổi, vậy dựa vào cái gì cho rằng ta có thể sống tốt?”
Cô gái mắt xanh tóc vàng lảo đảo lùi về phía sau.
“Bất hạnh của ta là, mười mấy năm ta bảo vệ, mười mấy năm ta yêu thầm, đến thời khắc sắp có được hạnh phúc lại bị ngươi cướp đi. Ngươi thản nhiên xuất hiện, phá tan mười mấy năm mơ mộng của ta.”
“Asisu…” mắt Carol đã ngập nước.
“Nhớ lấy, hạnh phúc của ngươi có được trên sự đau khổ của ta. Nhớ kỹ, đừng cho rằng ta rút lui là chuyện đương nhiên. Nhớ kỹ, không cần ở trước mặt ta khoe khoang hạnh phúc của ngươi. Ta chấp nhận hay không chấp nhận thì có lợi gì cho ngươi sao? Ta không chấp nhận thì ngươi có thể rời khỏi Menfuisu sao?”
“Em…”
“Đừng cho rằng tất cả mọi người đều thông cảm cho ngươi, tất cả mọi người đều đồng ý chấp nhận ngươi. Đừng có khiến người khác phải lo lắng nữa, dù có đơn thuần thiện lương cũng không cần phải tỏ vẻ như vậy.”
Nói câu cuối, hơi nhỏ giọng một chút, có tiếng bước chân chạy tới từ đầu tàu bên kia.
“Carol! Sao nàng lại chạy tới đây?”
Là Menfuisu.
=.= Cũng chỉ có con khỉ hoang này mới không biết giữ hình tượng chạy trên sàn tàu…
“Chị!” Loáng cái đã chạy tới trước mặt, “Chị, vừa nghe nói chị tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
“Ừ, tốt hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi! Vừa qua chị đã tiêu hao quá nhiều thể lực tấn công Assyria, đã khiến chị phải vất vả rồi.” Menfuisu cười vui vẻ, tiến tới cầm tay Tử Huyền.
Nụ cười rất chân thành.
Tử Huyền cũng cười, thằng nhóc này cũng thích chị hắn, nhưng khác với Asisu, tình cảm của hắn dành cho Asisu là tình thân, là tình cảm chị em ruột thịt.
Lúc này Menfuisu quay đầu nhìn về phía Carol vẫn luôn im lặng nãy giờ. Cô cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, chỉ cần có cơn gió mạnh thổi qua có thể khiến cô ngã xuống sàn.
Menfuisu vội vàng vươn tay kéo cô vào trong lòng.
“Carol, nàng làm sao vậy? Thân thể nàng không khỏe, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Menfuisu cuống quýt hỏi, mà người trong lòng vẫn cắn môi không nói một lời.
Tử Huyền nhìn Carol không nói được, liền mở miệng. “Cô ấy nói muốn đến cảm ơn chị đã cứu cô ấy, thân thể cô ấy vẫn chưa khỏe mà còn nhớ tới chuyện này. Nơi này gió lớn, em dẫn cô ấy vào đi thôi.”
Hi vọng sau này cô đừng có dùng những lời vô tội như vậy khiến người khác đau lòng…
“Được, chị, em đưa nàng vào trước. Chị cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Menfuisu dìu Carol yếu ớt đi vài bước, cuối cùng lo lắng cho thân thể cô bế cô lên, đi thẳng về phòng, vừa đi vừa lớn giọng gọi. “Tetis, Tetis!” Tiếng gọi vang vọng toàn bộ con tàu.
…
…
Gió thổi càng ngày càng mạnh, cánh buồm bị gió thổi phồng, lá cờ bay phấp phới.
Nước biển cuồn cuộn nổi lên đánh vào thân tàu, để lại vô số bọt biển nhỏ vụn.
Hôm nay thời tiết thật xấu…
Tay Tử Huyền luôn bám vào thành tàu để giữ thăng bằng, vốn đang bị say sóng mà bực mình, hiện giờ nói những lời kai xong lại cảm giác mình sa đà quá sâu vào tình cảm của thân thể này.
“Nữ hoàng.” Jinna nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tử Huyền, “Nếu người muốn giành lại hoàng thượng, nô tì và nữ quan Ari sẽ giúp người.”
“Không cần,” khẽ nhếch môi, mỉm cười. “Jinna, nếu ta muốn, ta sẽ tự đi giành, nếu ta không muốn, hắn có ở ngay trước mặt ta, ta cũng không có cảm giác.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Như vậy thì, nữ hoàng Asisu, rốt cuộc là người giành hay không giành?
Đương nhiên Tử Huyền sẽ không tranh giành, cô không có hứng thú với con khỉ hoang ấy, coi như là em trai giúp cuộc sống hàng ngày thêm phong phú là được rồi. Cô nhớ ra còn có chuyện quan trọng hơn!
“Đúng rồi, Unasu đâu?” Đột nhiên, Tử Huyền quay đầu hỏi Jinna.
Jinna sửng sốt, “… Unasu vốn bị thương ở vai, trên chiến trường càng khiến vết thương thêm trầm trọng, hiện giờ đang nghỉ ngơi.”
“À… Hắn đang nghỉ ngơi à…” Đúng là cơ hội tốt!
“Thấy Ruka đâu không?”
Tử Huyền hưng phấn đến mức ánh mắt ngời sáng, đứng ở một chỗ nào đó trên thuyền, Ruka đột ngột rùng mình một cái.
Lạ thật… sao hôm nay lại lạnh vậy…