Ruka quan sát bốn phía, không có ai chú ý tới hắn, vì thế đẩy cửa lớn, đi vào trong một căn phòng, đóng cửa lại, ngẩng đầu lên, thấy một bóng người quay lưng về phía hắn, đứng bên cửa sổ.
Hoàng tử…
Sau hôn lễ gián đoạn lần trước của hoàng đế Ai Cập, Ruka đã rời khỏi hoàng cung, bôn ba đi tìm cô gái sông Nile, Hạ Ai Cập, vương quốc Assyria, tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không tiếp xúc nhiều với nữ hoàng Asisu.
Khi hoàng tử ra lệnh cho hắn chú ý hành động của nữ hoàng, hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng đã nhiều ngày nay, hắn đã hiểu được sự sáng suốt của hoàng tử, quả nhiên nữ hoàng Asisu đã hoàn toàn khác với trước kia.
“Ruka?”
“Vâng, thưa hoàng tử.” Ruka quỳ gối.
Izumin vẫn đứng ở cửa sổ nhìn phong cảnh phía xa, không quay đầu lại, “Quan sát nữ hoàng Asisu.. ngươi cảm thấy thế nào?”
“Khởi bẩm hoàng tử, đã nhiều ngày nay thuộc hạ đều tận lực đến gần cung điện nữ hoàng, quả nhiên phát hiện nữ hoàng Asisu không giống với trước kia.”
“Ồ? Không giống thế nào?”
Ruka trầm ngâm một lúc, không biết phải diễn tả thế nào: “Trước kia, tuy nữ hoàng Asisu là nữ tư tế của thần điện, chắc chắn có được năng lực thần bí nhưng không mạnh như bây giờ, hơn nữa dường như bây giờ nàng không còn yêu thầm hoàng đế Menfuisu, nhàn nhã thoải mái ở tẩm cung, đều không quan tâm tới công việc của hoàng đế.”
“… Năng lực thần bí của nàng mạnh lên từ khi nào?”
“Nghe nói, có một lần trong yến hội, nữ hoàng từng nói thần lực của nàng có được vì cô gái sông Nile cướp mất hôn sự của nàng, nữ thần sông Nile đã bồi thường thần lực cho nàng. Hiện giờ, nữ hoàng Asisu có thần lực, lại nắm giữ Hạ Ai Cập, vô cùng hùng mạnh, ngay cả hoàng đế Ragashu có ý đồ ép hôn cũng không thể làm gì được.”
Thần ban cho năng lực ư? Cho nên nàng có thể đạp nước bay trên trời…
“Lần trước sau khi cô gái sông Nile mất tích, nữ hoàng cũng đi tìm, nghe nói người dẫn đường của nữ hoàng bị bão cát cuốn mất, ở địa phận Liban, nữ hoàng đã mất liên lạc với Ai Cập, đi thẳng tới Assyria, đến lúc đó Ai Cập mới biết được tung tích của nữ hoàng.”
“…” Liban, lại là Liban, chẳng lẽ đúng là cô ấy…
Cũng không đúng, giọng nói không thể thay đổi, giọng nói của cô gái kia mềm mại yểu điệu hoàn toàn không giống giọng nói uy nghiêm của nữ hoàng…
“Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào?”
Đột ngột chuyển đề tài, khiến Ruka sửng sốt, rồi cũng phản ứng lại, “Về công chúa Mitamun ạ, theo lệnh hoàng tử, thuộc hạ đã phái người tới Syria, đúng là có một thôn nhỏ dưới chân núi, cũng chứng minh công chúa Mitamun được một người thợ săn già cứu giúp, đến lúc cứu, công chúa đã bị điên. Nhưng người thợ săn già này vừa chết mấy ngày trước vì bệnh tật, đúng lúc người dân trong thôn đang lo lắng cho số phận của công chúa thì binh lính Ai Cập xuất hiện ở đó, đưa công chúa về.”
Izumin nghe vậy chậm rãi xoay người, quay lưng về phía ánh sáng khiến người ta không thể nhìn thấy mặt hắn, “Nói cách khác, đúng là Mitamun gặp chuyện không may trên đường trở về, không hề liên quan tới Ai Cập…”
“Hoàng tử, bây giờ phải làm thế nào, thật sự sẽ trở thành đồng minh với Ai Cập sao?”
“Nếu như đúng là hiểu nhầm,… thực lực Ai Cập lớn mạnh, liên minh với Ai Cập rất có lợi cho chúng ta, huống hồ bây giờ còn có Babylon chưa rõ động cơ… được rồi, ngươi lui xuống trước đi, ta phải đi tham dự yến hội.”
“Vâng.”
…
…
Ở một hướng khác, Yuuki ấm ức trong lòng, lấy cớ cảm thấy không khỏe, xin được phép về phòng.
Tử Huyền cũng nhân lúc không ai để ý, buông ly rượu, đi ra ngoài.
Trong một góc khuất, có một thị nữ đang quỳ dưới đất.
“Thế nào, mọi chuyện giải quyết ra sao?”
“Khởi bẩm nữ hoàng, nô tì đã đợi binh lính Hittite xuất hiện, sắp xếp mọi chuyện theo lệnh của nữ hoàng, bọn họ đã tin chuyện của công chúa Mitamun.”
Nghe xong, Tử Huyền hài lòng mỉm cười, “Tốt lắm.”
Izumin không dễ qua mặt, không ngu ngốc như Menfuisu, chắc chắn sẽ tìm người đi điều tra chân tướng. May là cô đã sớm phái người đi.
“Làm tốt lắm, đi tìm Ari lĩnh thưởng đi.”
“Nô tì tạ ơn nữ hoàng.”
Thị nữ khom người lui ra, Tử Huyền cầm vạt váy, tự tin trở lại chính điện. Vừa bước vào đại sảnh, mới phát hiện ra Carol đã tới.
“Asisu.” Carol ngồi bên trái Menfuisu, e dè chào hỏi Tử Huyền.
Lạnh nhạt khẽ gật đầu một cái, Tử Huyền trở về chỗ ngồi.
“Đi mời hoàng tử Izumin đi, yến hội có thể bắt đầu.” Menfuisu nói với thị nữ bên cạnh.
Lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên. “Không cần đâu, ta đã tới.”
Vừa quay đầu, đã thấy Izumin đi từ ngoài cửa vào, nhưng…
=_= sao lại thế này, sao hắn lại ôm…
Menfuisu cũng ngạc nhiên nhìn hắn, “Hoàng tử Izumin, trong tay ngài…”
“À..” dường như Izumin có ý định giới thiệu con vật trong tay mình, “Đây là vật nuôi của ta, sói con. Lần trước ta gặp nạn trong rừng ở Liban, đã gặp con sói này. Đúng rồi, nghe nói nữ hoàng Asisu cũng từng đi qua Liban, không biết có trông thấy bầy sói hay không?”
… Phúc hắc! Đại phúc hắc!
Tử Huyền miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, “Lúc ấy ta đi ngoài bìa rừng, cũng không phát hiện bầy sói. Hoàng tử Izumin lạc trong rừng ư? Đúng là nguy hiểm quá!”
“Đúng vậy, tình huống nguy hiểm, may mà có một cô gái đi ngang qua ra tay cứu giúp, nếu không giờ tay, ta đã sớm là bữa ăn của bầy sói rồi.”
Menfuisu và Carol ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, còn Ragashu lại thấy rất thú vị, quan sát hai người này đối đáp.
Khóe miệng Tử Huyền run run, nhìn nụ cười vô cùng trong sáng trên mặt Izumin, “Ha ha, vậy hoàng tử nên cảm ơn cô gái đó thật tốt, là cô ấy cứu ngài mà.”
Izumin gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng cô gái kia không để lại bất kỳ manh mối nào, ta đã phái rất nhiều người đi tìm kiếm đều không tìm ra được. Đúng rồi, cô gái đó còn để lại một bài đồng dao, không biết nữ hoàng có từng nghe qua…”
“Khụ, đã muộn rồi, bắt đầu yến hội đi thôi, mời hoàng tử ngồi.” Tử Huyền lưu loát cắt ngang, Izumin cười cười, cũng không nói tiếp, đi về chỗ ngồi.
Mà bị dẹp sang một bên, công chúa Mitamun đã sớm không còn kiên nhẫn, hoàng tử ở trước mắt, rốt cuộc cô cũng không kiềm được, xấu hổ đi tới, nhẹ nhàng ôm chặt Menfuisu.
Carol ngồi bên cạnh ngạc nhiên nhìn hành động của Mitamun.
“Hoàng đế của ta, chàng đến cưới ta đi, ta chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được chàng tới cưới ta, ta muốn trở thành hoàng phi của chàng, được không?”
Ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Menfuisu, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Menfuisu cảm thấy khó xử, công chúa đã bị điên, Izumin lại ở ngay trước mặt, không thể hành động lỗ mãng, chỉ có thể dè dặt bỏ tay Mitamun ra, nhưng Mitamun lại nhanh chóng bám chặt, vô cùng cố chấp, sống chết không chịu thả ra.
Sắc mặt Carol đã đen ngòm.
Tử Huyền nhấp một ngụm rượu, chờ xem kịch hay.
“Công chúa, ta đã có hoàng phi rồi.” Menfuisu tiếp tục đẩy tay Mitamun ra.
Mitamun bị từ chối, giận dữ: “Ngài không cần ta sao? Ta là công chúa đẹp nhất đó! Hoàng đế của ta! Là kẻ xấu xa nào? Là yêu tinh nào mê hoặc chàng? Ta muốn tiêu diệt ả! Hoàng đế là của ta, của một mình ta.”
Izumin thấy như vậy, không có tâm tình trêu chọc, mở miệng nói: “Mitamun, đến đây.”
Nói xong, đi lên kéo em gái xuống.
“Không muốn, không muốn, ngươi tránh ra!” Còn chưa chạm vào Mitamun, tay Izumin đã bị nàng hất ra. Mitamun thuận thế ngã nhào trên người Menfuisu. “Chàng là của ta! Đây là hoàng đế của ta!”
“Công chúa Mitamun…” Rốt cuộc Carol không kiềm chế được nữa, trong lòng rối như tơ vò.
Công chúa ngã trên người Menfuisu như vậy khiến cô không vui, nhưng Mitamun đã điên rồi, cô lại vô cùng thương xót cô gái này, chỉ có thể âm thầm mâu thuẫn trong lòng mà thôi.
Tử Huyền buồn cười, nhìn Carol không dám kéo Mitamun ra, thánh mẫu quá cũng không tốt, người yêu bị kẻ khác ôm ngay trước mặt, mà bản thân lại không đành lòng kéo kẻ thứ ba ra, ha ha, thật khôi hài.
Chẳng qua Ai Cập sắp liên minh với Hittite, cho dù không liên minh, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho một công chúa Hittite mất thể diện như vậy. Izumin kéo Mitamun ra, Mitamun không chống cự được, cô oán hận nhìn ba người, rồi bất ngờ xoay người chạy về phía Tử Huyền.
“Hu hu, chị ơi, bọn họ bắt nạt người ta! Hoàng tử của Mun Mun bị yêu tinh giành mất rồi! Bị cô gái xấu xa kia đoạt đi rồi! Chị ơi!”
=_= vì sao cô chỉ biết tìm ta khóc kể…
“Hú hú,” con soi nhỏ tru lên vài tiếng, Tử Huyền cúi đầu, thấy bóng dáng màu xám bé nhỏ đang chạy về phía mình.
“Hu hu hu! Có quái thú! Có quái thú! ! !”
Mitamun sợ hãi kêu to rồi chạy ra ngoài.
“Ari! Đuổi theo!”
“Vâng!”
Menfuisu thở phào một hơi, “Chúng ta tiếp tục yến hội đi.”
Izumin thở dài nhìn theo bóng người chạy xa ngoài kia, trở về chỗ ngồi.
“Đúng rồi, tình hình công chúa Mitamun như thế, không biết Hittite định thế nào?” Thấy kịch đã hết, Ragashu lên tiếng hỏi.
Izumin buồn bã nói, “Cảm ơn hoàng đế Ragashu quan tâm, Mitamun bị như vậy, Hittite chắc chắn sẽ tìm y sư tốt nhất chữa khỏi bệnh cho công chúa.”
“Hoàng tử, Babylon ta có rất nhiều y sư, nếu có khó khăn, có thể phái người tới gặp ta, ta sẽ phái người tới hỗ trợ.”
“Vâng, xin cảm ơn ngài.”
Một lần nữa quay đầu nhìn về phía trên, “…”
“Ack, ha, ” Tử Huyền ngượng ngùng cười, nỗ lực đẩy sói con ra, nhưng nó bám riết không tha, không ngừng dụi dụi vào người Tử Huyền.
Khóe miệng Izumin vui vẻ cong lên. “Xem ra, con sói này vô cùng thích nữ hoàng Asisu.”
“Có thể là do khí chất của ta, ^^!”
“Từ lúc sinh ra ta đã hay gần gũi động vật. Có lẽ vì thế sói con này mới thích ta như vậy!”
“Ồ? Nữ hoàng Asisu thật đặc biệt, không chỉ xinh đẹp mê người, ngay cả sói con cũng không thể thoát khỏi sức hấp dẫn của người.”
“…” ^_^!
Sói xám! Tránh ra cho ta!