. Vào một buổi sáng đẹp trời tại nước Anh, trong một căn nhà to nằm ở trung tâm thành phố có một đại gia đình đang nói chuyện rôm rả
" Anh Duệ, cháu xem hôm nay có tin tức gì mới không " - ông cố của Anh Duệ ( ông nội của Tiểu Y, ông Lục Minh) lên tiếng nói khi đang pha trà
" Không có gì quan trọng cả ạ " - cậu nhóc tuổi kháu khỉnh nói
" Anh Duệ, mau giúp bà kêu mẹ của cháu dậy đi " - bà cố của Anh Duệ ( bà nội của Tiểu Y, bà Lãnh Như Quỳnh) ôn tồn bảo
" Vâng ạ " - Anh Duệ lễ phép vâng lời chạy lên kêu mẹ mình dậy
. Trong căn phòng có tông màu chủ đạo là xanh dương và trắng, có một cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ, chiếc váy ngủ màu trắng sộc sệch làm lộ ra những cảnh xuân tuyệt đẹp, đôi mi khẽ đan xen vào nhau, chiếc môi hồng chúm chím, cô như một vị niữ thần đang nằm ngủ trên đại dương
" Lục Tiểu Y, mau dậy đi " - Anh Duệ bước vào phòng, kéo rèm cửa ra
...không có tiếng trả lời...
. Cậu nhóc xoay người nhìn mẹ của mình, khẽ thở dài một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh lấy nước giúp cô làm vệ sinh cá nhân, cậu làm xong thì cô cũng đã tỉnh ngủ
" Anh Duệ " - cô ôm lấy cậu nhóc, nở một nụ cười thật tươi
" Coi mẹ kìa, mau buông con ra " - mặc dù miệng thì nói lời cay độc như vậy đấy, nhưng cậu vẫn để cho cô ôm
" Sáng nay ăn gì thế " - cô cầm lấy bộ đồ trên tay Anh Duệ rồi đi thay
" Con làm Bento cho mẹ rồi đấy, mẹ cứ việc lấy đi đi " - cậu nói xong liền lấy cặp xách đi ra ngoài
. Cô thay đồ xong thì cậu đã đi học, cầm lấy hộp Bento trên bàn rồi đi đến nơi làm việc
" Chào Tổng giám đốc " - mọi người cung kính cuối chào cô
" Mọi người buổi sáng tốt lành " - cô mĩm cười với mọi người rồi đi vào thang máy
. Hiện nay cô đang là Tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị, ba cô ( ông Lục Mẫn) là chủ tịch của công ty
" Tiểu Y " Lục Minh Kỳ ( anh trai và là thư ký của cô) đẩy cửa vào
" Chuyện gì vậy ạ " - cô vừa ăn hỏi Minh Kỳ
" Cha hợp tác với Tập đoàn Âu Dương và yêu cầu em là người phụ trách bản hợp đồng này " - Minh Kỳ vừa nói vừa nở nụ cười ngây ngô nhìn cô
. Chiếc bánh sanwich trên tay cô rơi xuống đất...đã năm kể ngày cô rời khỏi Vịêt Nam, cô đã không còn được nghe về hai chữ Âu Dương này... Tại sao hôm nay cha lại hợp tác với Âu Dương? Tại sao cô phải là người phụ trách?
" Không thể đổi người sao " - cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Minh Kỳ
" Đương nhiên là...không rồi " - Minh Kỳ nói xong còn khuyến mãi thêm cho cô một nụ cười yêu mị
" Kỳ này thảm rồi " - cô úp mặt xuống bàn làm việc, đầu lắc qua lắc lại
. Minh Kỳ không nói gì, chỉ mỉm cười rồi bước tới xoa đầu cô
" Anh hai " - cô nhìn anh một cách thảm thương
" Sẽ không sao đâu, có anh hai ở bên cạnh em, đừng lo " - Minh Kỳ nở một nụ cười hiền hòa
. Lúc này trong căn phòng của Chủ Tịch Lục
" Ông thông gia, tôi đã điều con bé về bển, phần còn lại xem con trai các ông rồi "
" Tốt, mong là lần sau con bé về đây, tôi có thể thấy con trai ông đi cùng "
" Được " - ông Lục Mẫn nói chuyện điện thoại xong thì nở một nụ cười dịu dàng. Đây gọi là tình cha
. Buổi tối trong căn nhà của gia đình họ Lục
" Tiểu Y, con đã chuẩn bị đồ hết chưa " - cha Lục Mẫn lên tiếng hỏi
" Con chuẩn bị xong rồi ạ " - cô lễ phép trả lời
" Lần này Minh Kỳ sẽ đi cùng con, ba sẽ gọi thêm William và Hera nữa, được không " - cha Lục Mẫn mĩm cười nhìn cô
" Càng đông càng vui ạ " - cô cũng nở một nụ cười tươi
" Mẹ, con cũng muốn đi " - cậu nhóc Anh Duệ nắm lấy tay cô
" Mẹ đi công tác, con cứ ở đây đi, khi nào xong mẹ sẽ về " - cô ôm Anh Duệ vào lòng nói
" Cứ để cho Anh Duệ đi chung đi Tiểu Y " - ông cố Lục Minh cười hài hòa nói
" Nhưng...thôi được rồi ạ, cháu sẽ để Anh Duệ cùng đi " - cô cuối cùng cũng chịu thua
" Được rồi, các con mau lên ngủ sớm đi, ngày mai sẽ là một ngày mệt đấy "
" Vâng ạ " - Minh Kỳ, Tiểu Y, Anh Duệ đồng thanh đáp
. Cô ôm Anh Duệ trong lòng, không tài nào ngủ được, cô sắp gặp lại người đàn ông kia...người đàn ông cô yêu sâu đậm...cũng là người làm cô đâu khổ đến tột cùng. Nghĩ tới đây, nước mắt cô lại rơi ra, không cách nào kiềm lại được
" Tiểu Y, Anh Duệ sẽ bảo vệ mẹ " - Anh Duệ đưa tay lau đi hàng nước mắt trên gò má của cô
" Anh Duệ, không có Anh, mẹ biết phải sống sao nửa... " - cô ôm Anh Duệ trong lòng, cứ thế cô khóc đến khi thiếp đi
. Anh Duệ nhìn cô ngủ trong hai hàng nước mắt, đôi mắt cậu ánh lên tia lạnh giá, khuôn mặt ngây ngô đáng yêu bây gìơ không có lấy một tia cảm xúc, lạnh đến vô tình. Cậu biết, cô không thể quên được người đàn ông đó là vì cậu rất giống ông ta...khuôn mặt hai người giống nhau được làm từ một khuôn. Đôi mắt đó lại lóe sáng, không biết cậu nghỉ cái gì nhưng trên mặt cậu lại ánh nên nét tàn ác. Cô hôn lên trán cô rồi cũng rút vào lòng ngực cô mà ngủ
. Sáng hôm sau, cô chào tạm biệt cha và ông bà rồi bước lên máy bay. Lòng cô lúc này rối bời, cô thật sự không biết phải đối mặc với anh thế nào, đang suy nghĩ thì Anh Duệ đã ôm lấy cô, khẽ thủ thỉ với cô câu " đừng lo, có Anh Duệ ở đây rồi ", lúc này lòng cô yên đến lạ như tìm được một bến đỗ an toàn, cô mĩm cười rồi chìm vào giấc ngủ
" Tiểu Y, chúng ta tới siêu thị mua ít đồ được không " - Minh Kỳ lên tiếng đề nghị khi tất cả đã ổn định trong xe
" Được ạ, em cũng muốn mua ít sữa và kem " - cô lập tức đồng ý
. Chiếc xe nhanh chóng có mặt ở Siêu Thị Y
" Tiểu Y, mẹ đi mua đồ đi, Anh Duệ ở đây đợi mẹ " - cậu lấy tay mình ra khỏi tay cô
" Anh sẽ ở đây với thằng bé, đồ anh cần William sẽ giúp anh mua " - anh cười tươi với cô
" Vâng ạ " - cô nghe vậy thì mới yên tâm đi lên tầng trên
" Nhóc thấy gì sao, Anh Duệ " - Minh Kỳ ngó trái ngó phải
" Cậu đứng im đây nhé " - Anh Duệ nói xong liền chạy đi
. Anh Duệ cứ như vậy cấm đầu chạy thẳng rồi vô ý ( thật ra là cố tình) đụng vào anh
" Cậu bé, cháu không sao chứ " - anh lập tức khom xuống đở đứa bé vừa va phải mình đứng lên
" Không sao " - Anh Duệ ngước mắt lên nhìn anh
. Bốn mắt chạm nhau, mọi người đều kinh ngạc nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng chung một chổ, khuôn mặt giống nhau như đúc. Anh thì như có một luồng điện chạy qua khiến các dây thần kinh trên cơ thể dừng hoạt động, chỉ có thể mở to mắt nhìn cậu bé kia. Anh Duệ nhanh chóng đánh giá người đàn ông trước mặt...không tệ...nhưng người này đã vức bỏ mẹ con cậu...ông ta chẳng khác gì cỏ rác. Minh Kỳ chứng kiến một màn kia, môi anh cong lên một nụ cười nhưng gương mặt lại không mang theo một tia cảm xúc.
" Cha con họ, cuối cùng cũng gặp nhau rồi "