Thấy An Dương Vương nói vậy, tôi tò mò nhưng không tiện hỏi thêm. Có một điều tôi vừa biết thêm là Cao Lỗ là trẻ mồ côi được An Dương Vương nhặt về nuôi? Chắc ngài đôi xử và coi trọng hắn lắm nên hắn mới như vậy.
Tôi thử cử động chân tay, thấy đã linh hoạt trở lại, cũng không muốn ở đây lâu, bèn quay sang bảo An Dương Vương:
- Cảm ơn bệ hạ, tôi đã khỏe lại rồi, không tiện làm phiền !
- Đợi một chút, ta có cái này cho cô, cô gái !
Nói rồi ngài sai người mang ra một bộ y phục và một mũ miện, còn có cả một chuỗi ngọc trai lớn.
- Đây là cái gì ạ?
- Y phục cho cô, Kim Quy chi nữ! – Ngài cầm bộ áo lên – Ta đã bảo thợ may giỏi nhất thiết kế, ngày đêm may nên mới vừa xong, cô từ nay vừa là biểu tượng thần thánh, vừa là Đại tư tế của đại điện thờ Kim Quy thần, phải có khí chất một chút. Ta lấy màu nước biển xanh lam này làm màu chủ đạo, tượng trưng cho nước của Kim Quy thần, mũ miện này cũng gắn đá ngọc thạch màu xanh có bên bờ biển, thêm pháp khí là chuỗi ngọc trai thanh khiết này nữa, cô thấy thế nào?
Tôi ngắm nhìn những thứ mà An Dương Vương chuẩn bị. Đầu tiên là một váy áo vô cùng cầu kì, có lẽ bằng chất vải tơ tằm thượng hạng bấy giờ, cầm vào thấy cảm giác mềm mại mà lại nhẹ nhàng, thanh thoát. Màu vải cũng rất tự nhiên, xem ra kĩ thuật nhuộm đã rất tốt.
Bộ váy này có đến mấy lớp, chính tôi cũng không hình dung được phải mặc vào như thế nào. Viền áo, cổ áo đều thêu một loại hoa văn chim lạc màu vàng óng nổi bật lên, không biết có phải thêu bằng chỉ vàng không? Đuôi áo rất dài, chắc mặc vào sẽ quét đất, có thêu nổi hoa văn cuộn tròn như từng lớp sóng biển.
Mũ miện gắn toàn đá xanh, phía sau có điểm bằng chuỗi lông vũ dài, mềm mại, tạo cảm giác phiêu diêu, huyền bí của linh thần. Thêm vào đó là chuỗi ngọc trai lớn và thanh khiết này, xem ra bộ đồ này vô cùng xa xỉ đây.
- An Dương Vương, ngài không cần vì tôi mà cầu kì đâu ạ ! – Tôi ngỏ ý từ chối.
- Đừng nói thế, ta dù sao cũng may rồi… nói thật, ta rất thích cô, giống như con gái mình vậy, ta chỉ có mỗi Mị Châu là con gái, sau này nó lấy chồng, phò mã có ở rể hay không thì ta có lẽ vẫn sẽ có cảm giác cô độc. Nếu không phải đã cho cô làm Kim Quy chi nữ, ta cũng sẽ nhận cô làm con nuôi như từng nhận Cao Lỗ. Ta cũng tin vào việc cô đến đây là kì duyên, ta lại thấy cô thực sự là người tốt…
Thành ý của An Dương Vương khiến tôi không tiện từ chối nữa, nhưng tôi không biết giúp gì cho ông để bù lại cả, mang danh thần linh mà tôi cũng chưa làm được gì . Dù tôi có phải tạm thời bắt buộc phải ở lại đây hay vì hiếu kì muốn biết kết quả câu chuyện tình Mị Châu Trọng Thủy, tôi cũng phải nghĩ cách trả ơn ông mới được.
- An Dương Vương, liệu tôi có thể chỉ mặc cái này vào buổi tế lễ quan trọng không? Bình thường mặc thường phục cho thoải mái vận động…. – Tôi nhìn bộ y phục xa xỉ cũng vẫn thấy ái ngại và tiếc của.
- Được, cô gái muốn thường phục gì ta sẽ chuẩn bị?
Tôi nhớ ra quần áo hiện đại của mình mang theo tất cả có hai bộ, không thể mặc mãi được, bèn nhờ vua Thục Phán chuẩn bị cho mấy bộ thường phục đơn giản của nam giới, kiểu những người học võ. Y phục nữ giới thời này, nhất là đồ của nữ giới trong cung và quý tộc không tiện để đi bước dài hay chạy nhảy. Lúc đầu vua nhìn tôi lạ lùng, không ngờ tôi lại không thích mặc đồ yểu điệu thục nữ, sau ông cũng chiều ý tôi và dặn rằng khi có sự kiện quan trọng nhớ phải thay lễ phục.
Sau khi tôi thay một bộ nam phục, còn mặc cả áo choàng, cột tóc đuôi ngựa cao, trông tôi giống một thiếu niên trẻ trung hơn là một cô gái. Tôi còn đeo vòng bảo vệ cổ tay bằng da dê, đi ủng cao. Bây giờ tâm trạng rất tốt, có kẻ vô duyên nào trêu tôi không giống nữ nhi hay không xinh đẹp tôi cũng không màng, đã thế từ nay tôi quyết định mặc nam phục luôn.
Lần này An Dương Vương dẫn tôi ra ngoài và không bịt mắt, có lẽ sau ngày hôm trước tên Cao Lỗ kiểm tra trình độ bơi lội và thể trạng của tôi, ông đã không còn đề phòng tôi nhiều nữa, hơn nữa ông bảo đây cũng chỉ là một trong nhiều mật thất, những bí mật kiến trúc trong thành này không dễ gì khám phá hết được.
- À, Minh Hà… công chúa đang ở ngoài Ngự xạ đài, cô có muốn đến đó gặp nó không? – An Dương Vương gợi ý.
- Bây giờ ư?
- Đúng vậy!
Tôi gật đầu, An Dương Vương bèn sai người mang đến hai con ngựa, một trắng, một đen tuyền. Tôi bèn lắc đầu bảo ông là tôi không biết cưỡi ngựa, thế là ông bèn sai người đem đến xe ngựa.
An Dương Vương đích thân đánh xe ngựa đi, hai bên là những hộ vệ cưỡi ngựa theo.
- Cô gái, cô cũng nên học cưỡi ngựa chứ nhỉ? Cao Lỗ bốn tuổi đã cưỡi được ngựa thông thạo, ta sẽ bảo hắn dạy cô!
- Thôi đừng ạ ! – Tôi từ chối vội – Nếu hắn dạy thì tôi không học đâu !
An Dương Vương tự nhiên quay đầu lại mỉm cười khó hiểu.
- Cao Lỗ bình thường không hề lỗ mãng với phụ nữ, đừng sợ !
- Nhưng vấn đề hắn không coi tôi là phụ nữ ! – Tôi chép miệng – An Dương Vương có thể đề cử người khác không ạ?
- Cái này thì khó, vì chỉ có hắn, ta và mấy vị thị vệ trung thành này biết cô là thần linh giả… – An Dương Vương lại cố an ủi – Ta sẽ căn dặn hắn tuyệt đối không làm khó cô nữa!
………
Ngự xạ đài là nơi binh sĩ Âu Lạc luyện tập võ nghệ, nhất là kĩ thuật bắn cung, nỏ. Tương truyền An Dương Vương cũng rất hay lui tới ngự xạ đài.
Bên ngoài ngự xạ đài bố trí như một doanh trại, cổng vào có rào gỗ cao, có tháp hỏa mai.
Khi xe ngựa vừa tới, tôi hứng khởi nhảy xuống. Ồ, trong kia các binh sĩ từng tốp, từng tốp đang tập bắn cung.
An Dương Vương dẫn tôi vào, các binh sĩ đều ngừng tập, quỳ xuống thi lễ. Mị Châu công chúa từ đài quan sát cũng chạy xuống ra đón. Có vẻ thái độ nàng tỏ ra rất ngưỡng mộ khi nhìn thấy tôi, quả là một công chúa trong sáng, đáng yêu.
An Dương Vương hô lớn:
- Hỡi các dũng sĩ Âu Lạc ! Ngày hôm nay có Kim Quy chi nữ ngự trong Loa khẩu đến xem binh sĩ chúng ta luyện tập, các binh sĩ hãy hết sức cố gắng, không phụ công Kim Quy thần đã bảo hộ và ban sức mạnh !
Tức thì toàn bộ binh sĩ reo vang, mọi con mắt dồn vào tôi ngưỡng mộ làm tôi cũng thấy ái ngại. Không ngờ dân chúng, binh lính ở đây ai ai cũng sùng bái thần Kim Quy đến vậy. Thành ra một con búp bê được gọi tên giả như tôi cũng được tôn kính.
Chỉ có một kẻ đứng khoanh tay, cười nửa miệng bên cạnh tháp quan sát, Cao Lỗ Lạc tướng .
Cái gì mà thần nữ ngự trong Loa khẩu ( tên của cái đền Kim Quy) , hắn chính là người bày ra trò này.
Tuy nhiên, dường như sĩ khí binh lính cũng tăng vọt lên, ai ai cũng hào hứng, đang mệt mỏi cũng cố gắng hơn. Lúc này tôi ở trong tháp quan sát cùng cha con vua Thục Phán.
Tên Cao Lỗ trực tiếp chỉ huy quân sĩ. Hôm nay họ tập bắn cung. Tôi thấy hơi tò mò là sử sách nói đến sức mạnh cung nỏ của quân Âu Lạc, đặc biệt là “nỏ thần”, lẽ ra họ cũng phải tập bắn nỏ chứ, tại sao họ không đem nỏ ra bắn, chẳng nhẽ chỉ có một cái nỏ thần, không thể nào! Dù có cái nỏ thần thôi thì họ cũng phải làm những cái nỏ tương tự ăn theo chứ. Hay đây mới là bí mật quân sự lớn nhất, khiến họ không dễ gì mang ra, chỉ dùng khi cần thiết?
Dù sao thì tôi vẫn là người ngoài mà… Tôi tự nhủ như vậy.
Đang xem bắn cung, đột nhiên nàng Mị Châu yêu kiều bên cạnh tôi lên tiếng:
- Phụ vương, thần nữ, đã lâu Mị Châu cũng không tập cưỡi ngựa, cũng không tập bắn cung, không biết còn sử dụng được cung tên không, phụ vương có thể để con thử một chút?
An Dương Vương gật đầu. Tôi thì tỏ ra ngạc nhiên, công chúa Mị Châu yểu điệu như vậy mà cũng biết bắn cung, cưỡi ngựa? Tức thì An Dương Vương quay sang tôi bảo:
- Mị Châu là con gái độc nhất của ta, từ nhỏ ta đã để Cao Lỗ dạy nó một số thứ để tự vệ, hơn nữa là Công chúa của Âu Lạc nổi danh cung nỏ này, không thể không biết mấy thứ đó!
Quả nhiên khi nàng tháo áo choàng lông ngỗng bước ra, những binh sĩ lại tránh qua một bên hò reo cổ vũ nhiệt liệt. Người ta mang đến cho nàng một cây cung.
Ngồi đây tôi có thể ngắm kĩ, dáng người công chúa thực mềm mại quyến rũ, đường cong không chê vào đâu, quả thật hoàn mỹ, khiến người ta ngắm cũng thấy si mê. Đó là lý do tại sao mọi binh sĩ càng chăm chú dán mắt vào nhìn nàng hơn, có kẻ ngưỡng mộ, có kẻ đắm say, cũng không thiếu ánh mắt mơ ước.
Tôi liếc sang phía Cao Lỗ, quả nhiên như vậy, không chỉ đắm say, ánh mắt nhìn nàng càng nhu tình ẩn ý, vừa có chiều sâu lại vừa dịu dàng.
Tôi lại nhớ đến và so sánh cái cách hắn nhìn tôi muốn ăn tươi nuốt sống khi đụng chạm đến tình cảm của hắn và công chúa, mà bình thường hắn nhìn tôi cũng không chút nào thiện cảm rồi…
Công chúa kéo cây cung, lộ ra một chút cẳng tay trắng ngần mịn như ngọc. Không ngờ người nàng mảnh mai yểu điệu như vậy mà có thể kéo căng cây cung, quả không tầm thường.
Đám binh sĩ reo hò vang dội, còn Cao Lỗ vẫn ngắm nhìn nàng si mê, ánh mắt hi vọng và tin tưởng.
Cuối cùng nàng cũng bắn, mũi tên của nàng khá chính xác, vào mép hồng tâm.
Đối với nữ nhi như nàng thì như vậy có vẻ đã vô cùng đáng nể.
Cao Lỗ ánh mắt hài lòng, càng thêm chút tình ý khi nhìn nàng, binh sĩ thì khỏi nói, hò reo hoan hô nhiệt liệt, còn hơn nhiều lúc xuất hiện Kim Quy chi nữ.
Chợt một vài binh sĩ hô lên: “ Kim Quy chi nữ, chúng tôi cũng muốn chứng kiến thần nữ trổ tài nghệ!”
Tức thì họ không đâu bảo nhau hào hứng hùa theo.
“ Kim Quy là thần ban nỏ thần vô địch, ắt con gái người cũng tài năng phi phàm, xin hãy cho chúng dân mở rộng tầm mắt !”
Tôi quả là bị dồn vào thế bí rồi. An Dương Vương lúc đầu ái ngại can ngăn, nhưng ý chí của quân sĩ tự nhiên lên quá cao, không ngừng hò hét, kiểu này tôi sẽ lộ tẩy tại đây mất.
- Minh Hà, hay là cô cứ ra đi ! – An Dương Vương nhìn tôi nói thầm.
Tôi lắc đầu, tỏ ý rằng cả đời tôi chưa bao giờ kéo cung. An Dương Vương đánh ánh mắt sang Cao Lỗ. Hắn nghĩ gì một vài giây rồi lại đưa cho tôi một cây cung và nói thầm:
- Đây là cái cung nhẹ nhất đấy, ngươi không đến mức vô dụng đến nỗi không kéo được cung?
Công chúa Mị Châu nhìn sang tôi ngưỡng mộ chờ mong, còn An Dương Vương ánh mắt đầy động viên, an ủi, ông nói thầm rằng: “ Không sao đâu, không bắn được thì ta cũng có cách thu xếp!”
Tôi miễn cưỡng bước ra, nhìn về phía ông. Có phải tôi sắp gây rắc rối cho ông rồi không. Thần nữ cái gì chứ, rõ là so với công chúa, tôi vô dụng kém cỏi hơn nhiều mà, ông còn trông đợi vào tôi như thế.
Tôi lướt qua khuôn mặt các binh sĩ, họ không reo hò nữa mà như nín thở, yên lặng chờ đợi. Họ trông chờ, tin tưởng vào một thần thánh giả như tôi sao?
A, tôi hiểu phần nào cái trách nhiệm nặng nề của danh xưng thần thánh này, có lẽ mấy nàng xuyên không về cổ đại trở thành thần thánh đều có biệt tài, hay là do họ may mắn đặc biệt. Tôi không có tài gì giúp cho đất nước cổ đại này, cũng không trông đợi kì tích được. Nếu hôm nay tôi bắn hỏng, có lẽ màn kịch sẽ kết thúc, tôi có thể bị người ta ném đá, An Dương Vương có thể khó xử, lòng tin của nhân dân vào tín ngưỡng sẽ giảm sao?
Đến công chúa còn bắn được vào hồng tâm, nếu một Kim Quy chi nữ không bắn được ít nhất như thế, thì chỉ đáng làm trò cười cho thiên hạ.
Thế đã là gì, tôi ngại nhất là từ nay công chúa không biết sẽ coi tôi như thế nào, An Dương Vương sẽ khó xử ra sao, và đặc biệt là tôi ghét nhất Cao Lỗ.
Phải, hắn vốn đã xem rẻ tôi, giờ sẽ càng được thể, tôi không bằng công chúa, dù không nói ra nhưng hẳn là hắn cũng sẽ so sánh. Giờ thì hắn đang nhìn tôi xem thường, và có thể đắc ý nếu tôi bị lộ là thần linh giả, khi ấy hắn sẽ sung sướng mà chém giết tôi…
Tôi kéo cung, nhằm vào cái hồng tâm. A, cái cung này nặng dữ dội, đây có đúng là cung nhẹ nhất không đấy?
Dây cung làm bằng gì mà căng và cứng như vậy, nó hoàn toàn không co giãn nhiều như dây cao su. Tôi khi kéo dây cung, những ngón tay đã miết chặt vào dây cung mà vẫn phải bặm môi, nhăn mặt kéo nhích từng tẹo một. Dây cung miết vào tay đau quá.
Có một điểm yếu chết người của tôi là cổ tay phải, hồi nhỏ bị gãy tay nghiêm trọng, đến bây giờ thỉnh thoảng hơi tê, trở gió vẫn thấy nhức…
Có lẽ tôi không đủ lực kéo hết dây cung được, cái cổ tay đang phản đối, tôi đã cố gắng lắm rồi. Và thế là tôi nhắm mắt, buông tay ra, không biết tên đã bay đi đâu nữa.
Yên lặng, tôi nín thở, nhắm mắt.
Họ có chế giễu tôi không? Tôi nghe bên tai tự nhiên những tiếng reo hò như pháo nổ dội lên, vội mở mắt ra.
Họ hô hào vang dội, nhiều người còn quỳ xuống tỏ lòng thán phục với thần linh. Họ không ngừng tán dương, tôi quay sang phía An Dương Vương, ánh mắt ông hài lòng, nhẹ nhõm. Công chúa thì hân hoan, chạy ra chỗ tôi, nàng cũng hết lời ca ngợi:
- Quả nhiên là thần nữ ! Mũi tên của người không cần kéo hết dây cung, mà tư thế bắn cung cũng rất lạ, rất phi thường nữa!
Tại sao nàng lại tán dương tôi như vậy? Tôi nhìn về phía bia bắn, có phải tôi đã bắn ngay chính giữa hồng tâm đó không? Mũi tên còn không lệch một ly.
Khi nàng dắt tôi vào đài quan sát, tôi còn không tin vào những gì mình nhìn thấy. Khi tôi ngồi xuống cạnh vua Thục Phán, ông mỉm cười, đánh mắt làm hiệu cho tôi nhìn lên phía xa.
Ồ, ra là vậy! Tôi thở dài, tôi không may đến thế mà. Thì ra trên phía tháp hỏa mai tít đằng xa, có một bóng người trên đó.
Lát sau người đó bí mật đi xuống, lại phía đài quan sát, thì ra là tên Cao Lỗ. Hắn đã bắn mũi tên đó? Từ khoảng cách xa gấp ba, bốn lần chỗ tôi đứng bắn cung, vậy mà chính xác không sai một ly sao? Lợi hại! Tôi không còn cách nào khác là phải thầm tán dương hắn.
Còn tôi, có lẽ mũi tên của tôi đã ghim nhầm vào chỗ nào rồi, hoặc đã một đi không trở lại.
- Hỡi binh sĩ! – An Dương Vương đứng lên tuyên bố – Toàn quân hãy học theo thần nữ, ngày đêm luyện tập không ngừng, để bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đứng lên quét sạch ngoại xâm !
Binh sĩ đồng lòng hô hào vang dội, khí thế đột nhiên ngút trời. Có vẻ như họ càng thêm ngưỡng mộ tôi.
Nhưng bản thân tôi không vui, tôi thấy vô cùng xấu hổ, đó chỉ là cái danh hão, mà tôi không hề làm được gì.
Chưa kể quay sang Cao Lỗ, lại thấy trong lòng khó chịu và hổ thẹn vì ánh mắt hắn nhìn tôi xem thường, hôm nay đã phiền hắn ra tay cứu tôi một phen.
Có lẽ hắn cũng đơn thuần vì muốn giúp An Dương Vương.
An Dương Vương đưa tôi về sớm cùng với công chúa. Trong xe ngựa, công chúa không ngừng trò chuyện và khen ngợi tôi, nhưng tôi chỉ cười đáp lễ.
Nàng có biết là, so với nàng, đến một phần mười tôi cũng không bằng không? Tôi thực sự rất buồn, tuy biết là không nên, nhưng tôi vẫn có chút gì đó như là không cam tâm và đố kị.
Tôi cũng đã hiểu vì sao Cao Lỗ si mê nàng, người tự cao, tự đại như hắn cũng phải thích nàng thôi, vì nàng không những quá xinh đẹp, mà còn thông thạo cưỡi ngựa, bắn cung, quả thật là một báu vật của quốc gia.
Không ngờ về thế giới này, tôi lại cảm thấy bất lực và thua thiệt đến vậy, dù giỏi giang mấy ở thời hiện đại cũng không thể làm gì ở đây, tôi gần như hoàn toàn yếu đuối và bất lực.
Chả trách Cao Lỗ xem rẻ tôi, nếu đặt tôi bên cạnh công chúa của hắn, sẽ chỉ như cục than bên hòn ngọc.
Tự nhiên lòng tôi thấy khó chịu, cái cảm giác bị hắn xem thường này…
Khi chia tay công chúa Mị Châu, trên đường An Dương Vương đưa tôi về Loa khẩu, ông dường như hiểu lòng tôi đang hổ thẹn, ông không xem thường, cũng không trách mà chỉ nhẹ nhàng động viên:
- Minh Hà, chuyện hôm nay không thể trách cô được…
- Tôi… thực sự khó xử và xấu hổ vì ngài đã kì vọng nhiều như thế, tôi chỉ là… – Tôi nhìn ông với ánh mắt nhiều phần ăn năn.
Đúng vậy, tôi chỉ là một người bình thường, tại sao ông chứ phải nhất đinh bảo tôi phải làm Kim Quy chi nữ? Để rồi Cao Lỗ cũng xem thường tôi, tôi chỉ là thần nữ bù nhìn…
- Cô gái, trước đây ta cũng khó khăn lắm mới đạt được như ngày nay…- Giọng ông trầm trầm – Có điều này ta muốn nói với cô…
Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt tin tưởng:
- Ta có niềm tin mãnh liệt rằng chính cô, chính là cô sẽ trở thành một Kim Quy chi nữ thực sự… dù cô không phải linh thần trong truyền thuyết, nhưng chúng ta không phải là không thể tạo ra truyền thuyết! – Ông mỉm cười nhiều ẩn ý.
- An Dương Vương… – Tôi thấy đầy ngạc nhiên hỏi ông – Tôi không hiểu lắm ý của ngài… tạo ra truyền thuyết ư? Tôi ư? Tại sao ngài lại nhất định tin là tôi?
- Ha ha… – Ông bật cười, ánh mắt chuyển biến thâm sâu – Cô cứ coi là chính Kim Quy thần đã bảo ta như vậy đi !
Xe ngựa vừa vặn dừng trước Loa Khẩu – đền thờ Kim Quy thần. Trước khi tiễn tôi vào, ông vẫn còn vỗ vai tôi, giọng điệu đầy kì vọng và tin tưởng:
- Sau này cô sẽ còn hiểu biết nhiều chuyện khác, chỉ biết là, bây giờ ta vẫn không ngừng kì vọng vào cô!
Rồi ông lại đánh xe ngựa về hoàng cung. Tôi dù không đoán hết ý của ông, nhưng vẫn hiểu rằng ông hi vọng vào tôi, không biết ông đã nhìn thấy gì ở tôi để ông tin như vậy.
Nhưng tôi, thực sự hôm nay đã hoàn toàn thảm bại, đến việc kéo một cây cung nghiêm chỉnh cũng không được, tôi thật sự có lỗi với ông, hổ thẹn với toàn thể binh sĩ, tự thấy mình kém cỏi với công chúa.
Còn nữa, Cao Lỗ, tôi không có lý do gì để oán hận khi hôm nay hắn xem rẻ tôi đến đâu.