Lạc Mạn nhìn cô như vậy, trong lòng thoả mãn đến kỳ lạ.
"Ha, Lạc Yên ơi là Lạc Yên, cô thông minh hơn tôi thì sao nào? Học giỏi hơn tôi thì sao nào? Xinh đẹp hơn tôi thì sao nào? Chẳng phải cuối cùng cha mẹ và người đàn ông cô yêu cũng bị tôi tính kế, dần trở nên chán ghét cô hay sao?"
Lạc Yên ngẩng đầu khỏi bức ảnh, nói với Lạc Mạn:
"Lạc Mạn, cô thắng rồi!"
Lạc Mạn cười rộ lên, ánh mắt loé lên tia độc ác.
"Không không, em gái, mới chỉ nhiêu đó mà khiến em chịu thua rồi sao? Ngồi đi, để chị kể cho em nghe một chuyện thú vị hơn nữa."
Nói xong, cô ta đẩy Lạc Yên xuống một chiếc ghế.
"Không, tôi không muốn nghe, chị im miệng đi!" Lạc Yên bịt tai hét lên.
Thấy Lạc Yên bịt tai, Lạc Mạn không chịu thua, tăng âm lượng giọng nói, từng câu từng chữ truyền vào tai cô:
"Lạc Yên, 12 năm nay anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cô, nhưng hành động của anh ấy lại bị người trong nhà phát hiện, cho nên đến thời điểm 4 năm trước, anh ấy giành được quyền khống chế thế lực trong gia tộc thì mới bắt đầu tìm kiếm cô."
"Chuyện xảy ra sau đó cũng chỉ trách cô xui xẻo, ngày anh ta phái người đến tìm khắp cả làng thì cũng là ngày mà gia đình chúng ta chuyển đi.
Cô nhớ không? Cái ngày mà cô bị tôi bày kế để cha mẹ đuổi cô đi ấy, cô bị vứt bỏ lại nơi này như một con chó, còn tôi và cha mẹ thì chuyển lên thành phố A sống."
"Nếu lúc ấy cô ngoan ngoãn ở lại trong thôn thì có lẽ đã gặp được anh ấy rồi, đáng tiếc...!cô đúng là không an phận, lại chạy lên thành phố B học tập.
4 năm qua, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cô."
"Tình hình của gia đình chắc cô vẫn chưa biết nhỉ? Cha mẹ chuyển lên thành phố A sống, không có cái đồ tai ương xui xẻo như cô đi theo, gia đình phất lên rất nhanh, chẳng mấy chốc mà Lạc gia đã có chỗ đứng trong thành phố A đông đúc này."
"Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy..." Nói đến đây, trên khuôn mặt Lạc Mạn lộ ra một nụ cười.
Cô ta nhìn sắc mặt Lạc Yên ngày càng tái đi, vui vẻ nói tiếp:
"Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là vào 3 tháng trước, ở trong một bữa tiệc, khi đó, tôi đi ngang qua chiếc bàn anh ấy đang ngồi, vô tình nghe anh ấy nhắc đến chữ Lạc, vì tò mò, tôi đã đứng lại và nghe hết cuộc trò chuyện."
"Anh ấy nói rằng, suốt 12 năm nay, không lúc nào là anh ấy ngừng nhớ đến cô, chà, nghe đến đây, hẳn là cô cảm động lắm phải không? Còn chưa hết đâu, anh ấy còn nói rằng anh ấy nhớ rõ từng chi tiết trên khuôn mặt cô, nói rằng cô có một nốt ruồi ở khoé mắt, khi anh ấy nói đến đây, tôi đã chắc chắn rằng người trong miệng anh ấy chính là cô, em gái ngoan của tôi."
Lạc Yên nghe xong câu cuối cùng thì đứng phắt dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào người cô ta, giọng nói đứt quãng:
"Cô...!thì ra 3 tháng trước, cô lừa tôi đi tẩy nốt ruồi là vì chuyện này sao?"
Lạc Mạn đẩy tay cô sang một bên, vân vê móng tay xinh đẹp, giọng nói tựa như quỷ dữ trong bóng đêm.
"Nào, Yên Yên ngoan, ngồi xuống nghe chị gái kể tiếp nào, em biết chị gái em ghét nhất là bị người khác dùng tay chỉ vào mặt mà..."
"Yên Yên, em nhìn thấy cái gì ở đây không?"
Lạc Mạn đưa khuôn mặt đến trước mắt cô, chấm đen ở khoé mắt cô ta hiện lên rõ rệt.
Lúc nãy Lạc Yên không chú ý, bây giờ nhìn lại thì mới thấy chấm đen này.
Cô kinh hoảng, đưa tay sờ lên nó.
Khoảnh khắc bàn tay cô sắp chạm đến chấm đen, Lạc Mạn lập tức ngăn lại, ánh mắt chán ghét nói:
"Đừng có sờ, kẻo lại dính xui xẻo, từ sau khi lừa cô tẩy nốt ruồi, tôi đã đến tiệm xăm làm một nốt y hệt.
Sao nào, bất ngờ không?"
"Cô vì muốn tôi đau khổ mà lại bất chấp tất cả, như vậy có đáng không?" Lạc Yên không chịu được, buông lời chất vấn, nhưng dường như cô càng tức giận thì Lạc Mạn lại càng vui sướng hơn.
Cô ta nhếch môi, bàn tay bóp chặt cằm của Lạc Yên, từng móng tay dài nhọn ghim sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Yên Yên à, nhìn em thật sự rất đáng thương, nào, hãy gào thét đi, gào thật lớn cho chị nghe nào." Lạc Mạn nói vào tai cô, sau đó đẩy khuôn mặt cô sang một bên.
Cô ta cất bước đi đến phía tủ đầu giường, tự tay rót một cốc nước, khẽ nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
"Thật ra, khi ấy tôi còn nghe anh ta nhắc đến ngực, nhưng vì không gian xung quanh quá ồn ào nên tôi không nghe rõ câu cuối, chắc là anh ta thích phụ nữ ngực to, vì vậy tôi đã đi bơm ngực." Cô ta vừa nói vừa lắc lắc ly rượu đỏ trong tay của mình.
"Không lâu sau đó, tôi đã lên kế hoạch tạo ra một tình huống vô tình gặp gỡ với anh ấy, anh ấy nhìn nốt ruồi giả trên khoé mắt, hỏi tên tôi, tôi nói tôi họ Lạc, tên Mạn, anh ấy đột nhiên sửng sốt, sự việc sau đó đúng như cô nghĩ đấy, chúng tôi nhanh chóng ở bên nhau."
Nghe cô ta giải thích một lượt về những sự việc đã xảy ra, Lạc Yên như người vô hồn, đôi mắt trống rỗng, giương mắt nhìn cô ta giẫm lên giày cao gót rời đi.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà khác ở cùng chung cư.
Âu Dực ngồi trên ghế, bàn tay khẽ xoa nhẹ huyệt thái dương, hàng lông mày hơi nhíu lại, không khó để nhìn thấy vẻ bực bội trong mắt anh.
Trợ lý Cố Thanh đứng một bên, dè dặt lên tiếng:
"Cậu chủ, trông cậu có vẻ không ổn, hay là để tôi pha cho cậu một cốc cà phê nhé?"
Âu Dực phất tay, ý bảo không cần.
Anh như đang nghĩ đến điều gì đó, không lâu sau, anh ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, cất giọng nhàn nhạt hỏi:
"Mạn Mạn thế nào rồi?"
"Cô ấy vẫn đang ở cùng với Lạc Yên tiểu thư."
Nghe thấy hai chữ "Lạc Yên", trong mắt Âu Dực lại hiện lên tia sát ý, sự chán ghét của anh đối với cô lại tăng thêm vài phần.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, thông qua màn hình giám sát, anh nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, sát ý trong mắt lập tức bị vẻ dịu dàng lấn át, anh bước đến phía cửa, tự tay mở cửa cho Lạc Mạn.
"Mạn Mạn, em vào đi, chúng ta nói chuyện."
Anh gọi khẽ, ánh mắt lại càng thêm ôn nhu.
Lạc Mạn đứng đối diện với anh, đôi mắt cô ta không biết từ khi nào đã trở nên ướt đẫm.
Âu Dực thấy cảnh này, lòng đau như cắt, không chút do dự, anh bước đến kéo lấy cô ta ôm vào lòng, dịu dàng dỗ dành cô ta:
"Mạn Mạn, anh xin lỗi, em nghe anh giải thích, anh thật sự là bị cô ta hạ thuốc.
Từ trước đến nay anh đều một lòng một dạ với em, anh thủ thân như ngọc, chờ đợi em suốt 12 năm, tình cảm của anh dành cho em, em hiểu hơn ai hết mà? Mạn Mạn, tin anh lần này thôi, được không?"
Vừa nói, Âu Dực vừa ôm chặt lấy cô ta không buông.
Lạc Mạn được anh tận lực dỗ dành như vậy nhưng trong lòng cô ta lại chẳng thoải mái chút nào, bởi vì cô ta biết, sự dịu dàng mà Âu Dực dành cho cô ta đều là nhờ tình cảm 12 năm trước, dù không muốn thừa nhận nhưng những gì cô ta có được ngày hôm nay đều là nhờ hành động vào 12 năm trước của Lạc Yên.
Nhưng dù vậy thì sao? Rốt cuộc Lạc Yên đã hoàn toàn thua cô ta rồi.
Ít nhất bây giờ cô ta được Âu Dực xem như công chúa mà đối đãi, còn Lạc Yên thì sao? Bị anh chán ghét đến cực điểm!
Nghĩ như vậy, sự khó chịu trong lòng Lạc Mạn vơi đi đôi chút, ánh mắt cô ta khẽ đảo, trong giọng nói không giấu được sự đau khổ:
"Âu Dực, em tin anh...!Nhưng mà...!đó là em gái của em...!em không thể nào đi tranh giành tình cảm với em ấy được..."
Nương theo từng câu chữ được thốt ra, đôi mắt lại càng thêm đẫm lệ, thật sự khiến người đối diện sinh lòng thương tiếc.
Những lời này phối hợp với ánh mắt chứa đầy uất nghẹn của cô ta, nếu không phải Lạc Yên đã sống chung với cô ta từ nhỏ thì chắc chắn cô sẽ tin rằng những lời kia là thật, còn cho rằng cô ta là một người chị tốt.
"Tiểu Mạn, em không cần phải vì ai mà hy sinh tình cảm của mình, đi theo anh, anh sẽ đòi lại công bằng cho em." Âu Dực buông Lạc Mạn ra, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ, anh nắm lấy bàn tay cô ta, đi thẳng vào phòng Lạc Yên.
Đến nơi, anh thấy cửa phòng không khoá lại mà mở toang ra, vừa bước vào, đập vào mắt anh là hình ảnh người con gái thân thể gầy yếu đang ngồi thẫn thờ trên sàn nhà lạnh lẽo, dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua vẫn chưa mờ đi.
Âu Dực bước đến, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang ngồi trên sàn nhà, trong mắt không có nửa điểm thương hại.
Lạc Yên vốn đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, nhìn thấy mũi giày của anh, cô vô thức ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
Lúc cô còn đang sững sờ không biết là mơ hay thực, đột nhiên bàn tay không có độ ấm của anh bóp chặt cằm cô, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ:
"Đồ dơ bẩn, đến việc hạ thuốc để lên giường với người yêu của chị mình mà cô cũng dám làm, tôi tự hỏi tâm địa cô có thể rắn rết đến mức nào đây? Vì sao cô và Mạn Mạn cùng chung một dòng máu nhưng lại khác nhau đến như vậy?"
Lạc Yên nghe những lời cay độc phát ra từ miệng anh, cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Dơ bẩn? Đây là từ mà anh nên nói với ân nhân của mình đó sao?
Còn nhớ không lâu trước đây, cô từng nhìn thấy anh ở trên màn hình tivi, anh được một người phóng viên có tiếng trong giới phỏng vấn.
Giọng nói anh trầm ổn, đôi mắt anh lạnh lùng, dưới thân phận người đứng đầu tập đoàn Âu thị, anh lưu loát trả lời những vấn đề hóc búa do phóng viên đưa ra.
Khi đó cô đúng là có phần sửng sốt, bởi vì đường nét trên khuôn mặt anh có điểm tương tự với thiếu niên năm đó, nhưng cũng chỉ trấn an bản thân có lẽ là do người giống người.
Cho đến hôm nay, cô đã gặp lại được thiếu niên mà cô đem lòng tương tư 12 năm, nhưng ánh mắt dịu dàng của anh đã không còn dành cho cô nữa, đôi bàn tay ấm áp dường như hoá băng, lạnh lẽo đến mức khiến con người ta phải khiếp sợ.
Bàn tay của anh siết chặt cằm cô khiến cô đau đớn, cả trái tim lẫn thể xác.
Lạc Mạn đứng một bên quan sát, thấy sắc mặt cô đang dần tái đi, khoé môi cô ta không nhịn được cong lên, tạo nên một nụ cười nham hiểm, sau khi cảm thấy đã thoả mãn, cô ta bước đến, níu lấy cánh tay của anh, khẽ lắc nhẹ vài cái rồi cất lên giọng nói của mình:
"Âu Dực, buông tay đi anh, đó là em gái của em, anh đừng làm đau con bé, dù gì con bé cũng là người thân của em, em không nỡ nhìn nó như vậy..."
Sau khi nghe lời cầu xin không mấy thật lòng từ cô ta, anh do dự một lúc, rốt cuộc cũng buông tay ra, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn thân thể yếu ớt của cô.
Bỗng Lạc Mạn ngồi xuống, đưa tay lau nước mắt cho Lạc Yên.
"Yên Yên, em đừng khóc, chị sẽ… Aaaa."
Lạc Mạn chưa kịp nói hết câu, Lạc Yên đã đưa tay tát cô ta.
Ánh mắt Âu Dực hoàn toàn đóng băng trước cảnh tượng này.
"Cô càng làm như vậy chỉ khiến tôi càng cảm thấy ghê tởm thôi." Lạc Yên hét vào mặt cô ta.
Sau giây phút bàng hoàng, Âu Dực ngồi xuống đỡ Lạc Mạn, dùng tay xoa má cô ta, sau đó chán ghét nhìn cô.
Lạc Yên nhìn vào đôi mắt ấy rồi lại tự cười khinh bỉ một cái, cô cười cho sự ngu xuẩn của bản thân.
"Mạn Mạn, em không sao chứ? Quay sang đây anh xem"
Nghe thấy anh quan tâm cô ta như vậy, trong lòng Lạc Yên càng thêm lạnh, nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim cô như bị hàng vạn con dao đâm xuyên, đau đớn không thể tả được.
Bỗng Lạc Mạn đứng lên, cô ta nắm lấy bàn tay của cô, giọng nói nghẹn ngào:
"Yên Yên, chị biết trước nay chị không chăm sóc cho em chu toàn.
Nhưng em đừng thương tâm, nếu em thích anh ấy thì chị có thể nhường, chỉ cần em đừng ôm lòng hận chị là được."
"Chị..." Lạc Yên không biết nên trả lời thế nào.
Sao trước kia cô không biết diễn xuất của chị gái mình lại tốt như vậy chứ? Không đi làm diễn viên thật đúng là uổng phí tài năng..