“Nước mình có ba Team, Nhật Bản hai Team, Hàn Quốc hai Team… Ồ, Team địch cũ Ares lần này cũng sẽ đi.” Hạ Tiểu Húc cầm danh sách các team, đột nhiên ngẩng đầu cảnh cáo, “Nói xong rồi đó, chuyện lúc trước thì hãy cho qua, lần này không được gây chuyện, không được khiêu khích, có nghe không?”
Bốc Na Na thổn thức: “Còn chưa tới nửa năm, cậu mà không nói, thì tôi cũng quên luôn cái team này rồi.”
Tân Ba gần đây luôn tranh thủ xem lại các trận đấu, nhất tâm lưỡng dụng, lúc họp cũng không chuyên tâm, nghe vậy ngẩng đầu lên hỏi: “Team nào?”
“Phủ Sơn trận Squad, trận đầu tiên đã bắt đầu phát rồ tìm chúng ta khắp bản đồ đó.” Lão Khải mỉm cười, “Tôi nhớ họ vì họ thi đấu tiêu cực, sau trận đấu cả team bị chính ông chủ dạy dỗ, cạo trọc đầu hết, ha ha ha…”
“Lần này các cậu mà dám lấy tình cảm riêng tư ra chơi thi đấu, kiểu như bọn họ, tôi cũng phạt các cậu cạo trọc.” Hạ Tiểu Húc cảnh cáo trừng Lão Khải, quay đầu nhìn Vu Dương, cau mày, “Youth?”
“Hả?” Vu Dương ngẩng đầu, “Cái gì?”
Hạ Tiểu Húc bất đắc dĩ: “Dương thần nè xin cậu thật đó? Kỳ Túy mới vừa đi một ngày, đừng có hồn vía lên mây thế được không? Nói chuyện yêu đương như cậu thế này sẽ bị ăn chết đó, hiểu chứ?”
Vu Dương lúng túng cầm điếu thuốc, kệ cho Hạ Tiểu Húc trêu ghẹo, không giải thích cái gì.
Cậu cũng không có gì để giải thích, vừa nãy xuất thần đúng là đang nghĩ tới Kỳ Túy.
Ngày hôm trước, hai người ở trong wc nhỏ kia mờ ám hơn nửa giờ.
Bởi vì đủ mọi nguyên nhân, Kỳ Túy vẫn rất khắc chế với Vu Dương, cho tới giờ Vu Dương cảm thấy quan hệ hiện tại đã tốt vô cùng rồi, mà Vu Dương cũng đã quen dần, nhưng từ khi bị Kỳ Túy làm chuyện kia tới hơn nửa giờ, vừa hung hăng vừa dịu dàng đẩy quan hệ của hai người tiến lên một bước.
Có chút ngoài ý muốn, lại là nước chảy thành sông.
Vu Dương không hề mâu thuẫn tí nào, trải qua thời gian trị liệu thoát mẫn lâu dài, giờ trong lúc vô tình cậu đã hoàn toàn tiếp thu Kỳ Túy.
Dương thần trẻ tuổi lần đầu khai trai, hai ngày nay lúc rảnh rỗi đều sẽ nhớ tới Kỳ Túy.
“Tôi không có chuyện gì.” Vu Dương nghịch nghịch điện thoại, Kỳ Túy nói trước khi đi ngủ sẽ gọi điện thoại cho cậu, mà đầy đầu Vu Dương hiện tại đều mong họp nhanh một chút rồi giải tán để về ký túc xá, “Anh nói tiếp đi.”
Hạ Tiểu Húc lành lạnh nói: “Tôi mới vừa nói gì?”
“Không được xảy ra xung đột cùng team Ares, biết rồi.” Vu Dương ngước mắt, lạnh nhạt nói, “Vốn cũng chẳng xung đột… Hiện tại mục tiêu của team là TGC cùng các team Âu Mĩ, ở trận thế giới trận hẳn sẽ không xảy ra xung đột gì với Ares.”
Lại Hoa nghe vậy mỉm cười, không lên tiếng.
Mấy tháng tăng cường huấn luyện không phải là không có hiệu quả, tổ đội bốn người mới tiến bộ hơn trước rất rất nhiều, huống hồ lại có thêm Kỳ Túy gia nhập, toàn bộ HOG gần đây đều tự tin lên không ít.
Ở Châu Á Invitational còn có khả năng tranh cao thấp với Ares, nhưng ở trận thế giới thì khác, nói thật thì HOG không để team Ares vào mắt.
“Duy trì trạng thái này cho tốt.” Hạ Tiểu Húc lý sự, “Mấy tháng này tôi bị khinh bỉ không ít, giờ trông cậy hết vào các cậu để thay tôi khắc phục khó khăn.”
Vu Dương cụp mắt xem điện thoại, Bốc Na Na nói: “Anh nói tiếp đi.”
“Nói cái các cậu để ý tới nhất đi, cái thứ nhất, TGC trong nước, bạn cũ, không cần tôi nhiều lời.” Hạ Tiểu Húc trực tiếp bỏ qua một tờ TGC, “Là team có thực lực xếp hạng cao, team FREE Bắc Mĩ… Team này chúng ta từng hẹn đấu tập mấy lần, hiện nay thì thực lực không bằng bọn họ, trận Squad còn có thể đánh xêm xêm, nhưng Duo thì hoàn toàn bị máu ngược.”
“Tiếp đó là team Avengers Bắc Mĩ, nói là team Bắc Mĩ, thật ra người chỗ nào cũng có, Jordan, Bulgaria, Li Ban…Đây cũng là một team được hợp lại từ mấy team mạnh bị giải tán, thời Kỳ Túy từng đánh qua hai lần, tính ra năm năm.” Hạ Tiểu Húc lại lật một tờ, “Sau đó là team GEM Phần Lan, chưa từng hẹn đấu, nhưng nhìn bọn họ khi đấu tập cùng FREE… Chắc chỉ hơi mạnh hơn chúng ta một chút? Nhưng Squad vẫn có hi vọng.”
Hạ Tiểu Húc lại lật vài tờ, “Còn lại hai team Nhật Bản thì không phải bàn, ở trận Phủ Sơn đã bị chúng ta máu ngược…còn team Thái Lan cũng phải chú ý chút, bọn họ là gà, nhưng quá hiếu chiến, tính tình không tốt, gặp phải ai cũng muốn liều mạng.”
“Team WER Thụy Điển, lúc đấu tập cũng bị chúng ta ngược quá nhiều lần, không quá lo lắng…” Hạ Tiểu Húc thấy đã lật hết đống giấy, liền đóng lại cặp tài liệu, “Tổng cộng Team, có không ít team có thực lực mạnh hơn chúng ta, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn có hi vọng… Dù sao lần này chúng ta cũng thả Duo, toàn lực công Squad.”
Bốc Na Na vừa nghe xong câu này thì không vui, hét lên: “Cái gì gọi là thả Duo? Rõ ràng vẫn có hi vọng được chứ? Tôi và Lão Khải xếp hạng Chảo Bạc trận Duo Phủ Sơn đó.”
Lại Hoa giương mắt liếc Bốc Na Na một cái, Bốc Na Na ho khan, giọng nói nhỏ dần, ngượng ngùng, “Ai cũng có giấc mơ ghê gớm.”
“Đây là tổng hợp số liệu biểu hiện gần hai tháng nay của các team, đương nhiên cũng không chắc chắn gì nhiều, trên sân thi đấu chuyện gì cũng có thể xảy ra, không phải ngay cả chúng ta cũng cất giấu đòn sát thủ đó sao?” Lại Hoa đứng dậy, “Không dựa vào cái gì để nói, trận Squad chúng ta đúng là có hi vọng, hiện nay ở trong nước không có team nào luyện tập khắc khổ hơn so với chúng ta đi? Nỗ lực sẽ có hồi báo, khinh địch chắc chắn sẽ không, nhưng lại có áp lực quá lớn khác, hy vọng sẽ tốt, cùng nỗ lực tranh thủ là được.”
Hạ Tiểu Húc gật đầu, trịnh trọng nói: “Thi đấu đếm ngược mười tám ngày, khổ cực mọi người.”
Mười tám ngày, lóe cái vụt qua.
Team HOG chỉnh biên thủ thế chờ đợi.
Ba team trong nước đều ở Thượng Hải, đều bay cùng một chuyến, trước khi xuất phát, không ngoài ý muốn gặp ở sân bay.
Gần đây tâm trạng Kỳ Túy khá tốt, tay anh cơ bản đã gần khôi phục, trở lại thời kỳ trạng thái đỉnh cao đương nhiên là không thể, nhưng sau khi phẫu thuật thì hiệu quả tốt hơn quá nhiều so với anh mong muốn, tâm trạng tốt, nhìn thấy người của TGC cùng Đoàn kỵ sĩ cũng rất thân mật vui vẻ, thậm chí còn đề nghị mọi người chụp chung bức ảnh, cảm ơn bọn họ vô tư đến tiếp chạy bo, đương nhiên, bị hai team song song từ chối.
“Sao đều không biết cân nhắc thế nhở…”
Trong phòng chờ, ba team cách nhau qua cái hàng rào, đặc biệt là Đoàn kỵ sĩ, căm ghét tới mức còn muốn đổi cả chuyến bay, Kỳ Túy cảm thán, “Đều là anh em cùng team…”
“Dự bị, phiền cậu dừng lại.” Hạ Tiểu Húc cúi đầu đếm tiền, chia đôla Mỹ mới vừa đổi cho từng người, “Cẩn thận Hoa Lạc báo cáo với ban tổ chức là cậu vô cớ dằn vặt tinh thần với các team khác.”
Kỳ Túy nghe thấy hai chữ kia thì nhướng lông mày, Hạ Tiểu Húc vội vàng đổi giọng: “Kỳ huấn luyện viên, Kỳ huấn luyện viên.”
Kỳ Túy tự giễu mỉm cười, quay đầu nhìn Vu Dương.
Vu Dương đang là đổi thẻ cho điện thoại của Kỳ Túy.
Vu Dương hơi cúi đầu, cẩn thận bỏ thẻ cũ vào trong một phong thư nhỏ, rồi cất vào trong balo của mình.
Vu Dương ráp lại điện thoại của Kỳ Túy, tiện tay nhấn nút mở nguồn — pin yếu, lại rút dây sạc dự phòng trong balo ra, cắm vào điện thoại Kỳ Túy.
Lo xếp xong cho Kỳ Túy, Vu Dương kéo thấp mũ bóng chày xuống, đeo tai nghe lên, chuyên tâm kiểm tra lại các trận đấu.
Người không biết, còn tưởng là con trai nhà ai đang thật lòng làm hướng dẫn viên du lịch.
“Vu đội, nghỉ ngơi chút chứ?” Kỳ Túy kéo nhẹ một bên tai nghe của Vu Dương xuống, “Tối hôm qua chỉ ngủ ba tiếng, không mệt?”
“Ừm không.” Vu Dương ngước mắt, “Lát nữa lên máy bay rồi ngủ.”
“Nghỉ một lát.” Kỳ Túy kéo nốt bên tai nghe còn lại của Vu Dương xuống, “Mắt đỏ cả rồi.”
Vu Dương cúi đầu xoa xoa hai mắt, không để ý lắm: “Không có gì chuyện…”
Phòng chờ Vip không có chỗ để tiện nghỉ ngơi, ghế dựa cũng không phải lọai ghế liền, Kỳ Túy muốn cho Vu Dương dựa vào mình để ngủ một lúc cũng không được, bất đắc dĩ, Kỳ Túy cầm theo đồ uống, ngồi ở đối diện Vu Dương, nói chuyện đùa với cậu.
“Chẳng mất gì chút thời gian này, nghỉ ngơi chút đi.” Kỳ Túy giơ tay chỉnh vành mũ lưỡi trai trên đầu Vu Dương quay ra phía sau ót, rồi xoa nhẹ gáy cậu một lúc, “Nhắm mắt.”
Vu Dương thấp giọng nói: “Thật sự có hi vọng rất lớn ở trận Squad, tranh thủ một chút là thêm một chút, em…”
“Xuỵt…” Kỳ Túy ngắt ngang, “Nhắm mắt.”
Vu Dương mỉm cười, theo lời nhắm mắt lại.
Kỳ Túy tiện tay lấy đồ ăn vặt ra đút cho Vu Dương, bắt đầu lừa gạt: “Có muốn anh dạy tiếng Anh cho không?”
Vu Dương nuốt điểm tâm trong miệng xuống, nhẹ giọng nói: “Có.”
“Bỏ đi.” Kỳ Túy đổi đề tài, “Em có căn bản rất tốt, hoàn toàn có thể trao đổi, dạy em tiếng Đức đi.”
Vu Dương bất ngờ khi Kỳ Túy có thể cho mình đánh giá cao như vậy, nói lắp nói: “Em, tiếng Anh của em rất tốt?”
“Cực kỳ tốt.” Kỳ Túy mỉm cười, “Dạy em tiếng Đức đi…”
Vu Dương tỉnh tỉnh mê mê gật đầu: “Được.”
Kỳ Túy mỉm cười, tiếng Anh thì tám chín phần Vu Dương nghe xong có thể hiểu, nhưng tiếng Đức thì khẳng định không hiểu gì.
“Trước tiên dạy cái đơn giản.” Kỳ Túy nghĩ một hồi, nói, “Ich liebe dich.”
Vu Dương gian nan nói theo một lần, hỏi: “Nghĩa là gì?”
Kỳ Túy cười cười: “Anh yêu em.”
Vu Dương vẫn nhắm hai mắt, nghe vậy cúi đầu, khóe miệng hơi cong cong.
Vu Dương chậm rãi nhai điểm tâm mà Kỳ Túy đút cho ăn, nhẹ giọng nói: “Giả công tể tư.”()
() lấy việc công làm việc tư
“Này mà là giả công tể tư?” Kỳ Túy nhìn Chu câm phía xa, than nhẹ, “Nếu là ở nhà… Sẽ lừa em nói mấy câu thô tục, ít ra cũng phải lừa em gọi vài tiếng chồng để nghe một chút chứ?”
Lỗ tai Vu Dương có hơi đỏ.
“Squad hy vọng là có, nhưng trước đó phải có trạng thái thật tốt.” Kỳ Túy chọt chọt cằm Vu Dương, “Ngày mai đáp đất, để em ngủ nhiều nhất chỉ được sáu tiếng, phải đi quay video trước trận đấu.”
Vu Dương đột nhiên nhớ tới gì đó, mở mắt ra: “Mấy câu linh tinh trước thi đấu?”
Kỳ Túy gật đầu.
Vu Dương chần chờ: “Em… em đi?”
“Lần này đều phải quay hết, nhưng chủ yếu quay chụp đội trưởng là em.” Kỳ Túy cười cười, “Nghĩ ra phải nói gì chưa?”
Vu Dương quá không quen làm mấy chuyện kiểu này, suy nghĩ hồi lâu, hỏi ngược lại Kỳ Túy: “Anh cũng quay?”
Kỳ Túy gật đầu, “Sau khi xuống đất nhất định phải tới gặp phía chủ nhà đệ trình xin giấy dự bị, anh sẽ lên sân, đương nhiên cũng phải quay… Có điều anh chỉ là thành viên, còn là một dự bị, chắc nói một câu thôi.”
Vu Dương ngước mắt: “Anh nói gì?”
Kỳ Túy nghĩ một lát, hững hờ mỉm cười, “Tôi đã trở lại.”