Nước mắt Khang Hoa Hiên lại rớt xuống: "Rốt cuộc ngài muốn tôi phải làm sao đây? Tôi không bế nó, nó sẽ khóc, mà bé con khóc ngài sẽ lại gọi tôi ra ngoài dỗ nó... Hiện giờ ngài lại muốn tôi bỏ nó xuống để đi tắm, ngài, ngài. . ."
"Xin lỗi," Anh thừa nhận, lúc nãy là anh có nóng nảy, nhưng thật ra là anh... "Ngữ điệu của tôi chưa tốt, nhưng không phải là tôi có ý đó."
Khang Hoa Hiên sửng sốt, chưa bao giờ cô nghĩ tới một Phó Thần Cương bình thường luôn tâm cao khí ngạo lại có thể sẽ cúi đầu nhìn cô nói xin lỗi?
Cô ngậm miệng lại chấm dứt sự kinh ngạc của mình. Cô biết giai đoạn trưởng thành của anh đã phải trải qua những chuyện khác hẳn với những người bình thường, do đó ít nhiều cô cũng có thể lý giải được tâm tính của anh.
Ban đầu, cô cho là Phó Thần Cương có thể dùng sự đồng cảm để đối xử tử tế với cục cưng, nên mới giao con cho anh, nhưng có lẽ là không phải là anh không yêu con, mà anh. . . không biết cách thể hiện sự yêu thương con thế nào. . .
"Ngài ôm nó đi?" Bất kể anh có muốn hay không, Khang Hoa Hiên cương quyết nhét Huân Triết vào trong lòng anh: "Ngài là ba của nó cơ mà!"
Trái tim không biết vì sao, giống như bị cái gì đó thoáng nhéo chặt lại, Phó Thần Cương bị động đưa tay đón lấy con trai.
Có lẽ trong lúc nhất thời cục cưng vẫn còn chưa quen, cứ quẫy đạp ở trong anh, vẻ mặt anh liền biến sắc, toàn thân cứng đờ, vội vàng định nhét cục cưng trở về cho cô.
"Thằng bé sao lại nặng như vậy?"
"Bé con ấy à! Cả ngày trừ việc ăn ngủ ra, việc của nó chính là phải lớn lên thật nhanh!" Khang Hoa Hiên không đưa tay đón, ngược lại còn động viên anh ngồi xuống ghế sa lon.
"Ngài ngồi đi, hãy từ từ tìm ra tư thế ngồi thoải mái nhất, thì ngài mới ôm con được thoải mái, lúc đó cục cưng mới có thể thoải mái được."
Mặt mũi Phó Thần Cương lúc đầu còn cứng ngắc, nhìn con trai đã nặng hơn đầy bỡ ngỡ. Lúc này anh rất sợ mình lỡ tay sẽ làm con bị ngã xuống đất, chỉ thấy Khang Hoa Hiên kéo nơi kia, giật nhẹ nơi này, từ từ để đầu bé con tựa vào khuỷu tay anh chắc chắn, lúc này nhóc con mới thôi ngọ ngoạy.
"Để cho con trai nghe thấy tiếng tim của ngài đập đi, nó sẽ rất an tâm."
Phó Thần Cương hết sức chăm chú nhìn con trai ở trên người mình. . . So với trong tưởng tượng của anh, lúc này Huân Triết nhất định đã nặng hơn, trong trí nhớ Huân Triết chỉ là một khối thịt non mềm, hiện giờ không ngờ lại rất có sức sống. Bé con nằm ở trong ngực anh nhích tới nhích lui, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ô ô a a giống như đang nói chuyện.
"Ô ô ô ...A a...” Khang Hoa Hiên cũng thoải mái nói hưởng ứng với nhóc con: "Bộ dáng như vậy a a... bé cưng có cảm thấy rất thoải mái không nào? A a , được ba ba ôm dĩ nhiên thoải mái nhỉ, a ư ư!"
Phó Thần Cương thấy thế không hiểu ra làm sao, "Ô ô A a" là cái gì vậy? Đây là ngôn ngữ của trẻ con sao?
"Cô nghe hiểu được à?"
"Dĩ nhiên là hiểu chứ." Khang Hoa Hiên cười cười rồi nói: "Ngài chỉ cần nói chuyện nhiều với nó, nhìn ánh mắt của nó, lâu dần, ngài cũng sẽ từ từ biết được con mình muốn nói cái gì."
Phó Thần Cương đưa tay muốn vuốt vé gương mặt của con trai, giữa chừng Huân Triết lại đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón trỏ của anh, thử nhét ngón tay của anh vào trong miệng. . . Cũng giống như lúc ngủ bé con nắm ngón tay của Khang Hoa Hiên vậy.
"Nó rất thích nắm ngón tay ngài."
"Thật không?" Phó Thần Cương thở phào nhẹ nhõm, thì ra ý thích của bé con là như vậy. . .
Anh cầm bàn tay tay nhỏ bé của con trai, đặt lên miệng khẽ hôn một cái, cảm giác mềm mại của da thịt trẻ con cùng với mùi sữa tắm trên người Khang Hoa Hiên đang ở gần bên, khiến trong lòng anh chấn động.
Anh ngẩng đầu lần nữa nhìn ngũ quan xinh đẹp của cô, từ mái tóc ướt nước và từ người cô tỏa ra mùi thơm, làm anh thoáng thất thần, "Cô đi tắm đi, tôi trông nó được."
"Vâng." Quấn mái tóc lên nửa đầu, Khang Hoa Hiên vui vẻ đi vào phòng tắm.
Rốt cục anh đã nguyện ý bế Huân Triết, đây thật sự là một hiện tượng tốt, không phải sao?