Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người ta muốn làm gì nhất sau khi giàu có?

Đương nhiên là mua mua mua rồi.

Lâm Dĩ Mạt xin từ chức ở quán net, lấy cớ là sắp đi học, cần chuẩn bị một chút.

Chủ quán không nỡ mà nói sau này có nghỉ hè hay nghỉ đông mà muốn đi làm thêm thì cứ đến đây, trong quán luôn có một vị trí dành cho cô.

— Dù sao thì, kể từ khi Lâm Dĩ Mạt đến làm quản lý, sinh ý của quán net đã tăng gấp đôi so với bình thường.

Sau đó, cô mang cả hai Lâm Tự Thu đi trung tâm thương mại, một nhà 3 người điên cuồng mua sắm.

Hai tay Lâm Dĩ Mạt trống trơn, chiếc túi nhỏ trên lưng bị Lâm 3 tuổi cướp lấy ôm vào trong ngực vì sợ cô mệt mỏi, những món đồ khác được Lâm 13 xách, khiến mọi người xung quanh hâm mộ liên tục.

Lâm 3 tuổi luôn cảm thấy mình thua kém Lâm 13, bé rất muốn giúp con gái làm gì đó.

Sau đó, Lâm 3 tuổi sầu muộn khi phát hiện ra bản thân cố gắng đuổi kịp bước chân họ đã là giúp ích rất nhiều rồi.

Nấm Shiitake xanh gầy.jpg ( tiếng lóng bên Trung Quốc, nghĩa là thấy tủi thân muốn khóc)

Lâm 13 nhìn thấy áp phích phim trên giá đỡ, đầu nảy ra một ý tưởng, nói với con gái: “Chúng ta đi xem phim đi.”

Đề nghị này không tệ.

Gửi đồ xong, một nhà 3 người lên rạp chiếu phim trên tầng cao nhất, mua vé của một bộ phim hoạt hình phổ biến gần đây mà lứa tuổi nào cũng có thể xem được. Trong lúc đợi đến giờ chiếu phim, Lâm Dĩ Mạt vào phòng vệ sinh.

Lúc đi ra, không ngờ thấy được một người quen.

— Quý Bách Xuyên.

Anh ta đứng ở khu hút thuốc trên hành lang, lưng dựa vào vách tường, một chân co lại chống vào chân tường, 2 ngón tay kẹp điếu thuốc giơ lên hút một cái, khói trắng chậm rãi tản ra. Dường như cảm nhận được gì đó, Quý Bách Xuyên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn sang bên cạnh.

Đối diện với tầm mắt của Lâm Dĩ Mạt.

Cô lập tức thu hồi ánh mắt, vờ như không nhìn thấy, chuẩn bị đi lướt qua.

“Lâm Dĩ Mạt.”

Quý Bách Xuyên bất ngờ gọi Lâm Dĩ Mạt lại, anh ta vừa kẹp điếu thuốc vừa đi tới, mùi thuốc lá truyền đến khiến cô không quá thích ứng mà nhíu mày.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Dĩ Mạt hỏi.

Cô không ngờ Quý Bách Xuyên sẽ chủ động nói chuyện.

Lâm Dĩ Mạt không có ác cảm với anh ta, mặc dù thiện ý của cô từng bị Quý Bách Xuyên xuyên tạc.

Thật ra, anh ta đã gián tiếp giúp Lâm Dĩ Mạt một lần.

Hôm đó, Thẩm Giai Giai làm vỡ một cái bình hoa mà bà Thẩm thích, đổ tội cho cô. Lâm Dĩ Mạt liên tục giải thích nhưng chẳng ai tin, cô bị Sở Liên phạt quỳ ở bên ngoài, dưới nhiệt độ nhỏ hơn 0°C.

Lần đó đúng dịp Quý Bách Xuyên tới nhà họ Thẩm, Thẩm Giai Giai khiêu khích anh ta nên bị Quý Bách Xuyên đè đầu dí vào bát canh, Lâm Dĩ Mạt quỳ ở ngoài sân nhìn qua cửa sổ sát đất thấy rất rõ ràng.

Khi ấy cô rất ngưỡng mộ.

Cảm thấy anh ta rất giỏi.

Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy người Thẩm gia chỉ trích Quý Bách Xuyên, âm thanh lớn đến mức cô ở bên ngoài còn nghe được, lời mắng chửi không có gì khác ngoài mấy câu như “mày là anh trai mà tại sao có thể nhẫn tâm với em gái như thế”…bla…bla. Thẩm Vân Phong tức giận muốn đánh Quý Bách Xuyên nhưng bị 2 bô lão ngăn lại.

Anh ta dửng dưng ngồi trên ghế, vẻ mặt chỉ có lạnh lùng và chán ghét, Thẩm Giai Giai khóc nháo không ngừng, người Thẩm gia vội vội vàng vàng đưa nhỏ đến bệnh viện, trên bàn cơm chỉ còn lại một mình Quý Bách Xuyên.

Sau đó, anh ta gọi Lâm Dĩ Mạt vào, lạnh lùng nói câu “xui xẻo” rồi bỏ đi.

Khi đó, cô có chút vui vẻ mà nghĩ: Xui xẻo thì xui xẻo đi, ít nhất thì đống phiền phức mà anh ấy gây ra khiến mẹ không rảnh dạy dỗ mình nữa.

Có vẻ tâm trạng Quý Bách Xuyên không tồi, cô và anh ta không nói chuyện nhiều, nhưng tâm trạng của một người có thể lộ ra qua thần thái, Lâm Dĩ Mạt rất nhạy cảm với phương diện này.

“Rời khỏi Thẩm gia một cái là lá gan lớn hơn ấy nhỉ.” Quý Bách Xuyên đứng cách cô nửa thước ( 16,5cm), cúi đầu nhìn Lâm Dĩ Mạt, trong mắt lóe lên chút ánh sáng không rõ ràng: “Có thể tống Thẩm Giai Giai vào trại giáo dưỡng, không thể không nói, mày làm tao thấy rất bất ngờ đấy.”

Nói thật, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Quý Bách Xuyên nói với cô một câu dài như vậy, thái độ cũng thân thiện hơn.

Bởi vì cô đối phó Thẩm Giai Giai, làm anh ta vui vẻ, cho nên thay đổi thái độ ư?

Tuy Quý Bách Xuyên không ở Thẩm gia, nhưng những chuyện mà nhà đó gặp phải chắc chắn không thể qua mắt anh ta được.

Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, cân nhắc rồi nói: “Không khó.”

Quý Bách Xuyên giống như mới lần đầu quen biết cô vậy, “A” một tiếng rồi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm người đối diện.

Lâm Dĩ Mạt để mặc cho anh ta nhìn.

Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.

Chắc là Quý Bách Xuyên thấy kì lạ vì thái độ của cô đối với Thẩm gia, nếu là trước đây, Lâm Dĩ Mạt sẽ vì Sở Liên mà lấy lòng người ở Thẩm gia, nhẫn nhục chịu đựng, phục tùng Thẩm Giai Giai.

Chuyện cũ không thể quay đầu.

Ai bảo khi đó cô bị ngu chứ.

“Bách Xuyên~~” Giọng nói nũng nịu vang lên, một nữ sinh nhan sắc quyến rũ, thân hình nóng bỏng đi ra từ cửa nhà vệ sinh nữ, đi mấy bước đến bên cạnh Quý Bách Xuyên, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Dĩ Mạt: “Cô bé này là ai thế?”

Nữ sinh nhìn một vòng, lại thấy yên tâm.

Trừ mặt ra, thân hình vừa gầy vừa lép, Bách Xuyên chướng mắt thể loại này.

Từ thái độ và xưng hô của nữ sinh, không khó đoán ra cô ấy hẳn là bạn gái của Quý Bách Xuyên. Anh ta 18 tuổi rồi nhỉ? Có bạn gái là chuyện bình thường.

Lâm Dĩ Mạt cũng không muốn vô duyên vô cớ bị một cô gái “nhung nhớ”, cô gật gật đầu với Quý Bách Xuyên: “Tôi đi trước.”

“Tôi nói rồi, đừng có tùy tiện chạm vào tôi.” Quý Bách Xuyên đẩy người đang dính vào mình ra, thu hồi ánh mắt, vẻ mặt như suy tư gì đó.

Trước đây, anh ta cảm thấy Lâm Dĩ Mạt là một con rối gỗ vô tri, bị người khác chèn ép cũng sẽ không phản kháng, nhàm chán và ngu dốt.

Nhưng chính người như thế, bị Thẩm gia đuổi ra ngoài xong thì giống như lột xác vậy, thẳng tay tống Thẩm Giai Giai vào trại giáo dưỡng.

Hơn nữa, người cha kia của anh ta cũng xảy ra chuyện sau khi Lâm Dĩ Mạt bị đuổi.

Trùng hợp sao?

Mặc dù Thẩm gia giữ bí mật, không để lộ tin tức ra bên ngoài, nhưng loại chuyện tốt như Thẩm Vân Phong bị bệnh liệt giường ấy, Quý Bách Xuyên sao có thể bỏ qua được?

Anh ta cực kì vui vẻ đến nhà họ Thẩm thăm “ba”. Tuy không thấy mặt Thẩm Vân Phong nhưng Quý Bách Xuyên nghe trộm được cuộc trò chuyện giữa bà Thẩm và Sở Liên, từ đó biết được Thẩm Vân Phong bị làm sao.

Thật là một tin tức khiến lòng người vui sướng.

Năm đó, một tháng sau khi mẹ anh ta qua đời vì bệnh, Thẩm Vân Phong liền cưới Sở Liên, khi đó Sở Liên đã mang thai được 6 tháng rồi.

Còn chuyện hai người này thông đồng với nhau kiểu gì á?

Sở Liên là y tá chăm sóc mẹ Quý Bách Xuyên.

Thay vì nói mẹ anh ta bệnh nặng mà chết, thà nói là bị đôi nam nữ chó má này ép chết còn đúng hơn.

Quý Bách Xuyên chán ghét tất cả mọi người trong Thẩm gia, tất nhiên cũng chán ghét Lâm Dĩ Mạt – người được Sở Liên mang về.

Chuyện gặp được Quý Bách Xuyên nhanh chóng bị Lâm Dĩ Mạt quẳng ra sau đầu, cô cùng 2 Lâm Tự Thu soát vé rồi vào phòng chiếu, tìm một chỗ ngồi xuống và vui vẻ xem phim.

Lâm 13 ngồi bên tay trái của Lâm Dĩ Mạt, còn Lâm 3 tuổi ở bên phải.

“Nhóc có xem hiểu không?” Cô hỏi Lâm 3 tuổi.

Bé ưỡn ngực: “Dĩ nhiên rồi! Ba bỉ rất thông minh nhó!”

Lâm Dĩ Mạt thưởng cho Lâm 3 tuổi một viên kẹo.

Một lát sau, chiếc ghế của Lâm Dĩ Mạt liên tục bị đạp, còn có tiếng cười nói ồn ào của con nít, vô cùng ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của cô, Lâm Dĩ Mạt cau mày khó chịu.

Chưa dừng lại ở đó, đứa bé kia trực tiếp ôm lấy lưng ghế, giơ tay túm lấy tóc cô —

Một giây sau, giọng nói cáu kỉnh của Lâm 13 vang lên: “Có tin tao bẻ gãy cmn tay chân mày ném ra ngoài cho chó ăn không?!”

Bé trai 7 – 8 tuổi kia bị doạ sợ, lập tức an tĩnh lại.

Lâm Dĩ Mạt buồn cười.

Muốn so độ “đầu gấu” với Lâm 13 á? Không có cửa.

Cha mẹ của đứa bé đau lòng ôm lấy con mình, người cha vóc người cường tráng tức giận nói: “Quát cái gì mà quát? Có giáo dưỡng không hả?! Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mày so đo với nó làm gì!”

Mẹ kiếp.

Lâm 13 nổi cơn thịnh nộ, Lâm Dĩ Mạt kéo tay cậu, Lâm 13 chỉ đành phải không cam lòng mà im lặng.

Nhưng Lâm 3 tuổi bên cạnh sớm đã chờ đợi thời cơ, bé nắm lấy hộp bỏng ngô nhỏ của mình trực tiếp đập vào thằng nhóc ngỗ nghịch kia, đứa trẻ lập tức bật khóc rất to.

“Chú à, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chú đừng so đo nha.” Lâm Dĩ Mạt dịu dàng nói với người cha kia.

Đối phương: “…”

Cuối cùng, cặp cha mẹ đó mang con trai rời khỏi phòng chiếu phim trong tiếng lên án của những người khác.

“Bách Xuyên, gia đình vô lý kia bị khịa lại kìa, buồn cười quá.”

Hai người ngồi ở chỗ bên phải hàng cuối cùng. Ánh sáng lờ mờ, Từ An Tuệ không nhận ra Lâm Dĩ Mạt, thấy Quý Bách Xuyên cứ nhìn chằm chằm vào hàng giữa – nơi sự việc xảy ra, liền tìm đề tài để bắt chuyện.

Quý Bách Xuyên nghe ra giọng của Lâm Dĩ Mạt.

Anh ta qua loa lấy lệ mà “ừ” một tiếng, trong đầu tự động hiện lên một ký ức.

Địa điểm là Thẩm gia.

Quý Bách Xuyên thỉnh thoảng sẽ về đó sửa sang lại di vật của mẹ, anh ta sẽ không mang di vật về Quý gia, cứ cố ý để ở Thẩm gia, dùng những thứ này tỏ rõ mẹ mình còn tồn tại, khiến đôi cẩu nam nữ Thẩm Vân Phong và Sở Liên luôn luôn không thoải mái trong lòng.

Bọn họ khó chịu thì Quý Bách Xuyên vui sướng.

Mấy ngày trước, anh ta trở về, đi ngang qua thư phòng của ông Thẩm, nghe được một câu nói:

“Tra xem Lâm Dĩ Mạt bây giờ đang ở đâu! Sau khi tra được thì bắt nó về. Nếu Thẩm gia nuôi ra một con sói mắt trắng, vậy thì cũng không cần khách khí nữa, nhớ làm sạch sẽ một chút, không được để lại bất cứ dấu vết gì.”

Không gặp được Lâm Dĩ Mạt thì cũng thôi.

Gặp được thì…

Quý Bách Xuyên cười khẩy trong lòng.

Bộ phim kết thúc, mọi người ra khỏi phòng chiếu.

Lâm 3 tuổi dùng tay nhỏ nắm chặt con gái, Lâm 13 chắn xung quanh để con gái không bị người ép vào. Sau khi ra ngoài, Lâm 3 tuổi muốn đi vệ sinh, Lâm 13 đành phải đưa bé đến đó với vẻ mặt ghét bỏ.

Lâm Dĩ Mạt đứng tại chỗ chờ bọn họ.

“Nếu đã có dũng khí rời khỏi Thẩm gia thì dứt khoát hẳn đi, rời xa cái thành thị này.”

Lâm Dĩ Mạt ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt vừa lạnh nhạt vừa như cất giấu sự giễu cợt của Quý Bách Xuyên.

“Hiểu chưa?”

Cô còn chưa kịp đáp lời, anh ta đã xoay người đi.

Ý Quý Bách Xuyên muốn nói là Thẩm gia định đối phó cô ư?

Lâm Dĩ Mạt cũng không sợ.

Đầu tiên, chính bản thân cô có năng lực tự vệ.

Thứ hai, Lâm Dĩ Mạt đã thấy được tốc độ và sức mạnh kinh khủng của Lâm 13.

— Nếu nói cô có thể dễ dàng nhấc vật 50kg bằng một tay, vậy vật Lâm 13 có thể nhấc ít nhất cũng tầm 100kg.

Thẩm gia có tìm tới cửa thật thì Lâm Dĩ Mạt hoàn toàn có thể để cho bọn họ lúc đến thì đứng, khi về lại phải bò.

Vui vẻ chơi cùng 2 ông bố trẻ mấy ngày, Lâm Dĩ Mạt nhận được thông báo của trường Tam Trung, trước buổi khai giảng phải làm một bài kiểm tra, lấy kết quả để chia học sinh vào lớp thực nghiệm và lớp bình thường.

Hệ thống phát cho Lâm Dĩ Mạt nhiệm vụ [ tiến vào lớp thực nghiệm ], nếu hoàn thành có thể đạt được 100 điểm HP và một bao lì xì đặc biệt.

Trừ [ bao lì xì trí tuệ ] lần trước ra, Lâm Dĩ Mạt chưa bao giờ được nhận bao lì xì đặc biệt thêm lần nào nữa.

Vì nó, cô phải vào lớp thực nghiệm.

Để chắc chắn hơn, Lâm Dĩ Mạt đến thư viện tìm tài liệu học tập. Cả 2 Lâm Tự Thu đi cùng cô, kết quả trùng hợp đụng phải Hồ Hàng Anh – người xử lý vụ án của Thẩm Giai Giai.

Đội trưởng Hồ nhìn thoáng qua liền nhận ra Lâm 13 — dù sao thì hành vi trước khi trốn khỏi đồn cảnh sát của cậu quá ngoạn mục.

Thật may, lúc ấy Lâm 13 và Lâm Dĩ Mạt đi cách nhau một khoảng nên đội trưởng Hồ không liên hệ họ với nhau, anh lập tức muốn bắt Lâm 13 về đồn. Thấy tình thế không ổn, cậu chạy mất dạng.

Cái tốc độ kia, dù đội trưởng Hồ có mọc thêm 6 chân cũng không đuổi kịp.

Chờ cậu về nhà, Lâm Dĩ Mạt hỏi ra mới biết thì ra ngày đó cô và Lâm 13 đều ở cùng một đồn cảnh sát, cậu nhìn thấy cô nên mới bám theo.

Lâm 13 kể, ngay khi tỉnh dậy, cậu đã ở bên cạnh một cửa hàng trang sức, trí nhớ hỗn độn, nhìn một chiếc nhẫn trong cửa hàng, cho rằng nó thuộc về mình nên theo bản năng muốn lấy đi. Chủ cửa hàng nghĩ rằng đầu óc Lâm 13 có vấn đề nên đã báo cảnh sát, cậu liền vô tri vô giác bị nhốt trong đồn cảnh sát cả đêm.

Hiểu rõ tiền căn hậu quả xong, Lâm Dĩ Mạt cố ý tới cửa hàng trang sức kia, nhìn chiếc nhẫn mà Lâm 13 nói – một chiếc nhẫn trơn bình thường, giá 10 vạn.

“…”

Cô lập tức từ bỏ ý định mua lại.

Hôm sau Lâm Dĩ Mạt vẫn đến thư viện, vì lo sẽ gặp lại đội trưởng Hồ nên cô không cho 2 Lâm Tự Thu đi theo.

Ngày mai Lâm Dĩ Mạt sẽ phải đến Tam Trung làm bài kiểm tra, dựa theo thành tích trước đó, cô vẫn rất tự tin.

Lâm Dĩ Mạt nhìn một đề toán phức tạp, trong đầu nhanh chóng xuất hiện cách giải, cô tính toán một lượt để ra đáp án, lật đáp án tham khảo ở trang cuối cùng; sau khi thấy kết quả hoàn toàn chính xác, Lâm Dĩ Mạt càng có thêm lòng tin.

Trí thông minh được cộng thêm từ hệ thống đã âm thầm có tác dụng.

Khóe miệng không nhịn được mà cong lên.jpg

4 giờ chiều, Lâm Dĩ Mạt kết thúc buổi học, ra khỏi thư viện, đi bộ về nhà.

Thư viện cách nhà trọ không xa, đi bộ hơn mười phút là đến.

Khi cô đi qua một cái vỉa hè, một chiếc xe taxi màu trắng bỗng nhiên lao ra từ ngã rẽ, “Kítttt –” một tiếng, ngừng ở bên cạnh Lâm Dĩ Mạt.

Cửa xe mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen cao lớn cường tráng lập tức nhảy xuống, tóm lấy cô kéo vào trong xe.

Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, Lâm Dĩ Mạt phản ứng cực nhanh, lập tức dùng sức giãy giụa, cũng đạp mạnh vào một trong hai người, không biết đạp trúng chỗ nào, đối phương kêu đau, buông lỏng ra.

— “Ký chủ chạy mau! Bọn họ tổng cộng có bốn người, trên xe còn hai tên nữa, trên người có mùi máu, rất nguy hiểm! Cô không có dị năng thì không phải là đối thủ của họ đâu!”

Lâm – định đạp thêm cái nữa – Dĩ Mạt: “…”

Cô xoay người bỏ chạy.

“Ca này hơi khó rồi, anh em lên hết đi!”

Tốc độ của Lâm Dĩ Mạt không nhanh bằng nhóm người mặc áo đen, sắp bị bọn họ đuổi kịp.

Ngay lúc này, một luồng gió bỗng nhiên thổi tới, cũng không có lướt qua mà là nhẹ nhàng xoay tròn vây quanh Lâm Dĩ Mạt, mang đến sự sảng khoái mát mẻ.

Tất cả âm thanh bên tai đều biến mất, thời gian dường như chậm lại, cô nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.

Thình thịch, thình thịch.

Có vẻ như trải qua một thời gian rất dài, lại giống như chỉ trong chớp mắt.

Một bóng người cao lớn phản chiếu trong đôi mắt của Lâm Dĩ Mạt.

Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc…

“Các người mUốn mang cục cưng của tôi đi đâu, hửm?”

—— ngoài lề ——

Thuyên: Bữa nay không thấy bà Trôi làm mục này nên tui làm vậy =))) chắc mọi người thi cuối kì xong hết rồi đúng hông? Mong kết quả thi của mọi người ổn áp và có một cái Tết vui vẻ nha iu iu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio