Tụi nó nhếch mép khinh bỉ nhìn người con trai đó, anh chàng đó kinh ngạc nhìn cô nàng bằng ánh mắt yêu thương, nhớ nhung nhưng tụi nó chẳng mảy may đón nhận mà trừng mắt nhìn người. người con trai này đã gây ra những vết thương lòng cho tụi nó, vừa mới quên được chút ít nhưng vẫn không hẳn là hết yêu mà bây giờ lại gặp lại. Tụi nó thấy lòng đau thắt lại, nước mắt sắp trào nhưng bị nuốt ngược vào trong. Tụi nó hận người con trai này, hận đến tận xương tủy và hận sao mình lại yêu người con trai nhiều đến vậy.
Phòng Chủ Tịch:
Nó đang nhìn người con trai bằng ánh mắt không chút nể tình mà ngược lại còn căm thù, giết người. Tại sao lại gặp lại anh kia chứ, tại sao? Sắp quên được rồi mà, sắp được rồi mà, tại sao bây giờ lại gặp chứ? Ông trời đang trêu ngươi nó sao? Nó đưa tay lên ngực trái bóp để kìm nén cơn đau và động tác ấy đã làm anh chàng đó đau lòng nhưng hắn cũng thấy nữa. Hắn nhìn người, người thì cúi gằm mặt, tay thì đưa lên tim là sao, người thì nhìn người kia đau buồn là sao. Chuyện gì đang xảy ra vậy, giữa Lưu Khánh Đăng và nó đã xảy ra chuyện gì chứ. Hắn khó hiểu nhìn nó bằng ánh mắt chờ câu trả lời nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của nó.
Nó đã hết chịu nổi rồi, người con trai này đã làm nó yêu nhiều lắm rồi, vừa yêu lại vừa hận. Nhưng yêu lại nhiều hơn hận, nó phải làm sao đây. Làm sao để hết yêu anh và làm sao để gạt bỏ anh ra khỏi trái tim mình. Nó cảm thấy sóng mắt mình cay cay rồi khuy gối ngồi bệt xuống đất làm Đăng và hắn hốt hoảng. Hắn chạy tới bên nó và Đăng cũng định chạy tới nhưng không kịp.
- Này, cô sao vậy hả?- Hắn hỏi rồi lay cánh tay nó.
- Tôi không sao.- Nó nói giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
- Ổn đâu mà ổn hả? Tại sao cô lại khóc?- Hắn hỏi rồi xoay người nó về phía hắn, lay lay người nó.
- Tôi không khóc mà.- Nó cười nhạt rồi đứng lên từ từ nhưng lại bị Đăng kéo lại.
- Tại sao em phải khóc khi gặp anh và không dám đối diện với anh?- Đăng hỏi rồi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của nó nhưng nó xoay qua chỗ khác tránh ánh mắt xanh như biển cả ấy.
- Tôi không khóc và phiền anh bỏ tay tôi ra.- Nó lạnh lùng nói rồi giật tay mình ra nhưng Đăng nắm quá chặt.
- Em trả lời anh đi.- Đăng hỏi.
- TÔI LÀM GÌ PHẢI TRẢ LỜI ANH CHỨ? ANH BIẾT NGUYÊN NHÂN RỒI SAO ANH CÒN HỎI NỮA HẢ? Anh đã... hức...làm tôi...ra thế... này... cơ mà.- Nó bực bội hét lên nhưng câu cuối thì lại rơi nước mắt.
- Anh...- Đăng lúng túng.
- Tôi không còn gì để nói với anh nữa. Xin anh đừng làm phiền tôi.- Nó nói rồi giật phăng tay mình ra và quẹt đi hàng nước mắt vô nghĩa đó, đi tới phía hắn đưa tờ giấy xin nghỉ phép rồi nói tiếp.- Tôi sẽ nghỉ làm tuần và tôi cũng đã làm xong tất cả các lịch trình của anh trong lúc tôi nghỉ rồi.
- Cái Gì? Cô nghỉ á? tuần sao?- Hắn hỏi như hét.
- Ừ. Tôi có việc bên nước ngoài nên sẽ về.- Nó nói rồi quay đi về hướng cửa, lướt qua Đăng như chưa từng quen biết làm cho Đăng đau lòng không tả nỗi. Nó nay đã quá lạnh lùng rồi, đã hận anh nhiều đến vậy sao. Khi nó đã bước ra khỏi phòng thì anh quay ra hỏi hắn:
- Anh và Yuki là gì của nhau?
- Yuki? Là ai?- Hắn khó hiểu hỏi.
- Là Nguyệt đấy.- Đăng nói rồi đi đến ghế sopha ngồi xuống nhìn xa xăm tấm kính xuyên ra bầu trời.
- Ừ thì... Cô ta là thư kí của tôi.- Hắn ấp úng nói.
- Cái Gì? Cô ấy mà là thư kí của anh á. Anh có biết cô ấy là ai không mà vô đây làm thư kí cho anh chứ.- Đăng trợn mắt nhìn hắn ngạc nhiên.
- Là ai?- hắn nhìn Đăng dò xét.
- Thôi. Chắc cô ấy không muốn anh biết đâu, từ từ anh sẽ biết thôi.- Đăng quay ra nhìn bầu trời tiếp.
- Vậy anh là gì của cô ta và tại sao cô ta lại khóc khi gặp anh chứ?- Hắn hỏi.
- Chuyện dài lắm. Tôi là người yêu cũ của cô ấy.- Đăng nói bằng giọng buồn bã và đau khổ.
- Hả? Thì ra anh làm cô ấy là vì thế à. Và tôi nói cho anh biết một điều này để anh đừng về đây mà quanh quẩn xung quanh cuộc đời cô ấy nữa. Cô ấy là của tôi và mãi mãi là của tôi. Dù cô ấy có còn yêu anh đến thế nào thì tôi cũng sẽ làm cô ấy yêu tôi và mãi mãi cũng sẽ yêu tôi. Phiền anh đừng làm cô ấy đau khổ như vậy nữa. Và bây giờ mời anh về cho, chuyện hợp đồng tôi sẽ suy nghĩ sau.- Hắn nói rồi đi đến bàn làm việc, ngồi xuống làm tiếp công việc của mình.
- Được thôi. Nhưng tôi cũng nói trước cho anh biết, cô ấy còn yêu tôi thì tôi cũng sẽ cho cô ấy mãi mãi yêu tôi và sẽ mãi thuộc về tôi. Xin phép, tôi về.- Đăng nói rồi đi một mạch ra khỏi phòng để lại hắn ngồi suy nghĩ.
Hắn đưa tay lên trán xoa xoa thái dương nghĩ đến nó. Đăng là người yêu cũ của nó sao, nó vẫn còn yêu Đăng sao. Nó khóc vì một người con trai sao, nó vẫn còn yêu Đăng nhiều đến nỗi khóc như vậy luôn sao, chẳng lẽ hắn không còn cơ hội nào sao.Nó chưa từng yếu đuối như vậy, mà bây giờ chỉ vì một người con trai mà nó lại khóc. Ước gì hắn là người đến trước và làm cho nó yêu hắn nhiều như yêu Đăng vậy nhưng đời không như mong muốn của ta, hắn đã đến sau rồi và nó vẫn còn rất yêu Đăng. Hắn suy nghĩ rồi làm tiếp công việc của mình nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến hình ảnh nó ngồi bệt và khóc trong sự đau khổ làm hắn dấy lên một cảm giác có chút đau lòng mà hắn không hiểu tại sao.
- Điều tra cho tôi về Lưu Khánh Đăng, nhanh.- Hắn lấy điện thoại rồi nói nhanh, hắn nói chuyện trong vòng giây rồi cúp máy làm người kia chưa kịp ú ớ gì.
Phòng Phó Chủ Tịch:
- Lâu rồi không gặp nhỉ.- Cô hỏi anh chàng kia và nhìn anh chàng bằng ánh mắt cực kì hận thù không chút yêu thương. Người con trai này đã làm cô đau đến thế nào rồi mà bây giờ lại trở về đây tiếp tục dằn vặt cô hay sao, anh chàng có hiểu cô yêu anh chàng đến thế nào, yêu đến nổi phải cãi nhau với ba mẹ để được bên anh. Đến lúc chia tay chỉ nhắn vỏn vẹn " chúng ta chia tay nhé" rồi mất liên lạc và không còn gặp suốt mấy năm mà bây giờ anh lại trở về đây. Anh chàng nhìn cô y như ánh mắt Đăng nhìn nó vậy nhưng chỉ nhận lại là cái quay mặt đi như người xa lạ như vậy làm anh chàng đau thấu tim nhưng sao trách được cô chứ, anh đã nói chia tay cô rồi mà, anh là gì của cô nữa đâu mà phải trao ánh mắt yêu thương chứ. Nhưng cô có biết anh vẫn còn yêu cô đến thế nào và nhớ cô đến thế nào khi đã mấy năm không gặp.
-...- Anh chàng im lặng không nói gì nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô không rời làm anh khó chịu.
- Linh, đây là Phó Chủ Tịch Phong Hải Kiệt của tập đoàn P.A đấy. người làm quen đi.- Anh nói để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
- Ô, chào Phó Chủ Tịch Phong, tôi là Hàn Linh, Thư kí của Phó Chủ Tịch Võ đây.- Cô nói rồi chỉ tay về phía anh, giọng có chút thiếu tự nhiên.
- À, ừm. HẢ? Em là... thư kí... của... Phó... Chủ Tịch Võ... á.- Kiệt kinh ngạc nói.
- Vâng. Có chuyện gì sao?- Cô trừng mắt nhìn Kiệt như nói ý hâm dọa gì đó làm anh im bặt.
- À, không có gì đâu.- Kiệt nói.
Cô bước đến trước mặt anh và nói:
- Tôi sẽ nghỉ tuần vì có việc và tôi cũng đã xếp lịch trình cho anh trong vòng tuần rồi đấy.- Cô nói rồi đưa sấp giấy cho anh.
- Cô...cô nghỉ tuần lận sao? Ở đây nhiều công việc lắm mà, cô phải giúp tôi với chứ.- Anh ngạc nhiên nhìn cô.
- Xin lỗi. Tôi còn việc bận không thể giúp anh.- Cô nói bằng giọng lạnh lùng đến thấu xương làm người sững sờ. Tại sao cô lại lạnh lùng đến thế.
- Ừ ừ.- Anh nói lắp bắp.
- Vậy xin phép.- Cô nói rồi chuẩn bị đi ra khỏi phòng nhưng bị kéo tay.
- Anh cần nói chuyện với em.- Kiệt nhìn cô với vẻ dứt khoát.
- Tôi và anh có chuyện gì để nói thưa Phó Chủ Tịch Phong.- Cô không mảy may quay lại và nói bằng giọng như không quen biết nhau. Anh sững sờ trước cách nói xa lạ đó và nó làm anh đau lắm.
- Tại sao em lại thay đổi nhiều như vậy chứ?- Kiệt nhìn cô.
- Tôi thay đổi hay không thì liên quan gì đến anh chứ.- Cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam đó.
- Em... - Kiệt nghẹn lời.
- Vậy bây giờ cảm phiền anh buông tay tôi ra.- Cô nói rồi giật tay mình ra nhưng không được.
- EM TRẢ LỜI ANH ĐI.- Kiệt quát vào mặt cô.
- ANH LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ TÔI PHẢI TRẢ LỜI ANH CHỨ. ANH LÀ NGƯỜI KHÔNG XỨNG ĐỂ NHẬN CÂU TRẢ LỜI CỦA TÔI VÀ ANH MÃI MÃI KHÔNG NHẬN ĐƯỢC CÂU TRẢ LỜI CỦA TÔI. ANH BIẾT RÕ NGUYÊN NHÂN LÀM TÔI THAY ĐỔI THÌ TẠI SAO CÒN HỎI HẢ? ANH LÀ MỘT THẰNG CON TRAI LĂNG NHĂNG, SỞ KHANH VÀ ĐÁNG GHÉT NHẤT ĐỐI VỚI TÔI. TÔI- HẬN- ANH.- Cô hét lên và gằn chữ cuối trong sự đau lòng tột độ. Kiệt cũng không khác gì mấy, từng lời cô nói ra làm anh đau thấu tim, lòng thắt và như từng cây kim đâm sâu vào tim anh vậy. Anh đau lắm cô có biết không. Anh dần buông thỏng tay cô ra và đứng ngơ ngác nhìn cô đang chạy ra khỏi phòng, còn anh thì đứng nhìn mà không làm gì được gì, chỉ nhìn theo với sự đau lòng trong tim mà thôi.
Còn Anh thì từ nãy đến giờ nhìn người mà khó hiểu, người đó là gì của nhau mà nói những lời như vậy với nhau và giữa người đã xảy ra chuyện gì chứ.
- Anh là gì của cô ta?- Anh hỏi Kiệt.
- Tôi là người yêu cũ của cô ấy.- Kiệt nói nhưng dáng vẻ vẫn thẫn thờ.
- Cái Gì? Anh là người yêu cũ của cô ta. Vậy giữa anh và cô ta đã có chuyện gì.- Anh ngạc nhiên vô cùng nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi chuyện.
- Chuyện dài lắm, không tiện kể.- Kiệt trả lời.
- Cô ta đau lòng như vậy thì anh đã làm gì cô ta hả? - Bây giờ thì anh đã không chịu nỗi nữa rồi. Anh nói bằng giọng giận dữ rồi lao tới chỗ Kiệt nắm cổ áo Kiệt.
-----------------------------------------------------
Lưu Khánh Đăng- Kurosawa Shiro: Bạn trai cũ của nó. Vì một lý do mà người chia tay nhưng vẫn chưa hết yêu nhau. Là Chủ Tịch tập đoàn K.F. Là người Nhật- Anh. Tính cách: Tốt bụng, hiền lành nhưng sau này vì yêu nó quá nên mù quáng. Phong Hải Kiệt- Kim Sung Won: Bạn trai cũ của cô. Cũng vì một lý do mà chia tay và cũng chưa hết yêu nhau. Là Phó Chủ Tịch tập đoàn P.A. Là người Hàn- Anh. Tính cách như Đăng nhưng sau này thì yêu cô quá nên đâm ra xấu xa hơn chút.
----------------------------------------------------