- Này, người có đi qua dự đám cưới của anh Zen không vậy.- Anh khoanh tay nói với hắn và cậu. người đang ở trên xe Hắn để trở về nhà.
- Đương nhiên rồi. Chúng ta không đi thì sẽ... Chết với anh ấy đấy.- Cậu vừa nói vừa rùng mình.
- Vậy giờ chúng ta sẽ ra bay. Tôi đặt rồi đấy.- Anh nói.
- Lâm sao thế? Nói gì đi chứ.- Cậu nói.
- Đang trên mây đó. Chắc là đang nghĩ tới khỏanh khắc được làm xyz với em xinh đẹp đây mà. Haha.- Anh chống cằm nhìn hắn đang lái xe mà tâm trí toàn trên mây nên nói vài câu trêu hắn.
- Sao không thấy động tĩnh gì hết vậy? Này, Lâm mày sao vậy?- Cậu lắc lắc vai hắn.
- Gì?- Hắn trả lời sau khi bị cậu làm cho giật mình mà thoát khỏi dòng suy nghĩ mơn man của mình.
- Sao mà lơ ngơ như người mất hồn vậy?- Anh hỏi.
- Không có gì đâu. Tới nhà rồi xuống thôi.- Hắn nói rồi mở cửa xe đi thẳng vào nhà, bỏ lại thằng bạn đang nhìn nhau không biết nói gì.
- Haizzz...- Anh và cậu thở dài lắc đầu ngao ngán nhìn nhau rồi cũng bước vào nhà theo hắn.
___________________________
giờ tại sân bay Nội Bài đang có cô nàng xinh đẹp như tiên giáng trần đang bước xuống xe. người khuôn mặt lạnh lùng như băng, ngũ quan vô cùng đẹp mà cùng kết hợp nhau trên khuôn mặt thì trở nên tuyệt đẹp nhưng rất tiếc là lại bị một chiếc mặt nạ đang che mất. Áo crop-top đen cùng quần da bó sát đen, khoác ngoài là một chiếc áo da. Mang boot cao màu nâu và buộc mái tóc bạch kim lên cao. Trên tay thì đang kéo một chiếc vali đen cùng một cái túi xách xám. Đó không ai khác ngoài nó- Hàn Nguyệt. Người theo sau đó là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp với nét cá tính và năng động. Áo sơmi trắng cột vạt áo ở ngang eo và săn tay áo tới khủy tay vô cùng năng động, váy ngắn màu đen cùng giày boot đỏ tới gối. Tay kéo theo một vali đỏ và kèm theo đó là một cái túi xách ( khá) nhỏ. Đó không ai khác ngoài cô- Hàn Linh. Còn cô gái đi sau cuối cùng là một người với khuôn mặt chững chạc và nghiêm túc. Áo phông trắng cùng quần kaki đen, mang giày bata cao cổ màu đen huyền. Trên tay cầm vali xanh dương cùng một túi xách xanh dương nốt. Đó không ai khác là nhỏ- Hàn My. người từ từ tiến đến chổ soát vé và vào thẳng trong máy bay chờ máy bay cất cánh. Tụi nó mỗi người một việc, không ai làm phiền ai, nó đeo tai phone và ngắm nhìn bầu trời cao vút với những ngọn gió từ các máy bay đang từ từ bay cao phía bên kia. Nó đang chống cằm vừa suy nghĩ mông lung về hắn, hắn đã biết nó là ai rồi. Có lẽ hắn sẽ sợ nó khi nó là người giết người không ghê tay và còn nguy hiểm hơn hắn rất nhìều. Tàn nhẫn, lạnh lùng, bí ẩn là những từ để miêu tả nó, nó luôn được biết đến với cái tên Scalet huyền thoại - Đại Tỷ của Tam Sứ Giả Thần Chết vô cùng tàn nhẫn. Ai đụng đến nó không bao giờ được sống yên ổn. Hắn sẽ kinh tởm nó chăng? Những việc nó đã làm sao có thể được tha thứ và thông cảm chứ. Nó tự cười chế nhạo bản thân, nó cảm thấy tim đang dấy lên cảm giác hơi đau. Vì sao tim nó lại đau khi nghĩ tới hắn sẽ kinh tởm nó chứ? Tại sao lại như vậy? Nó thích hắn rồi sao? Không thể như thế? Không phải đâu? Nó không thể nào thích hắn được. đứa chỉ mới làm việc và ở cùng nhau , tuần thôi cơ mà. Chắc là nó tưởng tượng thôi. Nó tự lắc đầu sua đi suy nghĩ ấy rồi từ từ nhắm mắt tận hưởng bài hát từ tai phone.
Cô đang ngồi chơi game và cứ tủm tỉm cười mãi như điên làm ai cũng quay sang nhìn thử xem có con điên nào mới vừa trốn viện tâm thần ra để đi máy bay.
- Ê mày điên à? Làm gì mà vừa chơi game vừa cười như thần kinh thế? - nhỏ ngồi kế bên cô, quay sang nhìn con nhỏ bạn mình đang cười như điên như dại.
- Tao đang ibox game với thằng này nè, trời ơi. Thằng này nó ngu lắm, tao kêu nó làm gì nó cũng làm nhá. Kêu nó tặng tao viên kim cương Viễn Lam nó cũng cho, kho báu mỏ vàng nó cũng cho luôn. Ghê chưa. Haha coi bộ hôm nay tao vớ được một thằng đại gia ngu rồi.- Cô vừa nói vừa chỉ vào điện thoại.
- Mày... Mày rảnh thế.- Nhỏ nhìn con bạn mình đang chơi game mà cứ cười như dại, thở dài ngao ngán và cạn lời không nói được gì. Nhỏ quay qua nhìn nó thấy nó đang chống cằm nhìn ra cửa sổ ánh mắt nhìn xa xăm vô cùng nên nổi lên trong lòng tính hiếu kỳ liền hỏi.
- Này, Nguyệt mày sao vậy? Suy nghĩ mà ánh mắt xa xăm thế.- Nhỏ hơu hơu tay trước mặt nó làm nó giật mình lấp bấp.
- Không, không có gì đâu.
Nó trả lời lấp bấp làm nhỏ kinh ngạc vội lùi về phía sau và mặt trợn to.
- Trời ơi, con Nguyệt nó cũng có lúc nói lấp á. Chuẩn bị di cư qua nước nhanh đi. Có chuyển biến lạ rồi.
- Gì? Mày nói gì chứ My? Con Nguyệt mà cũng biết nói lấp ư? Nguyệt ơi, mày bị sao thế nói tao nghe đi. - Linh lây lây tay nó, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
- tụi bây mới điên đấy. Tao không sao cả.- Nó nói rồi quay ra cửa sổ nhìn tiếp.
- Ơ, con này lạ nhể?- Cô và nhỏ nhìn nhau mà không hiểu gì. Đành quay qua làm việc mình đang làm là cô ibox game, nhỏ thì đeo tai phone nghe c nhắm mắt thong thả tận hưởng giấc ngủ.
Khi đó ở dưới sân bay cũng náo nhiệt vô cùng với anh chàng hoàng tử bước xuống chiếc siêu xe sang trọng. Người đầu tiên đi ra trước trong người là một anh chàng cao to, vô cùng điển trai, ai nhìn cũng phải ngất ngây con gà tây luôn. Áo thun đen cùng áo khoác kaki đen bên ngoài, quần jeans mài rách cùng giày boot tới gối. Tóc bạch kim được vuốt ngược vô cùng lãng tử. Chàng trai thứ bước xuống cũng đẹp trai vô cùng, áo sơ mi trắng cùng quần kaki đen và bên ngoài ngang hông là áo sơ mi sọc caro đỏ đen cột trước bụng vô cùng năng động. Mang giày bata đỏ và mái tóc mái xéo điển trai. Không quên đội thêm mũ lưỡi trai đỏ hình đầu lâu, đội ngược vành ra sau vô cùng cá tính. Chàng trai cuối cùng cũng năng động chả kém, áo phông xanh cùng quần jeans mài rách với giày boot tới ngang cổ chân và không quên đeo kính mác. chàng trai làm cả sân bay đứng hình với vẻ đẹp trai cùng lãng tử. chàng trai đó chính là Hắn, Anh và Cậu. người bước song song nhau đến chỗ soát vé nhưng...
- AAAAAAAAA... Oppa của chúng em.- Từ đâu đám con gái từ xa chạy đến phía tụi hắn, trên tay cầm băng rôn đủ khẩu hiệu. " Oppa Lâm ơi... em yêu anh". " Oppa Khánh ơi... làm bạn trai em nha"! " Oppa Tuấn ơi... Lấy em làm vợ nha"! Các tấm băng rôn từ từ tiến gần đến tụi hắn hơn. người quay lại nhìn mà ngán ngẩm không tả nổi.
- Nhanh, nhanh. Chạy thôi!- Cậu đẩy người tụi hắn đi đầu bắt đầu chạy rồi quay lại quơ quơ tay.- Bye bye nha, Bác Lâm nhanh lên.
- Vâng ạ!- Người trung niên đằng sau xe đang cùng người vệ sĩ mặc đồ đen vác cái vali to đùng của người.- Nhanh lên nào.- người cũng từ từ chạy theo tụi hắn.
- AAAA Oppa ơi... đợi tụi em...- Đám đông đó vẫn chạy theo nhưng bị bảo vệ chặn lại.- Ơ cái ông này, tránh ra coi nào...
- Xin các cô về, đừng làm phiền những vị khách ở đây.- Chú bảo vệ giang tay ngăn cản và nói.
Và sau đó là những câu trách móc, chửi rủa của đám con gái về chú bảo vệ đó rồi cũng từ từ giải tán khỏi sân bay.
tụi hắn thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm lên máy bay. Công việc ba người đang chuẩn bị làm là: Hắn ngồi một mình ở trên đang lấy laptop ra giải quyết vài hợp đồng của công ty bên Nhật, tụi hắn ngồi sau cứ nhấp nhỏm chòm lên phía trước nhìn hắn đang tập trung làm việc." Sau kì thế nhỉ, Lâm cứ bị thế nào ý. Suốt thời gian ngồi trên xe đến sân bay chẳng nói gì cả, thật kì lạ. Mà còn hay lơ ngơ như người mất hồn nữa chứ." cậu quay sang thì thầm với anh. Thật ra là chỉ có một mình cậu thấp thỏm thôi à, cậu chòm lên chòm xuống suy ngẫm và suy đoán xem tại sao hắn lại như thế rồi thì thầm nói với anh. " Thì lúc nào nó mà chả thế, tính bẩm sinh có rồi mày ơi". Anh đang chơi game cũng giải thích cho cậu hiểu. " Ừ chắc vậy". Cậu suy ngẫm ra ngồi ngay ngắn lại lấy tay phone ra nghe, anh thì cứ cười cười mãi làm cậu phải quay qua nhìn anh mà chửi.
Thế là chuyến bay của người đến Nhật trên cùng một chuyến bay nhưng không ai biết.