- AAAA.... - Tiếng la thất thanh của cô gái vang lên. Đó là tiếng la của Nhỏ và Cô.
Phòng Tổng Giám Đốc Hàn: Phòng Nhỏ làm việc.
- Ô, gặp lại nhau rồi ha. Có duyên ghê.- Cậu có hơi ngạc nhiên nhưng lại khá vui mừng vì được gặp lại nhỏ. Thì ra thư kí của cậu là nhỏ. Có duyên đó nha, vui rồi đây." Em chết với anh, Ha Ha". - Cậu nghĩ rồi cười thầm.
- Anh... Anh là... Tổng Giám... Đốc Hàn.... À?- Nhỏ ngạc nhiên cực độ nên nói lắp luôn. Hôm qua, dùng mĩ nhân kế với cậu, còn dẫm vào chân cậu nữa chứ. Không biết ổng có trả thù không đây.Ôi trời ơi, khổ ghê, gặp cậu là Tổng Giám Đốc nữa chứ. Chết tiệt, làm sao đây.
- Ừ, có vấn đề gì sao? Hôm qua sao nhỉ?- Cậu đan tay vào nhau chống cằm nhìn nhỏ.
- Sao là sao? Chả sao?- Nhỏ mạnh miệng nói. Kệ đi, Tổng Giám Đốc thì sao chứ. Nhỏ sợ chắc.
- Ô, vậy à! Dùng kế với tôi luôn đấy. Dùng nhan sắc với tôi à! Cô cũng to gan đấy.- Cậu đứng lên tiến lại gần nhỏ, nâng cằm nhỏ lên.
Nói giọng đe doạ. Nhưng nhỏ chả sợ đâu, sao chứ, cậu ức hiếp nhỏ đấy à, mơ đi cưng à.
- Ừ, đấy thì sao.- Nhỏ hất tay cậu ra khỏi cằm mình rồi đi qua cậu lại ghế sopha ngồi tự nhiên.-Vào vấn đề đi, tôi sẽ làm thư kí của anh từ bây giờ. Sao? Cần kiểm tra năng lực không nào?
- Okay. Sắp xếp lịch ngày mai và hôm nay cho tôi đi.- Cậu về chỗ bàn làm việc của mình cầm một sấp tài liệu đưa nhỏ. " Để xem cô giỏi tới đâu mà tự tin như vậy" - Cậu nghĩ rồi nhếch mép nhìn nhỏ.
- Được rồi.- Nhỏ cầm sấp tài liệu ấy rồi nhìn sơ qua, nhếch mép. Cậu coi thường nhỏ thế cơ à, bỏ cái suy nghĩ đó đi. Nhỏ đường đường là tiểu thư tập đoàn M&B lớn tư thế giới nhưng nhỏ không như các cậu ấm cô chiêu suốt ngày ăn chơi không chút tài trí gì nhé. Nhỏ thông minh lại quyết đoán nên papa nhỏ đã cho nhỏ đảm nhiệm chức Phó Chủ Tịch của tập đoàn rồi. Nhỏ cũng đã tốt nghiệp các trường đại học bên Mĩ, Anh và Pháp loại xuất xắc luôn rồi. Không dễ coi thường nhỏ đâu, tuy là con gái nhưng nhỏ lại thông minh, có tính lãnh đạo cao nên được papa giao phó khá nhiều công việc. Vì thế nhỏ có khá nhiều kinh nghiệm, với lại nhỏ hay làm thư kí cho nó , lần nên cũng khá am hiểu về việc làm thư kí này.
Sau ' nhỏ đã làm xong, đứng lên đưa cho cậu, cậu ngạc nhiên về thời gian nhỏ làm quá nhanh, với thư kí trước kia của cậu thì phải ' mới xong cơ. Nhỏ thật không dể khinh thường rồi đây. Đưa lại cho nhỏ, cậu nói:
- Cô cho tôi biết hôm nay chúng ta có lịch trình như thế nào đi.
- Okay. Chiều nay lúc giờ, anh sẽ đi dự tiệc ở biệt thự Hồng Lan cùng Phó Chủ Tịch Trần và Chủ Tịch Võ. - Nhỏ dõng dạc nói to.
- Rồi, cô được nhận. Bây giờ tôi mời cô đi ăn trưa được chứ.- Cậu nghiêng đầu nhìn nhỏ.
- Được thôi. Phiền anh.- Nhỏ cười nhẹ nhưng không thể không lọt vào tầm mắt cậu, cậu bất giác đỏ mặt khi thấy nụ cười nhẹ ấy của nhỏ." Dễ thương quá!"- Cậu nghĩ rồi lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy.
- Đi thôi.- Cậu nói rồi đi ra phía cửa.
- Ừ.- Nhỏ nói rồi theo sau cậu. người hướng về phòng ăn của công ty.
Phòng Phó Chủ Tịch Trần: Phòng Cô làm việc.
Sau tiếng hét thất thanh của cô, cô liền bịt miệng mình lại còn anh thì nhíu mày nhìn cô. Anh khá ngạc nhiên khi cô lại là thư kí mới của anh. Có khi lại có duyên trời sắp đặt ý ( tg sắp đặt đấy). Kì nay cô toi rồi, gặp trúng anh là thôi rồi.
- Tại sao... Anh lại... ở đây?- Cô lắp bắp hỏi anh.
- Tại sao tôi lại không ở đây chứ?- Anh nhìn cô nhíu mày rồi nghiêng đầu hỏi cô.
- Anh là ai mà lại ngồi ở bàn Phó Chủ Tịch hả? Ông ta đâu rồi, anh giấu rồi đúng không? Mau mang ông ta ra đây, nhanh lên. - Cô đi vào lục tứ tung để hi vọng anh không phải là Phó Chủ Tịch Trần. Cô không thể làm thư kí cho anh được. Vụ ở trung tâm thương mại The Sun cô chửi anh như thế, còn mặt mũi đâu mà làm thư kí cho người ta nữa. Anh mà làm gì cô thì cô không chắc được đâu. Sắp toi rồi.
- Ai ở đâu? Tôi là Phó Chủ Tịch Trần đây. Cô kiếm ai nữa.- Anh đứng lên đi lại sopha ngồi uống trà.
- Cái gì? Không phải chứ?- Cô hét lên rồi chạy lại trước mặt anh, trừng mắt nhìn anh ngạc nhiên hỏi để xác minh.
- Có vấn đề gì sao.- Anh nhìn cô.
- À, không...không có gì.- Cô cười trừ rồi chạy tới ghế sopha ngồi xuống.- Vậy từ nay tôi phải làm thư kí cho anh á.
- Đúng.- Anh bình thản nói.
- Hả? Chắc chứ?- Cô hơi bị ngạc nhiên đấy. Cô không muốn làm đâu.
- Chắc. Cô không làm à, sợ tôi à - Anh nhếch mép nói.
- Hừ, tôi mà phải sợ anh á. Làm thì làm, chả sợ.- Cô nói. Cô là ai chứ, cô mà phải sợ anh ư. Cô tới đây để dạy dỗ cho anh chứ không phải cho anh hành hạ đâu. Nếu muốn hành hạ thì.... Cô sẽ hành hạ ngược lại anh đấy.
- Tốt. Bây giờ cô hãy làm lịch trình hôm nay và đọc nó lên cho tôi.- Anh đưa sấp giấy cho cô.
- Okay.- Cô nói rồi cầm lấy sấp giấy đọc sơ qua rồi nhếch mép nhìn anh. Cô dõng dạc nói với anh:
- Chiều nay lúc giờ, anh cùng Chủ Tịch Võ và Tổng Giám Đốc Hàn đến dự tiệc ở Biệt thự Hồng Lan.
- Được.- Anh nói rồi đứng lên đi vế phía cửa nói tiếp.- Cô có muốn đi ăn trưa với tôi không.
- Cái gì? Tôi có nghe nhầm không vậy nhỉ? Anh mời tôi đi ăn, người như anh mà cũng biết mời người ta đi ăn sao. Chuyện lạ à nha.- Cô xổ tràng móc xéo anh.
- Bây giờ cô có muốn đi hay không đây.- Anh bực nói.
- Đi thì đi.- Cô nói rồi theo sau anh đi xuống phòng ăn.
Phòng Chủ Tịch Võ: Phòng Nó làm việc.
Nó đã gõ cửa lần rồi mà vẫn chưa ai nói gì nó đành mở cửa vào luôn. Vừa bước vào đã thấy một anh chàng nằm trên sopha ngủ. Mái tóc bạch kim giống nó nhưng có vài sợi đỏ, lông mi dài cong vút, đôi môi đỏ đỏ quyến rũ. Anh chàng đó đang mặc một chiếc áo sơmi trắng bung cúc đầu và quần âu đen. Anh chàng chắc đang ngủ rất ngon lành nên không chẳng biết nó vào. Đó không ai khác ngoài Hắn_Võ Minh Lâm.
Nó bước tới gần hắn, khôm người xuống kề miệng sát tai hắn nói:
- Thư kí tới rồi, anh dậy đi.
Giọng nói lạnh băng phả vào tai hắn mát mát. Hắn chẳng buồn mở mắt, quơ tay vô tình chạm vào da nó, da nó rất mềm và mịn. Hắn vươn tay kéo nó về phía mình nhưng quá bất ngờ nên nó mất thăng bằng ngã vào người hắn và... MÔI CHẠM MÔI rồi.
Nó trừng mắt nhìn kẻ đang cướp mất nụ hôn đầu mình giữ gìn chưa cho bất cứ kẻ nào dám lấy mà bây giờ hắn lại cướp mất. Tuy là dân chơi nhưng nó chưa bao giờ cho ai đụng vào người mình trừ người thân dù chỉ là một cái nắm tay hay ôm. Bây giờ hắn đã làm vậy thì hắn phải trả giá. Còn Hắn thì lại rất thích, vừa ngọt vừa mềm nữa. Hắn từ từ mở mắt thì hiện ra trước mắt hắn là một cô gái có khuôn mặt đẹp như tiên nữ giáng trần, đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo, đôi môi anh đào, mũi cao. Khoản phút sau, người sắp mất hết hơi thở cuối cùng thì hắn mới rời môi nó. Khi đã được tha thì nó giơ tay lên tát cho hắn một cái mạnh rồi đứng lên đi ra khỏi phòng.
Hắn ngơ ngác nhìn nó ra khỏi phòng, hắn bị ăn tát sao. Từ lúc nhỏ tới giờ chưa bao giờ hắn bị đánh mà bây giờ vì một nụ hôn mà hắn bị ăn tát. Vả lại, hắn đã quen biết bao nhiêu cô gái, ai cũng thích hắn làm vậy mà bây giờ nó làm vậy. Nó quá kì lạ, tay bất giác đưa lên môi rồi đưa lên nhìn, người nó có mùi oải hương rất dễ chịu. Nó có một sức hút mãnh liệt, khuôn mặt đẹp như tiên nữ giáng trần, đôi mắt lạnh lùng làm nó rất quyến rũ.
" Cạch"
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì tiếng mở cửa phá tan nó. Nó bước vào với khuôn mặt lạnh không thể nào lạnh hơn được nữa. Bước tới gần hắn, kề sát miệng mình vào tai hắn rồi nói: - Tốt lắm, dám lấy mất nụ hôn đầu của tôi, giỏi đấy. Nhưng mà anh sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm với tôi ngày hôm nay.