Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

chương 62: vá áo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốn người nghe Mạc Vũ nói chắc, đưa mắt nhìn nhau. Võ Thừa Du quay sang lão già nói: “Lão thấy thế nào?”

Lão già gật đầu, không cho ý kiến.

Võ Thừa Du lại hướng mắt nhìn em trai và tên Võ Văn Lương. Cả hai cũng gật đầu không cho ý kiến gì.

“Được lắm, chúng tôi đồng ý!”, Võ Thừa Du hướng Lý Tiềm Xuân nói.

Lý Tiềm Xuân không phải người thiếu tinh tế, để ý thấy hắn từ khi bước vào lều, mắt chỉ một mực nhìn mình, cử chỉ bất nhã đã không lấy gì làm thoải mái. Nghe hắn nói chỉ lạnh nhạt gật đầu. Mạc Vũ mừng thầm nói: “Các vị không còn gì khuất mắt nữa chứ?”

“Không có!”

Mạc Vũ đưa thanh đoản kiếm rạch lấy lớp áo ngoài một đường, lấy ra ba tấm chi phiếu một trăm năm mươi nghìn kim ngân đưa đến tay cho Võ Thừa Du. Nói ra thật là may, ngày lên đường Mạc Vũ nhờ Đinh Bật mở bảo rương lấy tất cả kim ngân bên trong đến ngân hàng ‘Đại Lợi’ quy đổi ra chi phiếu để thuận tiện khi dùng đến. Cậu nhờ Diễm Lan rạch lớp áo, giấu chi phiếu vào trong rồi vá lại phòng ngừa vạn nhất. Nào ngờ lại dùng đúng vào cái dịp chẳng biết tốt hay xấu này.

Mạc Vũ vốn chỉ muốn trêu đùa hai anh em Võ gia một vố. Hành chúng phải chạy đông, chạy tây một chuyến cho bỏ ghét. Nào ngờ cái đỉnh vừa xuất hiện, người trong mặt sợi dây chuyền đã phán ngay như vậy làm sao không để tâm đến được, còn có phần hồi hợp chờ mong. Trong bụng còn dự tính trước chẳng may chúng không đồng y bỏ đi thì tính thế nào! Giá cao hơn nữa thì phải xoay sở ra sao! Trong giây lát cậu còn nghĩ tới khả năng dụ chúng đến võ quán cạy nhờ Đinh Bật, Nguyễn Bành Thái trợ giúp một tay, vạn nhất chúng giở trò mang cái đỉnh rời đi.

Bình thường cậu không phải là người tiêu pha bừa bãi, hoang phí, hơn nữa người trong mặt dây chuyền chẳng có lý do gì để lừa đảo mình, thành thử mới tiêu một lúc sạch sẽ mấy trăm nghìn kim ngân. Dùng một lúc hết sạch số tiền lớn như vậy, nói sao cũng đau lòng không ít.

Cả bốn nhận xong chi phiếu rời đi. Mạc Vũ tiễn bốn người ra khỏi lêu, đứng đợi chúng đi cả mới yên tâm hỏi: “Ông có nói thật không, cái đỉnh ấy có thể trợ giúp tôi trong rèn luyện thực lực hay sao?”

Người trong mặt dây chuyền không đáp mà cười khanh khách: “Lão giáo hoàng Cổ Vương hay biết pháp bảo trấn giáo của mình bị đem ra bán với cái giá ấy, hẳn tức đến cắn lưỡi mà chết mất ha ha…”

Mạc Vũ nghe người trong mặt dây chuyền cười khanh khách thì làm bực hỏi: “Ông nói xem nó có lợi ích gì nào?”

Người trong mặt dây chuyền lầm bầm nói gì đó, chợt nói vội: “Mi mau mau đem Huyết Ma Cổ Đỉnh giấu đi, lộ ra ngoài khéo lại rước lấy tai họa sát thân!”

Mạc Vũ còn chưa biết công năng của cái đỉnh đó ra sao, chợt nghe người trong mặt dây chuyền nói, không khỏi giật mình hỏi: “Ông xúi tôi mua nó chỉ để rước họa vào thân thôi à! Làm sao có thể giấu nó đi cho được?”

“Pháp bảo đúng ra cần phải có thần niệm cường đại của người đạt thực lực Thần Tướng mới chi phối được. Ta sẽ giúp mi khôi phục lại hình dạng ban đầu của nó. Mau đưa ta đến cái đỉnh, lỗ hổng trên mặt dây chuyền sắp khép lại rồi.”

Mạc Vũ vội quay vào trong lều, thấy Lý Tiềm Xuân vẫn chăm chú đi quanh cái đỉnh dò xét, vẻ mặt không có chút hứng thú nào với nó. Cô thấy Mạc Vũ đi lại còn chưa kịp hỏi, đã thấy trước mắt lóe lên ánh sáng chói lóa. Khi nhìn lại thấy cái đỉnh đã thu nhỏ chỉ bằng quả nho, nằm lăn lóc dưới sàn, trông kỹ không khác gì cái lục lạc đeo cổ gia súc.

Mạc Vũ cúi xuống cầm nó lên tay, còn bao nhiêu là câu muốn hỏi chẳng qua vừa rồi cậu thấy mặt dây chuyền lóe lên ánh sáng xanh, biết chắc lỗ hổng trong mặt dây chuyền đã khép lại rồi. Đành phải đợi đến dịp khác mà thôi.

Mạc Vũ thấy cái đỉnh chỉ còn bằng quả nho thì lấy làm thích lắm, càng thêm tin tưởng người trong mặt sợi dây chuyền nói là đúng.

Mạc Vũ nhờ Lý Tiềm Xuân dùng sợi dây thật chắc, cột thắt một tai đỉnh đeo vào người. Rồi mới giải thích sơ qua một lượt, nhưng không đề cập gì đến người trong mặt sợi dây chuyền.

“Cái đỉnh này không ngờ lại có tác dụng ghê gớm như vậy, cậu cẩn thận khéo lại rước họa vào thân!”, Lý Tiềm Xuân nghe Mạc Vũ giải thích tường tận lý do làm sao lại bỏ ra ngần ấy kim ngân mua lại nó. Trong bụng có chút bán tín bán nghi. Cô từ bé đã từng thấy qua một số cổ vật có tác dụng hỗ trợ người luyện thể, nhưng nhìn cái đỉnh đó thế nào cũng không thấy chỗ khác biệt, ngoài cái vẻ ngoài tà ma và khí lạnh của nó phả ra. Cô chợt thấy áo ngoài Mạc Vũ cậu rạch ra lấy chi phiếu trước đó, để lòi cả lớp vãi lót bên trong thì phì cười. Cô tìm kim se chỉ, mới bảo Mạc Vũ cởi ra, ngồi cạnh đèn dầu vá lại vết cắt.

Mạc Vũ ngồi tựa đầu lên bàn ngắm Lý Tiềm Xuân không chớp mắt, cô phì cười nói: “Trời còn chưa sáng hẳn, cậu không chợp mắt đi một lúc.”

“Tôi nhìn chị thôi đã bằng ngủ mấy ngày, mấy đêm rồi.”, Mạc Vũ vẫn ngồi lì trên ghế, không chịu rời đi, miệng cười hì hì.

Lý Tiềm Xuân hai má ửng hồng, khẽ lắc đầu nói: “Vậy thì tôi mặc kệ cậu, không thèm quan tâm đến nữa.”

Lý Tiềm Xuân vá xong áo, thấy Mạc Vũ ngủ gục trên bàn thì nhoẻn miệng cười. Cô đến giường mang ra một tấm chăn mỏng khoác lên người cậu, mới quay lại ghế ngồi chằm mắt nhìn Mạc Vũ, có mấy phần si mê. Chợt nghe bên ngoài lều có tiếng động thì bừng tỉnh hỏi: “Ai đó?”

Mạc Vũ nghe Lý Tiềm Xuân nói thì giật mình tỉnh dậy, thấy cô đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng, thổi tắt đèn dầu, khẽ nói: “Có người bên ngoài!”

Ngọn đèn vụt tắt, trong lều tối đen như mực, Mạc Vũ đưa tay ra trước quờ quạng chụp được tay Lý Tiềm Xuân mới nói: “Lý nào hai anh em Võ gia kia quay lại!”

Ngoài lều một bóng người sãi bước chạy xa, khi dừng lại thì khẽ ho xụ xụ mấy tiếng. Hắn không ai khác chính là Võ Thừa Du. Trước đó không lâu, cả bốn chia chát xong phần mình. Hắn cùng em trai ngay trong đêm đi về hướng võ quán Hữu Quan, còn lão già và tên Võ Văn Lương thì quay về thị trấn Diễn Ngọc.

Võ Thừa Du là người đa đoan, lắm kế, trên đường đi không còn quẫn trí bởi hình ảnh của Lý Tiềm Xuân. Hắn lại nghĩ tới giao dịch vừa rồi phát hiện có chút trái quấy, nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy mấu chốt bất thường bên trong. Chợt Võ Thừa Lịch cười nói: “Cuối cùng cũng tháo được cái ách ra khỏi cổ rồi, chúng ta tha hồ mà rong rủi đây đó. Với mấy chục nghìn kim ngân trong tay tha hồ mà tiêu sài. Đến bao giờ mới hết được.”

Võ Thừa Du ‘a’ lên một tiếng, Võ Thừa Lịch liền hỏi: “Anh sao vậy?”

“Tôi có chút chuyện phải làm. Chú đi đến võ quán trước đi!”, Võ Thừa Du nói rồi xoay người chạy về thôn, tìm đến cái lều của Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân.

Võ Thừa Du đục một lỗ nhỏ trên lều nhìn trộm Lý Tiêm Xuân say sưa may vá, vẻ mặt lúc trầm tư, lúc mỉm cười càng thêm xinh đẹp. Hắn càng nhìn càng mê mệt. Chợt lại thấy cô đắp chăn, ngắm nhìn Mạc Vũ si mê không khỏi hậm hực, nổi máu ghen tuông vô cớ, trống ngực đập thình thịch, không kìm được vung tay đánh vào vách lều. Thấy Lý Tiềm Xuân phát hiện, thổi tắt đèn thì tự trách mình đoản trí quá, vội vàng chạy xa ho xụ xụ mấy tiếng giận dữ thầm nhũ.

“Lý nào một cô chủ Dương gia ở Diễn Long lại đi cùng một tên tùy tòng, thực lực chưa đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường đến tận đây. Phi lý hết sức! Nhưng tại sao nhỉ?”

Ban đầu hắn nghe Mạc Vũ tự xưng là người Dương gia thì có chút sợ hãi, nhưng mãi đến khi nghe Võ Thừa Lịch nhắc tới câu ‘có kim ngân trong tay’, mới nhớ đến việc Mạc Vũ lấy dao rạch áo lấy chi phiếu. Lúc đó hắn mới hay rõ cậu chưa bước vào chuẩn mực Rèn Luyện Trường. Hắn càng nghĩ càng đau đầu. Không biết hai người Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân thật sự là ai!

Hắn nghĩ ngợi một lúc liền dậm chân hừ một tiếng thầm nhũ: “Mặc kệ chúng có là Dương gia hay Hồ gia đi nữa ta có sợ gì.”, Hắn nghĩ tới đây ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ dâm đãng, xoay người quay lại căn lêu.

Võ Thừa Du hướng căn lều chạy tới, chỉ mong bắt cho bằng được Lý Tiềm Xuân thỏa mãn ham muốn dục vọng của mình. Chợt thấy phía trước một bóng đen lù lù đột ngột xuất hiện, ngáng trước đường làm hắn suýt chút nữa là đụng phải: “Ai cảng đường ta đó?”

“Mi còn dám quay lại!”, Bóng đen hậm hực quát.

Võ Thừa Dư lùi lại mấy bước, vẫn không nhìn ra người trước mặt là ai thì hừ lạnh nói: “Ta quay lại thì liên quan gì đến mi.”

Bóng đen cười lạnh nói: “Không liên quan nhưng mi có hành vi ám muội đến người ta đang bảo hộ thì đáng phải chết.”

Võ Thừa Du nghe vậy, lập tức lật tay lấy ra thanh kiếm thủ vệ trước người. Chợt nghe bóng đen nói: “Ranh con mới ở tuổi tráng niên mà tinh lực đã suy kiệt đến xương tủy, rõ ràng là phường bất hảo, dâm ô quá mức mà ra. Mi theo con đường Sắc Luyện Trường so với Ám Luyện Trường còn đáng ghét hơn gấp mấy lần. Chết cho khuất mắt ta!”

Lời này vừa dứt, tia ý thức cuối cùng Võ Thừa Du cảm nhận được là đầu mình như có một tia nước chạy ngang qua mát lạnh rồi biến mất. Hắn mấy chục năm gây ra không ít sóng gió, chưa từng thất bại vậy mà chỉ trong chớp mắt đã chết không minh bạch, trong đầu còn vất vưởng bao nhiêu chuyện.

Nửa đầu Võ Thừa Du trượt xuống, máu theo đó phun lên thành vòi, tinh hồn siêu thoát chạy ra lập tức bị bóng đen thu vào trong Tù Hồn Điện.

Bóng đen lục loại khắp người Võ Thừa Du lấy đi bảo rương rồi xoay người bỏ đi mau vào trong thôn.

Nửa giờ sau có tiếng người gõ chuông thông báo bên đường có xác người, dân trong thôn lập tức đốt đuốc chạy lại xem, thấy một xác người đầu bị bổ đôi trông rất kinh. Tìm trong người không có giấy tờ tùy thân, lập tức cho người báo với trưởng thôn. Thoáng chốc mọi việc lại trở lại như trước, không còn ai hay biết có một Võ Thừa Du đã từng tồn tại trên đời này nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio