Bận rộn nửa tháng, vụ án của Hình Thiên Hải cuối cùng có thể kết án. Trong ngân hàng Giang Thành, ba khớp xương ngón tay đủ để chứng minh Lâm Kiều Kiều, Tống Duyệt và Lý Thúy Liên đều do anh ta giết. Bộ xương trong phòng làm việc ở bệnh viện là bằng chứng cho việc sát hại Lý Minh. Ngoài ra căn cứ vào lời hàng xóm tố cáo, việc đẩy Hình Thiểu Minh xuống lầu khiến đối phương tử vong là sự thật, không có cơ hội chối cãi.
Trừ việc này ra, những lần phạm tội khác đều có chứng cứ. Lần này, anh ta rốt cuộc không thể cãi chày cãi cối. Nhiều sự thật bị vạch trần nhưng anh ta vẫn không có phản ứng gì, hết sức bình tĩnh nhận tội.
"Chậc, tư chất tâm lý thật không giống người." Lâm Lang lấy làm kỳ lạ.
"Đây là do anh ta đã chết lặng, giết nhiều người, mất đi sự sợ hãi, bây giờ là mất luôn mạng sống của mình. Sống hay chết đối với anh ta cũng không có gì khác nhau." Lý Trường Phong nói.
"Biến thái thật, quả nhiên không phải là chuyện người phàm có thể hiểu. Anh ta nghĩ như thế nào mà giết người rồi cất giữ hài cốt, tháo xương ngón tay cất trong tủ sắt, còn đem toàn bộ xương cốt của một người đặt trong phòng làm việc của mình? Chẳng lẽ có thể trấn tà à?"
"Trấn hay không trấn thì tôi không biết, nhưng ai cũng có thể hiểu, nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. Cậu nhìn đi, anh ta bày ở đó hơn mười năm, nếu không phải dính đến vụ án của Tống Duyệt thì ai có thể nghĩ tới đó là xương người? Giải quyết nhanh gọn vấn đề vứt xác."
"Cũng có thể anh ta coi bộ xương kia là chiến lợi phẩm của mình, mỗi lần thấy đều có cảm giác vui thích, hoặc là thấy hưng phấn khi trả thù được. Còn có ba khớp xương ngón áp út nữa, mọi người đều biết ngón áp út đại diện cho hôn nhân, Hình Thiên Hải chỉ lấy đi ngón tay của mẹ và vợ, đoán chừng anh ta làm vậy để trừng phạt người phá hủy hôn nhân." Lâm Lang nói.
Mọi người đồng ý gật đầu, "Nói rất có đạo lý."
Lâm Lang lại nói, "chậc, đều là suy đoán của chuyên gia đó."
"Cắt, được rồi!"
Cả tập thể xem thường, Lâm Lang cũng không thèm để ý, cười đùa hí hửng với mọi người, khoảng thời gian này rất căng thẳng, hiếm thấy khi nào được rảnh, Lý Trường Phong cũng kệ họ.
Ông cầm văn kiện lên lầu, gõ cửa phòng Cố cục trưởng sau đó trực tiếp đi vào.
"Trường Phong à, mau vào mau vào, mới vừa pha được trà ngon, tới nếm thử đi." Cục trưởng Cố mười phần nhiệt tình gọi Lý Trường Phong.
Ông cũng không khách khí, kéo ghế ngồi xuống, chờ cục trưởng pha trà cho mình.
Cục trưởng vừa pha trà vừa tán gẫu, "Gần đây cậu rất giỏi nha, vụ án phá nhanh mà lại gọn, hiệu suất ngày càng cao!"
"Hầy, tài nghệ của tôi thì cục trưởng biết rồi đó, hơn mười năm khả năng chỉ vẫn nhiêu đó thôi, nếu có tiến bộ thì là nhờ công lao của những người trẻ tuổi hơn kìa."
Cục trưởng cười một tiếng, "Đó cũng là do có cậu lãnh đạo."
"Bây giờ có thể coi như là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đợt sóng trước bị vỗ vào nghỉ ngơi trên bãi cát rồi, người tuổi trẻ bây giờ tài năng lắm!" Lý Trường Phong thở dài nói.
Cục trưởng bưng trà tới, hiếm lạ hỏi, "Xem ra là một kho hạt giống tốt, ngay cả người trước giờ không chịu thua cũng phải bội phục. Rốt cuộc là ai vậy?"
"Lâm Lang, Vương Toàn, Tôn Thành, mấy người này không tệ, nhưng mà người tôi coi trọng nhất vẫn là Giản Diệc Thừa. Nghiêm cẩn, tỉnh táo, năng lực trinh thám mạnh, mấy vụ án gần đây đều là nhờ công của cậu ấy." Lý Trường Phong nói thật, từ vụ án của Thẩm Tinh đến vụ của Hình Thiểu Mạnh, đa số đều nhờ công Giản Diệc Thừa phát hiện đầu mối trọng yếu.
Cục trưởng đặt ly trà đi lên bàn, cố ý kéo dài mặt, "Được, hôm nay cậu không phải tới tìm tôi uống trà mà là tới có chuyện khác chứ gì?" Cả cục trên dưới ai chẳng biết ông không vừa mắt Giản Diệc Thừa.
Bị đoán được, Lý Trường Phong cũng không phủ nhận, "Tôi chỉ sợ cục trưởng bỏ lỡ nhân tài thôi. Đứa nhỏ Giản Diệc Thừa này không tệ đâu."
Không thể bởi vì ân oán cá nhân mà dùng việc công để báo thù riêng, mầm non tốt như vậy mà bị hủy hoại thì quá đáng tiếc. Cục trưởng bình thường làm việc nghiêm túc, chưa bao giờ thiên vị ai, không biết sao lần này lại như vậy.
Cục trưởng hiểu ý, trừng hai mắt, "Ở trong mắt cậu tôi chính là người công tư không phân biệt được sao?"
Lý Trường Phong cười nói, "Sao có thể chứ, cục trưởng ở trong lòng tôi từ trước đến giờ luôn công tâm rõ ràng, minh bạch thanh liêm, tuyệt đối không thiên vị!"
Cục trưởng trợn mắt nhìn ông, "Biết là tốt." Cuối cùng thở dài một cái, "Lần này thật đúng là tôi làm việc thừa rồi, giúp người nhưng đắc tội với người!" Ông ấy chỉ ly trà của Lý Trường Phong, "Biết đây là trà của ai đưa không?"
Không đợi Lý Trường Phong trả lời cục trưởng đã nói, "Giản hồ ly đưa đó."
Lý Trường Phong sững sốt một chút, "Ba của Giản Diệc Thừa?"
"Đúng vậy, trừ lão hồ ly kia thì còn ai? Cậu ta nói để cho tôi mài giũa tính cách cho Giản Diệc Thừa, cho nó áp lực gì đó, đừng để nó ỷ vào gia thế mà phách lối..." Nếu không ông so đo cùng với hậu bối để làm gì?
Lý Trường Phong chép miệng, "Cục trưởng Giản hiểu lầm con trai ông ấy gì à? Giản Diệc Thừa trầm ổn thế mà lại còn cần mài giũa?"
"Ai biết được, cậu ta yêu cầu như vậy đó, tôi đương nhiên phải cho bạn học cũ mặt mũi chứ."
Lý Trường Phong xoay chuyển ánh mắt, "Cho nên chuyện cục trưởng Giản làm khó dễ ông chỉ là lời đồn à?"
Cố Minh Hoa lập tức trợn mắt, "Dĩ nhiên, Giản hồ ly dám khi dễ tôi à?!" Chuyện mất mặt này nhất định không được lộ!
Lý Trường Phong cười một tiếng, cũng không biết nên tin không tin. Ông đặt ly trà lên bàn, đứng dậy, "Trà không tệ, tôi về trước đây. Đúng rồi, ông nhín chút thời gian nói chuyện với cục trưởng Giản đi, tôi thực chất cảm thấy Giản Diệc Thừa không cần mài giũa gì cả, vốn là cậu ta trầm mặc không thích nói chuyện, ông mài thêm thành câm làm sao cậu ấy dám nói yêu thương người khác?"
Nói tới chỗ này, Lý Trường Phong chợt nhớ lại, cười một chút, "Cậu ấy thầm mến một cô gái nhiều năm, vất vả lắm mới ở chung một chỗ, ông cũng đừng cho người ta chia rẽ." Lần trước Lý Trường Phong nhìn thấy ở quán cơm đối diện, một nam một nữ rất hợp nhau!
Hai người trai tài gái sắc kia đang gọi điện thoại hẹn nhau hôm nay đi đâu ăn cơm.
Giản Diệc Thừa nhờ vào lời nhắc nhở của Sơ Ngữ mới tìm được xương sọ của Tống Duyệt từ phòng thí nghiệm, anh không biết Sơ Ngữ vô tình hay là cố ý, nhưng chuyện cô giúp mình là sự thật. Vì vậy anh chuẩn bị mời cô ăn cơm để bày tỏ sự cảm ơn của mình.
"Được, khi nào?" Sơ Ngữ vừa vặn cũng không bận, đáp ứng.
"Tối hôm nay?"
"Được, vừa vặn tớ có thời gian rãnh."
Khóe miệng Giản Diệc Thừa cong lên một nụ cười, "Vậy buổi tối tan việc tớ đi đón cậu."
Sơ Ngữ đồng ý, đang nói cô đột nhiên "A" một tiếng.
Giản Diệc Thừa đứng lên, khẩn trương nói, "Sao vậy?"
"Không sao không sao," đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hốt hoảng của cô, "Tớ bị một con chó hù dọa. Cúp máy nha, tớ đi qua nhìn thử."
"Cẩn thận..."
Sơ Ngữ vội vàng cúp máy, không nghe được lời dặn dò của Giản Diệc Thừa. Ven đường, con labrador toàn thân máu tươi đầm đìa, nhưng còn hô hấp, cô vội vàng xuống xe, đi kiểm tra vết thương của nó.
"Em thế nào rồi?"
Hơi thở labrador yếu ớt nhưng vẫn trợn tròn mắt nhìn về phía trước, nghe được câu hỏi của cô thì ánh mắt sáng lên, trong miệng nức nở, "Cứu, cứu..."
"Cứu ai?" Sơ Ngữ vội hỏi.
Labrador không chú ý tại sao con người có thể nghe hiểu nó nói chuyện, nó chỉ chật vật nhìn phương xa, "Tiểu, tiểu chủ nhân... bị người xấu bắt đi, ở đó, bọn họ lái xe vào đó..."
Sơ Ngữ giật mình, trong đầu hiện lên hai chữ bắt cóc, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn theo hướng labrador nói, cách đó không xa là một công xưởng bỏ hoang.
Không hoài nghi lời chú chó, Sơ Ngữ lập tức gọi điện cho Giản Diệc Thừa, "Công xưởng mới toanh ở Thành Đông có đứa bé bị bắt cóc!"
Không cần biết chuyện có bị lộ hay không, sinh mạng của một đứa bé, cô không dám mạo hiểm.