Trần Đông Lai còn đang thấp thỏm chờ điện thoại của tên bắt cóc, bà nội Trần và Hạ Xảo cũng ở bên cạnh, hai người có khóc cũng không giúp gì được nên đã ngừng lại.
"Đinh đinh đinh..."
Điện thoại reo, Trần Đông Lai bước một bước dài xông lên, nhận điện thoại, "Tiền tôi đã chuẩn bị xong, chúng ta gặp mặt ở đâu? Con trai tôi thế nào rồi?"
"Hả?" Đầu kia điện thoại im bặt một lúc sau đó cười nói, "Trần tiên sinh không cần gấp, tôi là cảnh sát, không phải tên bắt cóc. Con trai ông đã được giải cứu thành công, bây giờ đang bệnh viện nhi thành phố..."
"Có thật không?" Trần Đông Lai đầu tiên là cả kinh, sau đó lại nghĩ rằng tên bắt cóc chơi trò gì đó, vì vậy ông vội vàng nói, "Không phải, tôi đã chuẩn bị xong tiền, tôi không có báo cảnh sát..."
Cảnh sát giải thích mãi ông mới tin con trai mình đã được cứu, Trần Đông Lai luôn miệng cảm kích nói, "Rất cảm ơn, cảm ơn các đồng chí cảnh sát, cảm ơn, cảm ơn..."
Cúp điện thoại, Hạ Xảo và bà nội Trần vội vàng xông tới, "Thế nào rồi? Vừa rồi cảnh sát nói..."
Trần Đông Lai kích động nói, "Mẹ, Xảo Xảo, con trai đã được cảnh sát cứu về rồi!"
"Thật hả?" Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, bà lập tức ôm chầm hai người con, "Cảm ơn đồng chí cảnh sát, quả thật là người tốt! Thời điểm mấu chốt rất đáng tin..."
"Cô không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ theo thông lệ lấy lời khai, cô biết gì cứ nói."
Được coi như người báo án, Sơ Ngữ bị mời đến cục làm biên bản. Cô nhanh chóng nhẩm qua một lần kịch bản trong đầu, chắc chắn không bỏ sót gì, sau đó gật đầu một cái, "Chị hỏi đi."
"Sao cô phát hiện cháu bé bị bắt cóc?"
"Ừm, ngày đó lúc tôi đi ngang qua có thấy xe của bọn chúng. Lúc ấy bọn chúng đậu xe ở ven đường, xa xa thấy có hai người đánh một con chó. Anh biết tôi là bác sĩ thú y mà, đâu nhìn nổi việc động vật bị ngược đãi, vậy là tôi chạy xe chậm lại khuyên bọn họ dừng tay. Nhưng đến gần thì phát hiện bọn chúng có mang theo dao, không dám nói gì mà chỉ lái xe đi."
"Nhưng lúc ngang qua tôi thấy chiếc xe mở cửa, trong xe có một đứa bé trai đang ngủ say, đứa bé co rúc vào ghế không giống như ngủ bình thường, ngược lại có hơi giống hôn mê. Nhưng mà tôi cũng không nghĩ nhiều, bỏ đi."
"Sau đó tôi lại không cam tâm xem như chưa có chuyện gì, tôi lái xe trở lại nhìn con chó kia xem nó còn sống không, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc mê, trong đầu liền liên tưởng đến mấy vụ bắt cóc trong ti vi, sau đó tôi đi báo án." Đây là do con labrador nói cho cô biết sơ qua tình huống, chỗ đó cũng may không có CCTV, Sơ Ngữ nói vậy có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Nữ cảnh sát ghi biên bản dở khóc dở cười, "Bởi vì nghĩ tới vụ bắt cóc trong ti vi?"
Sơ Ngữ ngượng ngùng gật đầu, "Đúng vậy, tôi cảm thấy người đối xử tàn nhẫn với động vật chắc hẳn cũng không phải người tốt lành gì. Đứa bé kia lại hôn mê, bọn họ còn chạy tới công xưởng bỏ hoang, nhìn thế nào cũng giống bắt cóc. Hơn nữa không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà!"
Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất). Nói tóm tắt giản đơn thì là: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến
Như vậy còn có thể hợp lí, "Được rồi, cũng nhờ cô lanh lợi mới cứu được một cái mạng. Đúng rồi, tại sao cô lại đi qua con đường đó? Chỗ đó hẻo lánh, rất ít người đi qua."
"Tôi có cho mướn một phòng ở gia viên Ánh Dương, ngày đó vừa vặn người thuê trả phòng, tôi đi lấy chìa khóa, lúc về thì đi đường đó." Cái này là sự thật, hôm đó đúng là cô đi gia viên Ánh Dương lấy chìa khóa. Mà gia viên Ánh Dương ở ngay phía đông Giang Thành, cách công xưởng không xa.
Không chỉ vậy, trên danh nghĩa thì Sơ Ngữ cũng có vài căn hộ và cửa hàng, khi bị phá bỏ cũng được bồi thường cộng với thành quả của ba mẹ, bây giờ cũng cho mướn. Mỗi tháng cô chỉ cần dựa vào tiền cho thuê phòng đã đủ sinh sống, vì vậy công việc trong tiệm cứ làm tùy ý.
Phòng làm việc cục cảnh sát.
Lâm Lang cầm một xấp tài liệu đặt lên bàn làm việc, nói, "Bọn chúng đã nhận tội hết rồi, Ba Tam thiếu hơn một trăm vạn tiền nợ, không trả nổi nên bí quá hóa liều đi bắt cóc. Lưu Tân và Vương Bưu cũng không khác gì, họ đều là dân du thủ du thực côn đồ cắc ké, thiếu tiền xài, ba người bàn kế chuẩn bị kiếm tiền. Đối tượng bắt cóc là Ba Tam chọn, một tuần trước có điều tra mấy nhà giàu ở Giang Thành, cuối cùng lựa chọn xí nghiệp Đông Lai, con trai Trần Đông Lai bởi vì nhỏ tuổi, dễ dàng bắt cóc."
"Đúng rồi, kế hoạch ban đầu là Cố tổng của bất động sản Bách Phát. Nhưng vì Lưu Tân nói mẹ hắn chịu ơn cứu giúp của Cố tổng, hơn nữa con trai ông ấy đã lớn nên mới buông tha."
"Bởi vậy mới nói người sống tốt thì được báo đáp! Mặc dù Cố tổng không thường xuất hiện ở những nơi từ thiện nhưng người ta khiêm tốn quyên góp hơn trăm trường tiểu học, thành lập quỹ cứu trợ người già neo đơn... Đây mới thật sự là từ thiện. Hơn nữa người ta còn quản cả một xí nghiệp lớn, bận rộn nhưng vẫn giành thời gian phối hợp với chúng ta. Cũng may là nhờ ông ấy hỗ trợ mà nhiệm vụ lần này mới có thể thuận lợi hoàn thành, chúng ta phải cảm ơn người ta mới được."
"Đúng, không chỉ là ông ấy, mỗi một công dân giúp phá án chúng ta cũng phải cảm ơn." Lý Trường Phong nói.
...
Đang nói, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo, một cảnh sát chạy vào, "Đội trưởng Lý, Trần Đông Lai tới tặng cờ thưởng!"
Trần Đông Lai cảm kích cảnh sát cứu con trai mình, ông muốn làm gì đó để biểu đạt sự cảm ơn, trả ơn trong làm ăn buôn bán cũng không thực hiện được, đưa quà tới thì bị từ chối, vì vậy cuối cùng mới nghĩ đến phương thức tặng cờ thưởng này.
"Cám ơn mọi người cứu con trai tôi, cờ thưởng cũng không thể biểu đạt hết lòng biết ơn của tôi, nếu mọi người không cho tôi cơ hội đền đáp, lòng tôi áy náy không nguôi a!"
"Đúng vậy, các đồng chí cảnh sát, con trai tôi có tiền nhưng chúng tôi chỉ có một người cháu trai bảo bối là Dương Dương. Mọi người cứu mạng nó chính là cứu mạng tôi. Hai mạng người, nói gì cũng phải cám ơn mọi người nhiều!" Bà nội Trần cũng tới, kéo tay đội trưởng Lý, nước mắt lưng tròng, "Bác sĩ nói, Dương Dương mà đưa tới trễ nữa tiếng nữa là mạng cũng không giữ được. Mấy tên bắt cóc đó bỏ thuốc cháu tôi, lúc đưa nó tới bệnh viện thì đã bị sốc thuốc! Là nhờ mọi người giải cứu kịp thời, nếu chờ con trai tôi cầm tiền đi chuộc, chắc chắn không cứu kịp nữa!"
Lý Trường Phong đỡ bà, "Bà đừng kích động, đây là việc chúng tôi phải làm."
Nói hồi lâu, bà lão còn định cho mỗi người một bao tiền lì xì.
Lý Trường Phong đau đầu, vội nói, "Nếu bà muốn cảm ơn thì tôi sẽ nói cho bà biết hai người nào nên nhận lời cảm ơn."
Bà nội Trần sững sốt một chút, "Ai vậy?"
"Một người là người báo án, nếu không phải nhờ cô ấy, chúng tôi cũng không thể nào biết chuyện cháu trai của bà bị bắt cóc, cũng không có khả năng tìm được vị trí tên bắt cóc. Một người khác là Cố tổng của bất động sản Bách Phát, nếu không có ông ấy hỗ trợ, chúng tôi cũng không thể cứu cháu bé ra ngoài nhanh như vậy. Bắt tội phạm là chức trách, cứu con tin cũng là trách nhiệm, hai người không phải cảm ơn. Nhưng hai người này đã giúp cảnh sát cứu đứa bé ra, mọi người có tạ ơn thì hãy tạ ơn họ."
Lý Trường Phong nói xong vừa vặn nhìn thấy Sơ Ngữ đi ra từ phòng điều tra, bên cạnh còn có Giản Diệc Thừa. Ông đưa tay chỉ, "À, cô gái kia chính là người báo án."
Bà lão vừa nghe lập tức đổi phương hướng, "Cám ơn cháu, cháu đã cứu mạng ta và đứa nhỏ rồi..."
Trần Đông Lai bình tĩnh hơn, ông bắt tay cảm ơn Lý Trường Phong, "Cũng phải cảm ơn mọi người, cực khổ rồi."
Sơ Ngữ bối rối nửa ngày mới biết đây là bà nội của đứa bé, cô khoát tay liên tục lui về sau, "Không cần cám ơn không cần cám ơn đâu ạ, cháu cũng chỉ trùng hợp gặp được."
Cuối cùng cô còn nói, "Muốn cảm ơn thì cũng phải cảm ơn chú chó nhà bà nữa, nó vì ngăn cản người xấu bắt cóc đứa nhỏ mà liều chết vật lộn, bị bọn bắt cóc đâm mười mấy dao, bây giờ còn đang ở bệnh viện."
Trần Đông Lai, bà nội Trần và cảnh sát: "..."
Còn có chuyện này nữa à?