Sơ Ngữ lên mạng tìm thử, thật là có công ty có thể vận chuyển thú cưng, nhưng mà chi phí tương đối mắc, dựa vào từng nơi mà chia giá từ hai trăm đến tám trăm.
Sơ Ngữ cảm thấy chấp nhận được, giá tiền này đa số người có thể gánh nổi. Ngược lại, nếu như ngay cả cái giá này mà còn không chịu được thì Sơ Ngữ cũng không yên tâm đem thú cưng giao cho họ nuôi dưỡng.
Phương thức cô lựa chọn là giao hàng rồi mới trả tiền, một là có quá nhiều thú cưng để cô bỏ tiền ra vận chuyển, không ổn lắm. Thứ hai là bỏ tiền mới lấy được đồ mình muốn, người ta sẽ càng trân trọng. Không để bọn họ tốn một phân tiền nào mà còn đem thú cưng đến tận cửa nhà, người ta sẽ thấy có được quá dễ, từ đó đám chó mèo sẽ không được quý trọng.
Sơ Ngữ và công ty giao hàng bàn bạc xong xuôi, những người mà cô lựa chọn cũng lần lượt gửi bản thỏa thuận tới. Trước đó Sơ Ngữ đã đặt ra yêu cầu, cô sẽ định kỳ dựa vào video để xem tình trạng của thú nuôi, nếu như phát hiện bị ngược đãi hoặc có những hành động khác tổn thương đến bọn chúng, cô có quyền dẫn tụi nó về.
Còn nếu như bọn họ có biến cố ngoài ý muốn không thể tiếp tục nuôi nữa cũng phải báo cho cô biết, không thể vứt bọn nó đi hoặc đưa cho người khác nuôi.
Rất nhiều chó mèo hoang đã bị chủ nhân vứt bỏ một lần, nếu bị vứt bỏ nữa sẽ tạo thành tổn thương, Sơ Ngữ không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra, vì vậy cô phải nói cho bọn họ biết trước.
Cũng may những người này đều thật lòng nguyện ý thu nuôi, cho nên đối với yêu cầu nghiêm khắc của Sơ Ngữ, bọn họ không e ngại. Yêu cầu của cô tuy nghiêm khắc nhưng chỉ cần thật lòng yêu mến động vật thì đây cũng không có gì khó.
Sơ Ngữ ôm Ma Hoa ở trạm xe chờ Miêu Lê từ Thiên Tân tới. Đối phương hẹn cô chờ ở đây.
Không để cho cô ấy trực tiếp đi tới tiệm của mình là bởi vì cô sợ thị phi, không muốn kết nối mạng internet và thế giới thực. Sau một đêm người theo dõi cô tăng vọt lên một trăm ngàn, nhưng không ai biết sau màn hình họ là người như thế nào. Sơ Ngữ không muốn dùng suy nghĩ ác ý này đi dò lòng người khác, nhưng vẫn phải cảnh giác, lúc cần cẩn thận thì phải cẩn thận.
Nếu như Miêu Lê không phải chủ nhân Ma Hoa thì Sơ Ngữ thậm chí không cần tự mình đi. Giống như đối với nữ sinh học viện nghệ thuật Giang Thành, cô chỉ cần đưa Kiều Sinh trở lại học viện, nữ sinh kia sẽ tự đến dẫn Kiều Sinh về.
Bởi vì cô ấy rất yêu quý Kiều Sinh cho nên sau khi gặp mặt nói chuyện, nó đồng ý về nhà cùng chủ nhân mới.
Miêu Lê lái xe tới, cô ấy vừa xuống xe đã nóng lòng hết nhìn đông tới nhìn tây, Sơ Ngữ nấp một bên hỏi Ma Hoa, "Là cô ấy phải không?"
Ma Hoa kích động không ngừng, hưng phấn meo một tiếng, "Là chị ấy là chị ấy!"
"Được rồi, em tự đi đi, đừng quay đầu, về nhà thôi nào, chị sẽ định kỳ gọi video cho em." Sau đó Sơ Ngữ đặt nó xuống đất, nhìn nó chạy ra vui mừng gặp lại chủ nhân.
Miêu Lê thấy bóng mèo quen thuộc, nước mắt trong nháy mắt rớt xuống, "Ma Hoa, em đã chạy đi đâu vậy, có biết chị lo lắng lắm hay không..."
Giống như cha mẹ tìm được đứa con, kích động đến mức oán giận mắng một trận. Mặc dù Miêu Lê nói như vậy nhưng vẫn ôm Ma Hoa vào trong lòng, không chịu buông tay.
Kích động thật lâu, Miêu Lê mới nhớ tới, "A? Người đưa em tới đâu rồi? Chị phải cảm ơn cô ấy mới được, nếu không nhờ cô ấy thì cả đời này chị cũng không gặp lại em!"
Ma Hoa đang phấn khởi cực độ, quên mất lời Sơ Ngữ dặn dò, nhanh chóng quay đầu nhìn lại nơi cô vừa đứng, nhưng nơi đó đã sớm không còn bóng ai...
Sơ Ngữ về lại tiệm, trước tiên đăng Weibo.
Phòng hỏi ý kiến thú cưng Ma Hoa đã được chủ nhân đón về, chú mèo được ái mộ nhất Kiều Sinh cũng tìm được cô chủ biết đàn dương cầm. Viên Cầu, Miên Miên cũng sắp lên đường đi đến cạnh chủ nhân của các em ấy... Thú cưng tìm chủ nhân lần nhất đã thành công hoàn mỹ. Ngày mai sẽ tới đợt thứ hai, lần này sẽ có các em chó gia nhập nga ~
Weibo vừa đăng lên đã rất nhanh có người bình luận.
"Thật đau lòng, Kiều Sinh lại không chọn tôi. Nhưng mà vẫn chúc em ấy có một mái nhà, tìm được chủ nhân mình thích."
"Vui quá! Vẫn còn có đợt thứ hai à, cứ tưởng mình không có duyên với các em nhỏ đáng yêu này chứ!"
"Đợt hai sẽ nhiều hơn chút chứ? Chín em làm sao đủ?"
"Các em chó à, là chó thì yêu cầu hẳn sẽ thấp hơn một ít chứ? Tôi bị các em mèo chê mà đau lòng quá."
"Mong đợi đợt thứ hai, hy vọng có duyên với một em, ừ, không phải Alaska phá nhà là được."
"Ha ha, lầu trên đã nếm mùi rồi nên biết."
...
Người hâm mộ mong đợi khiến Sơ Ngữ càng bỏ ra nhiều công sức cho đợt thứ hai này. Chỉ là bận rộn một chút mà thời gian đã trôi qua rất nhanh, mấy ngày nay cô bận xử lý weibo, sàng lọc tài liệu, sửa sang lại hồ sơ cho chó mèo, đã sớm quên mất công chuyện mà đội phó Giang nhờ vả. Ngay cả Giản Diệc Thừa hẹn cô mấy lần cô cũng từ chối. Vì vậy người bị ngó lơ không thể làm gì khác hơn là mượn cớ tới trao tiền thưởng, đến tiệm tìm cô.
"Tiền thưởng hả? Thật ra không cần đâu mà, tớ cũng đâu giúp được gì."
Sơ Ngữ vừa nói vừa cúi đầu ghi chép hồ sơ.
Giản Diệc Thừa thấy cô bề bộn nhiều việc, ngay cả nói chuyện với anh cũng không thèm để ý. Môi đã khô, không có thời gian uống nước. Anh hết sức đau lòng, muốn giúp cô làm gì đó.
Thật ra thì không phải ngày nào Sơ Ngữ cũng bận rộn như vậy, bởi vì hai lần thu thập tin tức liên tiếp từ các thú nuôi nên mới không rảnh như ngày thường. Sau này cô có thể khống chế thời gian, một tháng chỉ tìm chủ nhân một lần, như vậy sẽ không bận bịu mấy.
Được anh chủ động hỗ trợ Sơ Ngữ cầu còn không được nữa là, "Được a, cậu giúp tớ sàng lọc những người chủ có điều kiện phù hợp trong này đi, có vài người đầu óc nóng lên, khi nhận nuôi chưa chắc có thể gánh vác trách nhiệm, cho nên cậu phải sàng lọc cẩn, đánh giá xem bọn họ thật lòng hay nhất thời kích động."
Giản Diệc Thừa miễn cưỡng cũng coi như là người chuyên nghiệp, anh làm cảnh sát, khả năng nhìn người cũng chính xác cho nên việc này không khó mấy. Có người giúp đỡ lượng công việc của Sơ Ngữ cũng giảm bớt, hai người phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng xử lý xong nhiệm vụ.
Cùng lúc đó, nhóm thú cưng đầu tiên cũng lần lượt đến với chủ nhân của mình. Sở dĩ chậm như vậy là bởi vì công ty giao hàng này chỉ đi đường bộ, không đi đường hàng không, mặc dù chậm một chút nhưng như vậy thú cưng mới thấy thoải mái.
Đồng Thư Nhã là một là một người phụ nữ cuồng công việc điển hình ở Thượng Hải, nghiệp vụ năng lực mạnh, mỗi ngày di chuyển qua lại giữa hai điểm, nhà và công ty. Dĩ nhiên, tiền lương cũng đủ để cho cô ngao du xung quanh với bạn cùng lứa tuổi.
Một người ở lâu trong thành phố sẽ khó tránh khỏi có cảm giác cô đơn, nhưng cô lại không muốn tìm bạn trai, đặt nặng sự nghiệp, thích cuộc sống tự do, cho nên không tính tìm một nửa kia. Nuôi một con mèo làm bạn là chuyện mà cô suy xét rất lâu, chỉ là mãi không có thời gian cũng không có cơ hội đi tìm một con mèo chỉ thuộc về mình.
Quan tâm tới weibo thú cưng để hiểu nhiều hơn một chút về tụi nó, tương lai có thể nghênh đón một em. Lại không ngờ thế mà có cơ duyên tìm được một chú mèo hết sức đáng yêu.
Chuyện này thần kì khó giải thích, có thể người khác không thích nhưng cô thì ngược lại. Đồng Thư Nhã nhìn trúng Nhuyễn Nhuyễn. Lúc ấy thông tin của nó nằm gần cuối, màu lông không phải xinh đẹp lắm, thậm chí còn tàn tật, què một chân. Chủ Weibo cũng không giấu mà thành khẩn nói cho mọi người biết, Nhuyễn Nhuyễn vì bị người ta làm tổn thương nên mới tàn phế một chân, cho nên nó cần nhất một người có % yêu mến và mười phần kiên nhẫn.
Cũng bởi vì vậy nên mặc dù nhiều người thương cảm, nhưng số người nhận nuôi rất ít ỏi, dù sao đâu có ai muốn nuôi một con mèo tàn tật đâu.
Nhưng mà Đồng Thư Nhã liếc mắt một cái là nhìn trúng nó liền. Nhuyễn Nhuyễn có một đôi mắt màu trà, yên tĩnh nhìn ống kính, khôn khéo lại hiểu chuyện, động vào tấm lòng của Đồng Thư Nhã, cho nên cô không chút do dự đã lựa chọn em ấy.
Vì em ấy tàn tật một chân nên Sơ Ngữ rất sợ người khác nhận nuôi lại chê bai nó, vì vậy cô luôn nhấn mạnh chuyện này với Đồng Thư Nhã, hy vọng cô ấy đừng nhất thời thương hại mà kích động nhận nuôi nó, sau này đổi ý lại mang đến tổn thương lớn hơn. Cuối cùng cô ấy kiên định mới khiến Sơ Ngữ yên tâm lựa chọn cô ấy.
Hôm nay là ngày đầu tiên Nhuyễn Nhuyễn có cuộc sống ở nhà mới, Đồng Thư Nhã cố ý nghỉ một ngày, ở nhà chờ nó.
"Đinh đông."
Tiếng chuông cửa vang lên, Đồng Thư Nhã nháy mắt bật dậy, nhìn từ mắt mèo ra ngoài thấy người giao hàng đang ôm một cái hộp, sau đó cô mới mở cửa.
Bởi vì là mèo còn sống cho nên từ đầu đến cuối người giao hàng đều mở hộp, đề phòng động vật bị nghẹt thở hoặc xuất hiện những triệu chứng không tốt khác. Đây là điểm đặc biệt của công ty giao hàng, Sơ Ngữ nhìn trúng điểm này nên mới yên tâm giao động vật cho bọn họ.
Trong khoảnh khắc Đồng Thư Nhã mở cửa, cô liền thấy Nhuyễn Nhuyễn nằm yên tĩnh trong hộp, cực kì ngoan ngoãn, tim cô như muốn tan chảy ra.
Thanh toán tiền vận chuyển, ký nhận sau đó Đồng Thư Nhã ôm Nhuyễn Nhuyễn vào phòng khách, ôm ra khỏi hộp, "Nhuyễn Nhuyễn, em có bị ngộp không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Nhuyễn Nhuyễn thận trọng nhìn trộm ánh mắt của cô chủ, thấy từ đầu đến cuối cô ấy không hề lộ ra vẻ chê bai mới yên lòng. Bà chủ Sơ Ngữ đã nói trước tình huống nhưng cô chủ không chê nó. Vì vậy, nó quyết định đáp lại cô ấy.
Đồng Thư Nhã hỏi xong, cũng không nghĩ nó sẽ lập tức đáp lại, em ấy vừa tới nhà mới chắc chắn chưa thích ứng được, gặp là mình mình cũng không quen, có sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Cô nghĩ như vậy, không ngờ lại nghe được một tiếng, "Meo ~"
Tiếng kêu mềm nhũn, nho nhỏ, giống như là tiểu cô nương mắc cỡ lấy hết dũng khí dò xét.
Đồng Thư Nhã vô cùng hứng khởi, "Nhuyễn Nhuyễn, em mới vừa kêu đúng không? Em cũng thích chị phải không? Chị vui lắm đấy, hai chúng ta quả nhiên có duyên..."
Đồng Thư Nhã và Nhuyễn Nhuyễn hết sức hòa hợp, những người khác cũng như vậy. Lúc nhận được thú cưng thì vội vàng lên mạng chia sẻ niềm vui.
"Ha ha, Miên Miên giá lâm! Không ngoài suy đoán, em ấy quả nhiên thích bụng mập của tôi, nằm bất động trên đó luôn!"
"Quá ghê! Em cứ lên án đi, chúng tôi sẽ thay em khiển trách cô chủ!"
"Viên Cầu nhà tôi thật là đáng yêu. Trước khi tới mẹ tôi đã làm xong cá khô chờ em ấy, kết quả thấy cá khô là không cần tôi nữa, cứ vây quanh mẹ tôi nũng nịu mãi thôi!"
"Bà chủ thật tỉ mỉ, còn gửi Viên Cầu đi kiểm tra sức khỏe, thẻ khám bệnh, ngay cả thuốc ngừa cũng chích rồi. Thật sự vô cùng dụng tâm giúp các em ấy tìm một mái nhà."
"Bà chủ chị thật là tốt!"