Weibo vừa đăng đã có một loạt hình luận nhảy ra.
"Giữ ghế! Tôi chưa xem đâu, đào cái hố trước đã!"
"Thích Đại Thúc! Vì nó tự hào cũng vì nó đau lòng!"
"Tiểu Hắc thật lợi hại, mặc dù chủ Weibo nói không tiết lộ nhưng tôi vẫn tò mò."
"Đại Thúc thật là lợi hại, tôi muốn nuôi nó, em chó tốt như vậy nhất định phải sống một cuộc đời vui vẻ!"
"Tôi thích Quả Quýt, em ấy lăn lộn giang hồ nhất định không tầm thường."
"Thích nhất Đại Thúc! Tiểu Hắc, Quả Quýt tôi cũng thích! A a a, quấn quít quá, rốt cuộc nên chọn em nào đây?"
"Lầu trên không cần băn khoăn, có thể tất cả đều coi thường bạn. [ mỉm cười ] "
"Đại Thúc! Ai cũng đừng hòng cướp em ấy khỏi tay tôi! Ba năm trước con trai tôi cũng vô tình rớt xuống sông, được một con chó cứu lên. Thế nhưng con chó kia có chủ, gia đình chúng tôi cảm ơn họ sau đó tạm biệt. Bây giờ lại thấy Đại Thúc, mặc dù tôi biết nó không phải con chó kia nhưng tất cả những anh hùng đều xứng đáng được cảm ơn!"
...
Thông tin lần này không thuộc phong cách vui vẻ dễ thương như lần trước, nghiêng về tả thực nhiều hơn, nhưng bất ngờ lần này càng được hoan nghênh.
Lần này em thú được trình diện, vô cùng bất ngờ Đại Thúc lại được chào đón nhiều nhất. Nói thật, Đại Thúc lớn tuổi lại bị thương mù mắt, thân thể cũng không tốt như những em khác. Nó bị những con mèo con chó khác dẫn tới tham gia náo nhiệt, cũng không có ý định tìm chủ nhân. Sơ Ngữ vì thương nên đem tài liệu của nó lên mạng, cô nghĩ nếu có người nhìn trúng thì cũng tốt, nó có nhà để an hưởng tuổi già.
Cô cũng không ngờ tới Đại Thúc lại được rất nhiều người hoan nghênh.
Sơ Ngữ đọc lại những bình luận này cho Đại Thúc nghe, muốn dùng chuyện này khích lệ nó, để nó yên tâm đi tìm chủ nhân. Đại Thúc nghe xong vẫn thấy không tốt, lắc đầu liên tục, "Vẫn là thôi đi, em vừa già vừa xấu xí, vào nhà người khác chỉ chuốc thêm phiền toái thôi."
"Không phiền không phiền, bọn họ đều rất thích em đó. Em nhìn đi, người mẹ có con được chó cứu nè, cô ấy nhắn tin riêng cho chị, nói nhất định phải nhận được quyền nuôi em. Còn người này nữa, anh ta nói chó nhà mình cũng vì cứu người mà chôn trong biển lửa, không trở về nữa, anh ta nhìn thấy em như nhìn thấy chó của mình, cho nên muốn đón em về chăm sóc, đền bù tình yêu thương mà chú chó nhà mình chưa nhận được..."
"Cứu con cô ấy là một con chó khác, cứu người trong biển lửa cũng không phải là em, vậy em chẳng khác gì đi cướp công lao của người ta rồi." Đại Thúc vẫn lắc đầu.
Nhưng Sơ Ngữ có thể nhìn ra, nó cũng muốn được nhận nuôi, nếu như có thể có một cuộc sống yên ổn, ai lại đi từ chối?
Vì vậy cô nói, "Nhưng có lẽ em không biết, ở nơi nào đó cũng có một chú chó giống như em, dũng cảm cứu đứa bé rồi được người nhà yêu thương. Sống tốt thì được đền đáp, em xứng đáng được sống bình yên như nó."
Đại Thúc cuối cùng cũng bị cô thuyết phục, đồng ý tìm chủ nhân. Sơ Ngữ rất vui vẻ, cô hy vọng Đại Thúc có một kết cục tốt đẹp. Chẳng qua là chọn chủ nhân hơi khó khăn, người mẹ có đứa con được cứu đó rất phù hợp điều kiện, hơn nữa Sơ Ngữ tin tưởng nếu như Đại Thúc tới nhà bọn họ, nhất định sẽ được chăm sóc như ân nhân. Chủ nhân của chú chó giúp người trong lửa cũng rất thích Đại Thúc, Đại Thúc đi cũng có thể được quan tâm.
Hơn nữa hai người này đều rất muốn nhận nuôi nó, Sơ Ngữ không biết nên chọn người nào.
"Tiểu Hắc, có phải anh muốn tìm người nuôi không?"
Mấy con mèo nằm trên đầu tường phơi nắng, lười biếng trò chuyện, trong đó có một con là Sơ Ngữ biết, tiểu Hắc. Tiểu Hắc híp mắt, ừ một tiếng.
Tiểu Hoa lập tức không vui, "Loài người thì có gì tốt, bọn họ chẳng qua coi tụi mình như một món đồ giải trí nhỏ, vui thì cười hai cái, giận thì ném mình đi!"
"Đúng vậy, bọn họ căn bản không xem chúng ta ra gì cả, vứt bỏ vật nuôi của mình mà không cần suy nghĩ." Một con mèo khác bị vứt bỏ cũng phụ họa.
Tiểu Hắc híp mắt, vẻ mặt cao ngạo, "Tụi bây nói sai rồi, tao không phải tìm chủ nhân mà là tìm con sen. Tao mới là chủ, con sen phải phục vụ thì tao mới chịu, phục vụ không tốt thì tao đổi chủ! Con người vứt bỏ tao thì cũng sẽ bị tao đá đi! Hừ, tao quyết sẽ không cho bọn họ cơ hội vứt bỏ tao, chỉ có tao mới được bỏ bọn họ!"
Tiểu Hoa lộ vẻ mặt sùng bái, "Tiểu Hắc, anh thật là lợi hại!"
"Đó là đương nhiên, tao là người có công mà, trong đồn cảnh sát ai cũng biết!"
"Hắc ca uy vũ!"
...
Tiểu Hắc được sùng bái giờ này lại không nghênh ngang, nó đang híp mắt nhìn cửa siêu thị nhỏ đối diện, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, thỉnh thoảng lấm lét nhìn trái nhìn phải, lén lén lút lút. Đột nhiên anh ta ôm lấy đứa bé đang chơi đùa ngoài cửa, lấy tay che miệng đứa nhỏ rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tiểu Hắc thấy anh ta vòng qua tường bên kia đi mất. Lúc này, trong siêu thị có một người phụ nữ từ bên trong đi ra, "Mao Mao, con chạy đi đâu rồi? Mau tới đây, chúng ta phải về thôi."
Không thấy có người trả lời, bên ngoài phố cũng không có bóng ai, cô gái luống cuống, "Mao Mao, Mao Mao, con đi đâu rồi?" Cô ấy chạy vào trong siêu thị, "Có ai thấy con tôi không? Một đứa bé trai ba tuổi, mặc quần áo đỏ, đội mũ trắng, cao tầm này..."
Lúc này, bọn Tiểu Hoa cũng chú ý tới, rối rít nghị luận:
"Thật đáng thương, con cô ấy bị bắt cóc rồi."
"Người mẹ này cũng không chịu cẩn thận, sinh con ra rồi mà không giữ con."
"Nhất định không được để đứa nhỏ rời xa tầm mắt mình đâu!"
...
Tiểu Hoa và mấy con mèo kia mồm năm miệng mười thảo luận, tiểu Hắc không chen vào, nó nhìn người đàn ông ôm đứa nhỏ đi, tiểu Hắc quyết định thật nhanh, nói với bọn Tiểu Hoa, "Tụi bây mau đi tìm bà chủ, nói bên này có một một người bắt cóc trẻ con! Mau gọi chị ấy tới!"
Những người khác nghe không hiểu lời bọn họ nói, chỉ có bà chủ là có thể, để chị ấy báo cho mẹ đứa nhỏ.
Bọn Tiểu Hoa đã đi qua tiệm của Sơ Ngữ rồi nên biết đường. Bọn họ không có sức phán đoán nhạy bén như tiểu Hắc, cũng không liên tưởng liệu người đàn ông đó và người mẹ có quen biết nhau không, nhưng lại hết sức tin tưởng tiểu Hắc. Vì vậy khi nghe tiểu Hắc nói xong, bọn họ ngay lập tức đi truyền lời cho Sơ Ngữ.
Mà bên đây tiểu Hắc lặng lẽ đi theo anh ta.
Bước chân của mèo nhẹ vô cùng cho nên anh ta không phát hiện phía trên đầu tường có một con mèo đang đi theo. Cho dù phát hiện cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng nó đang theo dõi mình.
Người đàn ông áo đen ôm đứa trẻ vội vã đi tới hẻm nhỏ cuối đường, nơi đó có đậu một chiếc xe van. Anh ta còn chưa đến gần thì bên trong đã có người mở cửa xe chờ.
Tiểu Hắc nhanh mắt phát hiện, bên trong trừ tài xế lái xe và người đàn ông mặc áo xám mở cửa xe ra thì còn có hai đứa bé, chúng đang nằm ngủ trên ghế.
Người đàn ông nhanh chóng lên xe, cửa xe bị đóng lại, tiểu Hắc còn nghe được giọng nói của người áo đen truyền tới: "Mau mau mau, lái xe đi, bên kia đã phát hiện đứa trẻ bị mất rồi."
Xe nhanh chóng chạy, tiểu Hắc từ trên đầu tường nhảy xuống, đánh thức một con mèo trong hẻm, "Mau đi tìm bà chủ, nói có người bắt cóc ba đứa bé, xe vừa chạy về phía nam!"
Nói xong tiểu Hắc lập tức chạy theo chiếc xe van.
Con mèo hoang bị tiểu Hắc đánh thức còn đang mơ hồ, nhưng nó cũng ngoan ngoãn đi tìm Sơ Ngữ. Bởi vì tất cả động vật lưu lạc ở đây đều biết tìm bà chủ là có thịt ăn. Huống hồ đây còn là tiểu Hắc bảo nó đi.
Tiểu Hắc cũng là một con mèo đại ca.
Sơ Ngữ đang ở trong tiệm sàng lọc, trao đổi với những người chủ muốn nhận nuôi thú cưng. Sau khi nghiên cứu nói chuyện, cô quyết định đem Đại Thúc giao cho người chủ có con chó bị chết trong biển lửa nuôi dưỡng. Bởi vì nhà bọn họ không có nuôi con nào cả, chỉ có mỗi Đại Thúc thôi. Mà nhà người mẹ kia thì nuôi thêm ba con chó nữa, có lẽ là bởi vì cảm kích tụi nó.
Giống như là có nhiều trẻ trong một gia đình, cha mẹ không có cách chia đều tình yêu thương. Thú nuôi nhiều thì không thể chăm sóc hết tất cả. Đại Thúc còn là một con chó yên tĩnh không nói nhiều, cái gọi là biết khóc biết nháo thì mới có kẹo ăn, tính cách Đại Thúc không hợp để đi tranh sự cưng chiều như những con chó khác. Cho nên so sánh một lần, nhà kia thích hợp với nó hơn.
Sơ Ngữ và người mẹ kia đang nói chuyện, cô ấy tiếc nuối nhưng có thể hiểu được. Cho dù là ai nhận nuôi, chỉ cần Đại Thúc có thể sống tốt là được rồi.
Ngay vào lúc này, bọn Tiểu Hoa chạy tới, "Bà chủ bà chủ, không xong rồi! Có người bắt cóc trẻ em!"