"... Tôi, tôi và Đường Đường quen nhau, nhưng chúng tôi bên nhau chưa tới ba ngày. Vừa xác định quan hệ hai hôm trước bữa họp bạn. Nhưng tôi không có giết cô ấy, mấy người phải tin tôi."
Chu Nhất chán chường ngồi vùi trên ghế sa lon, mặt rầu rĩ, đáy mắt xanh đen, vừa tiều tụy vừa chán nản. Lâm Lang ngồi đối diện anh ta, hỏi, "Vậy lúc trước tại sao anh phải giấu giếm quan hệ giữa hai người?"
"Tôi không dám nói."
"Tại sao không dám nói?"
"Sợ mấy người đổ oan cho tôi, ai cũng nói cảnh sát điều tra vụ án lại lần nữa là để tìm người thế tội, bao che cho ba tên cướp kia."
Lại là cái câu này, Lâm Lang cười khẩy, "Uổng công anh được học hành tốt, cảnh sát sẽ vô duyên vô cớ đổ oan cho người tốt sao? Anh có biết anh làm vậy là mang đến bao nhiêu phiến phức cho chúng tôi không? Dù có tên tội phạm thứ tư hay không thì ba tên cướp kia cũng sẽ bị định tội, bất kỳ người nào cũng không thể trốn tội. Chúng tôi lật lại vụ án là vì không muốn để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"
Chu Nhất sững sốt, nửa tin nửa ngờ, "Nhưng Ngụy Thanh Thần nói giết người và không giết người có mức hình phạt không giống nhau. Nếu như tìm được chứng cứ chứng minh người khác giết Đường Đường, ba người kia sẽ bị xử rất nhẹ..."
"Nếu quả thật là người khác giết Đường Đường, vậy bọn họ không bị xét xử à? Hơn nữa tình huống mà anh nói cũng không tồn tại, ba tên kia cướp bóc trước, khiến nạn nhân mất năng lực hành động sau đó bị giết hại, ba bọn họ đã phạm tội dồn người khác vào đường chết. Dù người thứ tư có ra tay hay không thì kết quả vẫn sẽ xảy ra như vậy, tình huống cụ thể thì còn phải xem tòa án quyết định như thế nào."
"Là vậy thật sao?" Chu Nhất tự lẩm bẩm, hơi xấu hổ, hối tiếc vì mình suy nghĩ quá đơn giản.
Lâm Lang gật đầu một cái, lại nói, "Nhưng mà anh nói là Ngụy Thanh Thần nói vậy à? Sao vô duyên vô cớ anh ta lại nói cho anh nghe?"
"A, cậu ấy bảo thấy trên mạng cho nên nói cho tôi biết, khuyên tôi tốt nhất là đừng nói với cảnh sát rằng tôi và Đường Đường là một cặp. Đúng rồi, còn chuyện Quách Nhã Nam gây gổ với Đường Đường nữa, cũng là do cậu ấy khuyên Quách Nhã Nam đừng tiết lộ."
"Quách Nhã Vam và Đường Đường gây gổ?" Lâm Lang lại nhớ cảnh ngày đó Quách Nhã Nam hoảng loạn và mất tự nhiên thế nào.
"Cũng không phải là gây gổ, chỉ cãi có mấy câu thôi, mấy người bọn tôi khuyên ngăn thì ổn rồi."
"Vậy anh có biết tại sao bọn họ gây lộn không?"
"Hình như là bởi vì một người đàn ông, Quách Nhã Nam thích một người, người đó lại thích Đường Đường, Đường Đường nói tôi và cô ấy đã bên nhau, cô ấy không quan tâm. Sau đó tôi chứng minh mình và Đường Đường quen nhau, Quách Nhã Nam cũng không nháo nữa."
Lâm Lang xâu chuỗi tất cả sự việc lại, Quách Nhã Nam thích người kia, mà anh ta lại thích Đường Đường, vì vậy cô ta ôm hận, khi thấy nạn nhân bị bọn cướp đâm một dao, cô ta lập tức mượn dao giết người. Cô ta lại còn tự lái xe, trong lúc đó Cảnh Dung say bất tỉnh nhân sự, cho nên không ai phát hiện cô ta đã đi rồi lại quay về.
Vậy thì đã rõ, hèn gì lúc đó cô ta hoảng loạn đến thế, là vì có tật giật mình đúng chứ? Lão Giản còn nói là bất bình thay bạn mới kích động như thế, chậc chậc, lão Giản cũng có lúc sai sót nha...
Đang suy nghĩ, điện thoại Lâm Lang chợt reo, là Giản Diệc Thừa gọi tới, Lâm Lang bắt điện thoại, nói ngay, "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, tớ đang nghĩ đến cậu thì cậu đã gọi tới rồi. Tớ nói cậu nghe, bây giờ cậu có thể suy nghĩ ngày mai đi đâu hẹn hò được rồi đó, bởi vì — tớ đã tìm được hung thủ!"
Giản Diệc Thừa bình tĩnh hỏi, "Ai?"
"Quách Nhã Nam đó, không ngờ tới à, trực giác của tớ quả là chính xác, hung thủ chính là cô ta. Bởi vì cô ta thích một người, mà người kia lại thích nạn nhân, thế nên cô ta đã mượn dao giết người."
"Không phải cô ấy."
"Hả? Sao cậu biết?"
Giản Diệc Thừa không giải thích mà hỏi ngược lại, "Tớ hỏi cậu, Chu Nhất giấu giếm chuyện anh ta và nạn nhân đang quen nhau là bởi vì Ngụy Thanh Thần bảo phải không?"
Lâm Lang kinh ngạc, "Sao cậu biết?" Anh vừa lấy được tin tức mà, còn chưa báo cáo cho ai biết đâu. "Không chỉ có Chu Nhất, còn Quách Nhã Nam nữa, hôm họp bạn cô ta và Đường Đường xảy ra mâu thuẫn, nhưng cũng bị Ngụy Thanh Thần cảnh cáo, bảo cô ta không được tiết lộ cho cảnh sát... Hửm? Như vậy thì cái người Ngụy Thanh Thần này cũng rất khả nghi."
"Không phải khả nghi mà hung thủ chính là anh ta. Bây giờ cậu về cục xin lệnh bắt người, tớ còn phải đi tìm chứng cớ. Chia nhau hành động, tớ sẽ tranh thủ tìm được chứng cứ đáng tin khi mọi người triệu tập anh ta."
"Thật hay giả..."
Lâm Lang còn chưa nói xong Giản Diệc Thừa đã cúp điện thoại, Lâm Lang sờ sờ mũi, "Cái người này, đụng tới chuyện yêu đương của cậu ta là cậu ta hung dữ liền!"
Sơ Ngữ ôm Coco an ủi một lúc lâu, một hồi nó cũng bình tĩnh lại, nói ra chân tướng sự thật.
"Em nói dối, thật ra hôm đó em có thấy hung thủ..."
Chỉ vừa nói xong câu này, Coco lại tự trách, rơi nước mắt.
Sơ Ngữ đã hiểu, hỏi nhỏ, "Đó là người em biết đúng không? Cũng là chủ nhân của em?"
Lòng trung thành của chó không thể nghi ngờ, có thể khiến Coco không muốn nói ra chân tướng, giấu giếm hung thủ sát hại Đường Đường, vừa khóc lóc tự trách, vừa phải bảo vệ người kia, ngoại trừ chủ nhân của mình ra thì còn ai nữa?
Lông trên mặt Coco ướt một mảng, vừa thút thít vừa gật đầu, "Đúng vậy, người đó cũng là chủ nhân của em, em được anh ta nuôi lớn, lại đưa cho Đường Đường. Em rất thích Đường Đường, nhưng anh ta cũng rất tốt với em, lúc em nhìn thấy anh ta giết Đường Đường, em rất kinh hãi..."
Anh ta từng là chủ nhân của Coco, lúc nó vừa sinh ra đã chăm nó từng chút một, nó không có cách nào nói cho người khác biết đó chính là hung thủ. Cho nên nó cố gắng che giấu chuyện mình đã thấy, thế nhưng lại cảm thấy có lỗi với Đường Đường, Đường Đường tốt với nó như vậy, đau như vậy, thế mà nó lại cố ý che giấu hung thủ, không thể thay cô ấy lấy lại công bằng.
Mấy ngày đó, nó vô cùng tự trách vô cùng đau khổ, hai người đều là người nó yêu quý, nó không thể thiên vị cho bất kỳ bên nào. Cho nên nó quyết định tìm Sơ Ngữ, cho cô biết người giết chết Đường Đường không phải là ba tên cướp. Nhưng cùng lúc đó, nó lại che giấu sự thật rằng chủ nhân là hung thủ, nó nghĩ, cho dù anh ấy bị bắt thì cũng không phải do nó nói ra. Đây là tâm tư của Coco.
Nhưng bây giờ nó vẫn lựa chọn cách thẳng thắn, "Em xin lỗi Đường Đường, cũng xin lỗi anh ấy, làm chuyện sai phải bị trừng phạt, em không nên bao che cho anh ta..."
Sơ Ngữ nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Coco cho nó thư giãn. Cô cảm nhận được nội tâm đau khổ và sự tự trách sâu đậm của nó. Cho dù là người, bắt cô lựa chọn giữa hai người mình yêu quý còn khó, huống gì nó còn là một con cún có tâm tư đơn giản. Cảm tình càng chân thật, sự đau khổ càng sâu sắc.
An ủi Coco để nó bình tĩnh lại, Sơ Ngữ gọi cho Giản Diệc Thừa.
"Vụ án có tiến triển gì chưa?"
"Đã xác định được hung thủ nhưng chưa có chứng cứ xác thực." Mặc dù anh đoán được Ngụy Thanh Thần là hung thủ, thế nhưng còn chưa tìm được chứng cứ thuyết phục, ngay cả động cơ gây án cũng không không biết. Sơ Ngữ kinh ngạc, không ngờ bọn họ nhanh như vậy đã tìm được hung thủ rồi, "Là bạn trai của Đường Đường phải không?"
"Bạn trai?" Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Không phải anh ta, Chu Nhất đã thoát khỏi tình nghi."
Anh chưa nói tên hung thủ, bởi vì vụ án bây giờ không thể tiết lộ cho người ngoài, mà Sơ ngữ cũng không phải người có lòng hiếu kỳ.
"Chu Nhất? Có phải các anh tính sai rồi không? Bạn trai của Đường Đường là Ngụy Thanh Thần mà."
Coco nói, người chủ còn lại là Ngụy Thanh Thần, là anh ta tặng nó cho Đường Đường, cũng là người giết chết Đường Đường. Nó nhìn thấy rõ ràng, thậm chí bởi vì quá mức khiếp sợ mà ngây ngốc tại chỗ. Cho nên Ngụy Thanh Thần mới không phát hiện ra nó.
Giản Diệc Thừa sững sốt, "Em chắc chắn? Anh đã hỏi rồi, bạn trai của Đường Đường là Chu Nhất, mặc dù hai người quen nhau chưa lâu nhưng người trong cuộc đã thừa nhận."
"Là do Coco nói em biết đó, Ngụy Thanh Thần và Đường Đường quen nhau ít nhất là ba năm rồi, Coco được anh ta tặng cho Đường Đường. Ngày cô ấy bị hại, Coco tận mắt nhìn thấy cảnh Ngụy Thanh Thần giết chết nạn nhân. Nhưng vì anh ta từng là chủ của nó nên Coco mới không nói ra.
Giản Diệc Thừa gật đầu, hèn gì ngày đó khi nghe Sơ Ngữ thuật lại, anh luôn cảm thấy kỳ quái. Coco nói nó không thấy rõ mặt của hung thủ, nhưng khứu giác của chó rất thính, không thể nào không ngửi thấy mùi trên người hung thủ. Còn là người hại chết chủ nhân mình, nó hẳn phải in sâu cái mùi đó vào tâm trí mới đúng.
Không ngờ là cố ý che giấu.
"Đúng rồi, Coco còn nói, Ngụy Thanh Thần dùng vạt áo bao bọc cán dao rồi giết Đường Đường nên trên áo chắc chắn có vết máu. Giết Đường Đường xong anh ta hoảng hồn chạy vào ngõ hẻm phía tây, còn té lộn mèo một cái." Sơ Ngữ nhớ tới vừa rồi Giản Diệc Thừa nói anh chưa tìm được chứng cứ, vì vậy biết cái gì cô cũng đều nói ra, "Còn nữa, mấy hôm trước khi chết, Đường Đường và anh ta có phát sinh mâu thuẫn..."
Giản Diệc Thừa lắng nghe thật chăm chú, sau đó nói, "Ừ, anh biết, khổ cực cho em rồi. Hôm nay em đóng cửa về trước đi, buổi tối anh còn làm thêm giờ, không có thời gian dẫn em đi ăn cơm, để Nhị Lang Thần và Đại Miêu ăn cùng, em nhớ chú ý an toàn."
Sơ Ngữ cong cong khóe miệng, "Em biết rồi, anh cũng chú ý an toàn, đừng làm việc quá muộn, công việc làm không xong thì ngày mai làm tiếp cũng được..."
Không được, Giản Diệc Thừa âm thầm trả lời trong lòng.
Cúp điện thoại, dựa theo lời nhắc nhở của cô, từ hiện trường phạm tội đi vào ngõ hẻm, bắt chước tình huống lúc Ngụy Thanh Thần chạy đi, cẩn thận tìm dấu vết có thể để lại...
Cục cảnh sát Giang Thành, buổi h tối.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Lang mặt không cảm xúc nhìn người đối diện, "Biết tại sao chúng tôi bắt anh không?"
Hai tay Ngụy Thanh Thần nắm chặt đặt trên đùi, cố làm ra vẻ trấn định, "Là vì vụ án của Đường Đường phải không?"
"Nếu đã biết thì mau thành thật khai báo, đừng lãng phí thời gian của cả hai."
Ngụy Thanh Thần bất đắc dĩ nói, "Nhưng lời cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, ngày đó tôi uống nhiều rồi, bọn họ gọi xe đưa tôi về nhà, sau đó tôi ngủ tới sáng, lúc tối mới nghe nói chuyện Đường Đường bị hại..."
Lâm Lang cười lạnh một tiếng, "Còn chưa khai thật? Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ xác minh anh là người giết hại Đường Đường, bây giờ nhân nhượng là cho anh cơ hội thẳng thắn để được pháp luật khoan hồng..."
Móa! Lão Giản sao cậu còn chưa về? Một mình tớ diễn không nổi nữa rồi!